Hư Lộ

Chương 209: Bông hoa bí ẩn




"Véo"

Cảm giác được chủ nhân của mình gặp nguy hiểm, Thạch Huyết đột nhiên tự động bay lên, tỏa ra sát khí vô tận, vượt xa phạm trù linh bảo bình thường. Thanh chủy thủ bằng đá lúc này tỏa ra khí tức sặc mùi huyết tinh, sức mạnh của nó cũng không ngừng tăng lên đến mức chóng mặt.

"Đùng" 

Sau cùng, Thạch huyết ong lên một tiếng, tựa như sao băng phóng thẳng đến hắc vụ.

- Vũ khí... hộ chủ, đây tuyệt đối...là bảo vật... không bình thường. Nguyên Hạo có... cơ hội được cứu rồi.

Với giọng nói đứt quãng, trong mắt Duẫn Khang lóe lên một tia hi vọng. Bị hắc hùng nắm chặt, xương cốt hắn đã sớm rã rời. Nếu không phải con quái không thèm chú ý đến thì hắn đã sớm mất mạng rồi.

Xưa nay vũ khí có được linh tính đều thuộc về thần binh lợi khí, chỉ được nghe nói đến trong truyền thuyết. Ngay cả những vũ khí cao cấp nhất Duẫn Khang biết đến cũng không có loại bổn sự này. Tất nhiên, ở thời điểm sinh tử này hắn còn quản chi đến việc đó nữa chứ.

Phía dưới, Thạch Huyết đã đánh tới, nhưng hắc vụ kia cũng đã nhận ra tình huống. Phát ra một âm thanh quỷ dị, hắc vụ phát ra một tia sáng màu đen tuyền bao lấy. Thạch Huyết tựa như bị sa vào vũng bùn, di chuyển khó khăn. Nó cố gắng thoát ra nhưng càng vùng vẫy thì ánh sáng đen lại càng nhanh chóng vây nó lại. Vài phút sau, huyết sắc màu đỏ cũng ảm đạm dần, không còn khả năng chống cự nữa.

"Ô ô ô"

Kêu lên vài tiếng như đắc ý, hắc vụ lại xoay sang tiếp tục công việc dở dang của mình. Thạch Huyết một kích toàn lực vừa rồi không ai nhận biết, nhưng uy lực tuyệt đối có thể đả thương cả Nguyên Anh kỳ. Vậy mà hắc vụ chỉ tùy ý ra tay đã nhẹ nhàng chế ngự, chứng tỏ thực lực của nó sâu không lường được.

"Roẹt roẹt"

Từng tia hắc khí bắt đầu thẩm tháu vào máu huyết Nguyên Hạo, nếu không ai ứng cứu thì chưa đầy vài phút hắn sẽ chỉ còn bộ xương khô. Ngay cả Duẫn Khang bây giờ cũng tuyệt vọng ngất xỉu, hắn đã nhận mệnh của mình rồi.

- Haiz...

Khi Nguyên Hạo đang bị thôn phệ thì từ sâu trong cơ thể hắn vang lên một tiếng thở dài. Lúc này, bên trong nhẫn trữ vật của hắn, một đóa hoa nhỏ màu đen bay ra. Đóa hoa trông vô cùng bình thường, không có chút khí chất gì khác thường cả.

Mới đầu, hắc vụ cũng không buồn chú ý, nhưng rất nhanh sau đó nó vội vàng lui lại. Bởi vì nó cảm nhận được nguy cơ đến từ đóa hoa trông rất đỗi bình thường kia.

"Ô ô ô"

Hắc vụ buông Nguyên Hạo ra, cơ thể bành trướng to lớn gấp mấy lần. Từ trong hắc khí, cả ngàn tia màu đen như kim châm phóng thẳng về bông hoa.

"Oanh"

Dưới công kích đáng sợ của hắc vụ, cả ngàn ti tuyến lao đến như vũ bão. Chưa đầy vài hơi thở, bông hoa đã bị ti tuyến đông nghẹt cuốn lại nhìn như cuộn len, không thể tìm ra một kẻ hở nào. Một lần ra tay là xuất toàn lực, hắc vụ không giảm đi uy lực công kích mà còn truyền đi từng đợt ám kình men theo ti tuyến đánh đến. Mặc dù đòn phủ đầu rất mạnh mẽ nhưng có vẻ vẫn chưa đủ, đùng một phát, tất cả đều bị chặn lại bởi một lớp phòng ngự vô hình bao bọc ngoài bông hoa.

