Khang huynh, ngươi đang tu luyện với bọn họ à. Xem ra ngươi cũng rất tích cực nha, vậy ta không phiền ngươi nữa. Hảo hảo cố gắng nhé.
Người vừa lên tiếng chính là Nguyên Hạo. Hắn vừa về đến hạp cốc thì thấy Duẫn Khang đang bị đuổi đánh. Do bản thân cũng từng trải qua tình cảnh này, nên hắn không cảm thấy có gì không đúng, bèn đi đến cổ động đối phương vài câu rồi trở về động phủ.
- Khôngggggg, ngươi đừng điiiiiii...aaaaaaaaa
Nước mắt hòa với nước mũi, Duẫn Khang gào lên trong tuyệt vọng, trong khi bóng dáng Nguyên Hạo cũng đã lướt đi xa. Đại ca, ta cứ tưởng ngươi tới giải vây cho ta, ai dè chỉ nói một câu hảo hảo cố gắng rồi phủi đít thong dong rời đi như vậy. Hảo con mẹ nhà ngươi, đây là hành hạ, ngược đãi trắng trợn thì có. Ngay cả một cơ hội chống đỡ ta cũng không có thì tu luyện thế quái nào kiểu này.
Duẫn Khang bi thương đến tột độ, bỗng dưng lúc này ba yêu thú kia chợt dừng tay. Không lẽ tên kia trở về có thể khiến đám yêu thú này từ bỏ đối với mình. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, khóe mắt cay cay.
- Ta vậy mà trách lầm người tốt rồi...hảo huynh đệ a.
Đang cảm động đến rơi lệ, Duẫn Khang chợt thấy một con chuột nhỏ màu trắng đi đến trước măt mình. Nó ngó trước nhìn sau, quan sát hắn thật kỹ, sau đó quay lại như nói gì đó với ba con yêu thú kia.
"Chít chít, các ngươi nói bao cát mới là tên này sao. Xem bộ dáng yếu đuối hơn tên kia nhiều"
"Cục tác, tên Nguyên Hạo kia giờ trơn như lươn, đánh không đã tay. Giờ có con hàng này thế vào, tha hồ mà chơi đùa nha."
Nghe Mỹ Kê nói vậy, hai mắt Đại Hắc lấp lánh nhìn Duẫn Khang như chuột xa hủ nếp. Bọn chúng hành hạ Nguyên Hạo đã thành nghiện, nhưng càng ngày tên kia càng lợi hại, không dễ bắt nạt. Mà tên thanh niên mới đến này vừa đúng bù vào, để bọn chúng một phen đánh đấm thỏa thích.
Không chờ đợi được nữa, Đại Hắc lao vào Duẫn Khang, tiếp tục viết nên con đường nhân sinh bi kịch cho hắn.
- Khônggggggg....aaaaaaa đừng mà
Tiếng thét xé nát tâm can, vang vọng trời xanh, chỉ là không ai thèm đoái hoài đến. Bên trong mật thất, Nguyên Hạo đang thôi diễn lại bốn đạo thần thông. Nếu như bốn yêu thú đại thần có mặt ở đây nhất định sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp, bởi vì cảnh tượng đang diễn ra vượt quá tưởng tượng của chúng.
Bốn ngụy thần thông trong tay Nguyên Hạo đã vượt qua cực hạn của chúng, ngay cả tứ yêu thú cũng không thể thi triển như vậy. Cứ theo tiến độ này, không biết chừng bốn ngụy thần thông sẽ tiến bộ đến mức đột phá thành chuẩn thần thông cũng không chừng.
Ngoài ra, Hắc Huyền, Ngũ Hành Ấn Quyết hay các vũ kỹ khác cũng được hắn thôi diễn, nâng lên một tầm cao mới. Tất cả đều thuận lợi như mây trôi nước chảy, một đường xông pha, không có vướng mắc gì cả.
Một lần bế quan này của Nguyên Hạo cũng mất hơn một tuần, đến khi hắn sực tỉnh lại đã là ngày thứ mười. Thu hoạch từ Ngộ Đạo quả thật kinh thiên, thực lực của hắn đã gia tăng thêm một khoảng lớn.
Thời gian đã đến, Nguyên Hạo đã sẵn sàng tiến vào cung điện bí ẩn kia để tìm ra con đường thoát khỏi bí cảnh không gian này.
******
"Vượt qua thêm một trăm dặm nữa sẽ đi hết khu rừng này, chúng ta sẽ đến bình nguyên Băng Hỏa Tù. Cung điện kia chính là nằm ở điểm cuối cùng bình nguyên, cũng là điểm cực hạn của không gian này"
Tiểu lang cùng với Nguyên Hạo, Duẫn Khang và bốn đại yêu thần ngồi trên lưng yêu xà đang phi vù vù như tia chớp. Trong mắt bọn họ có hi vọng và hồi hộp có thể thấy được. Thoát khỏi không gian tù túng này chính là khát vọng của tất cả những con yêu thú này mấy trăm năm qua.