"Ầm ầm"

Hắc vụ điên cuồng, càng ra sức dữ dội hơn nữa. Còn bông hoa đen giống như con thuyền nhỏ giữa bão biển, có thể bị lật bất kỳ lúc nào. Đáng tiếc, mọi thứ nhìn bằng mắt chỉ là giả tượng. Kỳ thực bông hoa kia vững chãi còn hơn thành trì trước những cơn gió cát vô hại.

"Ô ô ô"

Bản thân hắc vụ cũng cảm thấy không ổn, nó biết rõ chính mình đã dùng hết thực lực nhưng không sao xuyên phá được đối phương. Hướng ngược lại, bông hoa đen với tất cả cánh hoa đang co lại như ngủ đông bỗng kêu lên một âm thanh thanh thúy làm chấn động bẻ gãy tất cả ti tuyến xung quanh.

Thấy thủ đoạn của mình vô dụng trước bông hoa, hắc khí sợ hãi lập tức lui vào bên trong cơ thể hắc hùng. Vừa nhập thể, nó gầm lên một tiếng, dùng nắm đấm to lớn đánh tới.

"Uỳnh uỳnh"

Chuyển sang công kích vật lý, hắc vụ bên trong cơ thể hắc hùng hi vọng có thể lật ngược thế cờ. Con yêu thú này nhục thân vô cùng khủng bố, cho dù đánh không lại cũng có thể chống đỡ được. Từng đợt rung chuyền như trời sập truyền đến, nhưng dù chấn động cho hắc hùng gây ra có mạnh thế nào cũng không phá vỡ cấu trúc căn phòng được. Thứ có thể giam cầm tồn tại có sức mạnh đáng sợ như thế này đúng không phải dạng tầm thường. Chỉ là mãi lo né tránh, Nguyên Hạo cũng không có thời gian để ý đến điều này.

Sau một tràng đấm túi bụi, hắc hùng chợt thấy một hấp lực cực lớn truyền tới. Nó sợ hãi phát hiện linh hồn của mình đang bị kéo ra khỏi cái xác của yêu thú. Cố gắng chống cự và liên tục lùi lại, thần sắc của nó đã hoàn toàn triệt để sợ hãi.

Theo lý mà nói, bên trong không gian này không thể có thứ gì uy hiếp được bản thân hắc vụ. Đơn giản là vì nó đến từ một vị diện khác, kể cả cái xác hắc hùng này cũng vậy. Một con voi dù là yếu nhất cũng không cần e ngại mấy con kiến nhỏ bé. Thật không nghĩ tới, hôm nay nó lại phải chạm trán một thứ còn đáng sợ hơn chính mình gấp trăm lần.

Vừa định xoay người bỏ chạy, hắc hùng chợt ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. Lúc đầu hai mắt của nó còn chống cự một tí nhưng chỉ phút chốc đã trở nên lim dim, tay chân bủn rủn. Chỉ sau vài hơi thở, con thú to xác đã lăn ra ngủ say, một đoàn hắc khí từ lỗ mũi của nó bay ra, nương theo lực hút hướng về phía bông hoa đen.

Hóa ra mùi hương đó chính là do bông hoa tỏa ra. Rất đơn giản nhưng hắc vụ lại không có một cơ hội phản kháng nào mà ngoan ngoãn như chú cún chạy về phía chủ nhân. Chuyện sau đó lại càng khó tưởng tượng được, hắc vụ lúc nãy vốn hổ báo thì chưa đầy ba giây đã bị bông hoa hút sạch đến một tia cũng không sót lại.

Tiếc là Nguyên Hạo đã ngất đi, nếu không nhất định biểu tình của hai tên này sẽ vô cùng đặc sắc. Trăm phần trăm hắn sẽ nhảy dựng lên mà khóc lớn mà chửi đổng vài câu: "Nếu ca biết trong người có bảo vật nghịch thiên lợi hại như thế thì cần quái gì phải tự ngược bản thân bị hành hạ như thế. Ca chỉ cần tiêu soái cười nhẹ, búng một ngón tay rồi ngồi một bên xem bảo bối của mình liệt sát kẻ thù là xong". Đôi lúc cuộc đời lại trớ trêu như vậy, sau khi gian nan vất vả, lên núi đao, xuống biển lửa mới phát hiện ra việc mình muốn đạt được lại đơn giản như thả một cái rắm mà thôi.

Thế nhưng người đau khổ nhất, oan ức nhất có lẽ không phải là Nguyên Hạo mà là hắc vụ mới bị thôn phệ kia. Tuy ở tiên giới nó không phải đứng hàng đầu nhưng cũng là kẻ có chút danh khì. Thật không nghĩ đến bị giam cầm bên trong cấm chế bao nhiêu năm, ngỡ rằng bằng phương pháp không ngừng thôn phệ để phục hồi cũng như lợi dụng cái xác của hắc hùng phá vây. Kết cục lại chui ra một tên nhóc nhân loại không biết từ đâu, chẳng những có thể thoát khỏi những cánh tay nối dài của nó bên ngoài mê cung mà con tìm được đường vào chỗ giam giữ bản thể chính. 

Nếu chỉ có vậy thì cũng không sao, cho dù tài trí cao đến mấy thì tu vi của tên kia cũng chưa đến được kết đan, trong mắt của hắc vụ ngay cả hạt bụi cũng không bằng. Ai mà ngờ rằng trong người tên tiểu tử kia lại mang theo bảo vât ghê gớm đến vât, rõ ràng đây chính tiên bảo, mà còn là loại cao cấp chứ không phải hạng đại trà tầm thường. Đánh bị đánh bạ lại gặp phải một tên nhóc loài người mang theo tiên bảo siêu cấp, tì lệ này so với mò kim đáy bể chắc còn khó hơn. Vậy mà hắc vụ lại số đỏ như son bắt trúng, vận khí cỡ này chết đi cũng có thể lưu danh thiên cổ, trở thành một giai thoại truyền kỳ trong giới ác ma rồi.

Lại nói về bông hoa đen kỳ lạ kia, sau khi hút sạch hắc vụ như một thứ tẩm bổ, nó bèn lắc mình định chui trở lại vào trong túi của Nguyên Hạo. Ngay lúc này một tiếng nói kỳ lạ từ sâu trong người Nguyên Hạo lại truyền đến:

- Ngươi ăn cũng no rồi, cũng đừng phủi đít đi như gà quẹt mỏ như vậy chứ. Dù gì cũng nhờ hắn mà ngươi mới có thể thoát ra, không lẽ ngươi thấy chết không cứu, vô ơn như vậy sao?

Tiểu Vô ngữ khí tức giận nói với bông hoa màu đên nhưng có vẻ nó không quan tâm, vẫn nhẹ nhàng lướt vào bên trong nhẫn trữ vật của Nguyên Hạo an vị. 

- Hừ, ngươi cứ giả vờ đi. Nếu như hắn chết thì ngươi cũng đừng mong có quả ngon để mà hưởng. Nơi này là linh giới, ngươi dù tiên bảo thông linh cũng đừng nghĩ đến việc phá không mà đi. Hắc hắc, lại nói, ta có vô số cách để cho ngươi ăn khổ sở, đừng có ở đó chảnh choẹ làm giá với ta. 

Mang the gọng điệu hù dọa, Tiều Vô không nhanh không chậm từng bước gây áp lực lên đối phương.

- Ngược lại, nếu ngươi biết điều một chút thì chúng ta có thể hợp tác. Ngươi cũng không phải dạng gà mờ không biết nhìn hàng. Tên tiểu tử này từ tư chất cho đến trí tuệ đều phi phàm, siêu việt ngay cả ở tiên giới cũng không có mấy người có thể so sánh. Ta cam đoan với khả năng của hắn cộng với hỗ trợ của ta, việc sớm ngày phi thăng là chuyện nắm chắc trong tầm tay. Lúc đó chúng ta có thể đường ai nấy đi, kết thúc hợp tác vui vẻ, ngươi thấy thế nào?

Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào từ bông hoa đen, có điều Tiểu Vô không vội. Nó thừa hiểu những gì mình nói đều đánh động đến mấu chốt của đối phương, nếu bảo vật kia có trí tuệ thì sẽ không ngu ngốc từ chối một cơ hội như thế. Với lại, những gì mà nó nêu ra đều là sự thật không thể thật hơn, tiên đạo nào có phải như ăn cơm uống nước, mỗi một tầng cấp độ chính là một bình chướng vạn trượng khó lòng vượt qua. Từ xưa đến nay, số lượng tu sĩ có thể phi thăng thành công có thể tính vạn vạn người chưa chắc có một, vô số kẻ được mệnh danh là kỳ tài, yêu nghiệt cũng không thể đột phá, một bước hóa rồng, kết cục đều là thân tử đạo tiêu, chìm vào quên lãng.