- Băng Hỏa Tù? Cái địa phương này nghe tên có vẻ không đơn giản?
Nghe đến danh tự này, Nguyên Hạo khẽ nhíu mày, cất tiếng hỏi.
]
"Haha sắp đến rồi, ngươi không cần nôn nóng."
Bích Đồng yêu xà cười quái khí, tăng tốc như vũ bão, cuốn phăng mọi thứ băng băng về phía trước. Chỉ tầm mười phút, bọn họ đã dừng chân trước một bình nguyên trải dài tưởng chừng như vô tận. Cả một vùng đất trống trải phía trước chỉ có hai màu, thực vật cũng chia đôi. Một bên là những ngọn cỏ màu đỏ lắc lư như hỏa diễm bốc cháy, một bên là những cây nhọn như hoa tuyết, mang theo màu trắng của băng giá.
Điều thú vị là hai hình thái hoàn toàn trái ngược này lại xen lẫn vào nhau cùng tồn tại, không hề có tí bài xích nào. Vạn vật kỳ diệu, không gì là không thể.
"Tiếp theo chúng ta không thể đi cùng các ngươi được. Đây là hai bộ giáp làm bằng vảy của Bích Đồng sau khi thay da, có thể chống nóng chịu lạnh. Ngoài ra, nó còn có thể chịu đựng công kích của cường giả Nguyên Anh kỳ. Thế nhưng cơ thể các ngươi vẫn chỉ là Trúc Cơ, cho dù bộ giáp này không bị công kích mạnh mẽ xuyên qua thì phản chấn cũng đủ khiến các người ăn đủ. Do đó, phải cẩn thận đối phó, không nên quá trông cậy vào nó."
Xuất ra hai cái áo giáp hộ thể vừa đủ che thân người, đám yêu thú lại hoạt náo kêu lên như một cách cỗ vũ tinh thần.
- Khụ khụ, các vị, hẹn gặp lại. Bọn ta sẽ tận hết sức mình.
Ôm quyền một cái, Nguyên Hạo và Duẫn Khang xoay người bước thẳng. Vừa đi vào phạm vi bình nguyên, cước bộ của cả hai bỗng chậm lại. Mồ hôi trên trán bắt đầu ùa ra như tắm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
- Thật kinh khủng, chúng ta có áo giáp hộ thể, vậy mà vẫn có cảm giác nóng nực. Như vậu, nếu không có bảo hộ, chẳng phải cơ thể sẽ bị đốt thành than sao?
Lời vừa nói xong, Duẫn Khang đã bước vào phạm vi màu trắng của bình nguyên. Do hai khu vực đỏ trắng đan xen nên chỉ vài mét là có thể chạm đến hai loại khác nhau.
- Lạnh...lạnh quá, hai tay của ta muốn đông cứng lại.
Hàm răng đập vào nhau, Duẫn Khang run rẩy nhẹ kêu lên. Hết nóng rồi tới lạnh, cái vùng đất này không phải muốn lấy mạng người ta sao. Ai cũng biết việt đột ngột thay đổi nhiệt độ rất có hại với cơ thể. Cũng may cả hai đều là tu sĩ, cơ thể mạnh mẽ hơn xa phàm nhân, nếu không cũng không thể nào chịu đựng nổi.
- Lấy cái này bôi lên người đi. Loại Đan Thanh Dịch này do ta rảnh rỗi luyện chế ra, không nghĩ đến hiện tại lại có đất sử dụng.
Lấy ra một lọ dung dịch màu xanh nhạt, Nguyên Hạo thảy cho Duẫn Khang rồi cười nói. Đúng thật là hắn sở hữu rất nhiều loại đan dược kỳ lạ. Người khác luyện chế một loại đan dược thành công đã là thiên nan vạn nan. Hắn ta một hơi luyện chế tất cả đan dược nhất phẩm và nhị phẩm mính có đan phương coi như rèn luyện. Nếu như các luyện dược sư khác biết được chắc chỉ có nước thổ huyết ra mà chết. Luyện dược sư với nhau cũng đâu cần chênh lệch dữ vậy chứ.
- Thật là công hiệu, ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Vừa thoa xong, mọi cảm giác nóng lạnh lập tức triệt tiêu khiến cho Duẫn Khang mừng rỡ khoan khoái. Trong lòng của hắn lại tăng thêm kính ý với vị thiếu niên đồng hành này. Đúng là có thể giao hảo với luyện dược sư sẽ đem lại rất nhiều lợi ích.