"Vù vù"

Không bỏ ra chút gì để thể hiện thì khó làm kẻ khác tin phục, Tiểu Vô cũng thừa hiểu điều đó nên từ từ tỏa ra một chút khí tức đặc thù của mình. Nó tin tưởng, trong thiên địa này, không có bao nhiêu thứ có thể so sánh với Hư Vô linh căn được. Chỉ cần bông hoa kia không phải loại đầu bò, thiếu kiến thức thì chắc chắn sẽ phải dính mồi nhử của nó mà thôi.

Mười phút sau, đột nhiên đóa hoa màu đen từ trong nhẫn trữ vật lại hiện thân, có vẻ như nó đã có quyết định của mình. Nó bay lơ lửng bên trên cơ thể đã bị trọng thương của Nguyên Hạo rồi chậm rãi tỏa ra một tia sáng ôn hòa chiếu thẳng xuống. Tia sáng giống như một dòng nước ấm, khếch tán vào từng mạch máu, thớ thịt của Nguyên Hạo, chỉ phút chốc cả cơ thể của hắn đã được bao bọc. Tiếp theo, thật kỳ diệu, da thịt của hắn bắt đầu liền lại, khôi phục từ từ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. 

Gần nửa canh giờ trôi qua, toàn bộ thương thế của Nguyên Hạo đã được chữa trị một cách triệt để. Lúc này bông hoa dường ra đã ra sức hơi nhiều, trông nó nhỏ đi và rũ rượi hơn ban đầu rất nhiều. Có lẽ quá mệt mỏi, nó lắc lư một cái rồi biến mất vào bên trong nhẫn trữ vật của Nguyên Hạo. 

Vào thời kỳ toàn thịnh, việc cứu chữa một người đối với bông hoa đen chỉ đơn giản là một cái hít thở mà thôi. Nhưng hiện tại nó không còn nhiều năng lượng, nên sau khi giúp đỡ Nguyên Hạo xong thì cũng sức tàn lực kiệt. Tất nhiên đây cũng là một kiểu đầu tư, thể hiện thành ý hợp tác của nó. Chỉ là bông hoa đen không biết rằng sau này nó nhận được hồi đáp còn nhiều hơn gấp trăm lần, vạn lần những gì nó bỏ ra hôm nay. Không lâu sau nay, ai ai cũng biết đến, ai ai cũng sợ hãi khi nhắc về một bảo vật đáng sợ, như một thần thoại sống mãi đến muôn đời sau.

"Ư ư..."

Khoảng nửa canh giờ tiếp theo, Duẫn Khang cũng tỉnh lại. Hắn mừng rỡ phát hiện cánh tay của yêu thú đã buông lỏng, không còn xiết chặt làm hắn đau khổ đến chết đi sống lại nữa. Cố gắng vận dụng chút sức lực còn lại để thoát ra khỏi bàn tay to lớn của hắc hùng, hắn ta nằm ngửa ra đất thở hổn hển. Đến lúc này, hắn mới hoàn hồn, thần trí khôi phục lại chút tỉnh táo.

- Ủa, tại sao đột nhiên con gấu đen kia lại buông tha cho mình. Không lẽ nó ngủ gật? 

Cảm thấy mọi chuyện diễn ra cứ như trong mơ, Duẫn Khang đưa mắt liếc sang. Kết quả, hắn ta nhìn thấy một cái thân xác to đùng đang nằm kết bên, lông lá um tùm như rừng cây. Hít một ngụm khí lạnh, hắn ta biết chắc đây chính là thân thể con yêu thú đáng sợ kia, chỉ là không biết vì sao nó lại nằm im bất động như vậy.

- Con gấu này bị yêu ma điều khiển, hiện tại thân xác nó nằm một đống như thế, chắc là yêu ma đã rời đi rồi.

Chợt hiểu ra vấn đề, Duẫn Khang thở ra một hơi, nhưng hắn vẩn không dám cừ động, nằm yên giả chết. Bây giờ, hắn rất sợ hắc vụ kia trở lại, như vậy hắn ta chỉ còn một con đường chết mà thôi. Đừng nói là lúc phong độ đỉnh phong, cho dù một trăm tên như hắn cũng không phải đối thủ của hắc vụ kinh khủng kia được. Cứ nằm một chỗ như khúc cây suốt một canh giờ, hắn ta mới dám lén lút mở mắt ra quan sát. Ngay lúc này, một tiếng ho khan vang lên làm lông tơ của Duẫn Khang cũng dựng lên, toàn thây run rẩy như rớt vào hố băng.