Giải quyết được vấn đề nhiệt độ nóng lạnh, cả hai người nhanh chóng đi sâu vào bên trong bình nguyên. Càng đi, cảnh vật càng biến đổi không ngừng. Lúc đầu, hai loại cỏ chỉ mọc lưa thưa rải rác, dần dần chúng hình thành dày đặc như bụi rậm, độ cao cũng tới thân người.
Đi thêm một đoạn nữa, cỏ mọc thành rừng, cao qua cả đầu người làm cho tốc độ của họ cũng phải giảm bớt. Nguyên Hạo cảnh giác nhìn xung quanh, tinh thần tập trung cao độ.
Không còn Phong Ảnh, mất đi khả năng thám thính động tĩnh xung quanh, hắn luôn phải đặt mình trong trạng thái cảnh giác trước mọi biến cố.
"Grào"
Bất thình lình, một cái bóng đen từ trong bụi cỏ lao ra, nhanh đến mức khó có thể hình dung.
- Cẩn thận.
Duẫn Khang rút thanh trường thương ra, quát lớn chém tới. Nhưng thứ kia tựa như lưu tinh, lách qua được thương mang, đánh thẳng vào ngực của hắn.
- Yêu quái, chớ có làm càn.
Là thiên kiêu số một dưới Kim Đan Kỳ của Vạn Khô Trại, Duẫn Khang tất có bản lĩnh riêng của mình. Một tay hắn tụ khí nhanh chóng đánh ra một chưởng pháp màu đen cực mạnh.
"Uỳnh"
Bóng đen kia bị đánh văng ra, nhanh chóng lẩn vào bên trong rừng cỏ lẩn mất. Tuy vậy, hai người vẫn kịp nhận ra hình dáng của nó. Đó là một con yêu thú nhỏ giống như thỏ nhưng có hai bàn tay sắc nhọn đáng sợ, cặp mắt màu đỏ hình tứ giác như yêu quỷ.
- Yêu thú nhị cấp đỉnh phong.
Nhìn ra được tu vi của yêu thú, Duẫn Khang và Nguyên Hạo thở phào một hơi. Họ đã tiến đến khu vực tận cùng của Vân Liên Sơn Vụ, cứ ngỡ rằng nơi này sẽ gặp phải yêu thú tam cấp là ít. Không ngờ vừa nhảy ra chỉ là một con yêu thú nhị tinh, cấp độ này họ có thể đối phó không quá khó khăn.
- Cũng may là nó chạy nhanh, nếu không ta sẽ mần thịt nó nướng lụi.
Giơ cây thương lên cười hắc hắc, Duẫn Khang tỏ vẻ đắc ý. Nụ cười của hắn chưa nở được bao lâu thì phía sau lưng sột soạt từng mảng lớn.
- Cái...cái gì vậy?
Thốt lên một tiếng! Cả hai lùi về phía sau, tay lăm lăm vũ khí dè chừng. Đúng lúc này, Nguyên Hạo chợt biến sắc, la lớn và xoay người bỏ chạy.
- Mau chạy đi, nguy hiểm.
Không hiểu chuyện gì nhưng Duẫn Khang cũng nhanh chóng bám theo. Bản năng cũng nói cho hắn biết cái thứ sắp xuất hiện không đơn giản. Ngay sau khi hai người vừa bỏ chạy được một đoạn, cả mặt đất bắt đầu run rẩy như có địa chấn nhỏ.
- Yêu thú, rất nhiều yêu thú đang tiến về hướng này.
Đến bây giờ, Duẫn Khang mới nhận ra cái thứ khiến cho Nguyên Hạo lập tức cắm đầu chạy trốn là gì. Thật không nghĩ đến thần thức đối phương lợi hại hơn cả mình. Có điều lúc này không phải thời điểm để hắn suy nghĩ về việc này.
Tiếng động ngày càng lớn, tiếng cỏ bị đạp ngã vang lên ngày càng gần. Cả hai biết đám yêu thú kia đã áp sát mình, rõ ràng tốc độ của chúng rất nhanh.
- Là...là con yêu thú khi nãy. Nó...dẫn theo cả một bầy. Trời ạ, ít nhất cũng cả ngàn con, chýng ta chết chắc rồi.
Duẫn Khang vừa chạy vừa nhìn lại đã thấy được cả một đàn yêu thú điên cuồng xông tới. Số lượng đông kịt đến kinh người, nhìn không thấy điểm cuối. Hai mắt của hắn như rớt ra ngoài, càng cố gắng gia tăng tốc độ. Có điều khoảng cách vẫn càng ngày càng thu ngắn, chỉ còn cách nhau vài chục mét.
- Chết tiệt...vừa bước vào đã gặp cả lũ súc sinh này. Không lẽ chúng ta phải bỏ thân ở đây trước khi tìm ra cái cung điện quỷ quái kia sao?
Cảm giác miệng đắng chát, Duẫn Khang đau khổ nói. Hắn không nghĩ đến mình vừa được cứu sống lại nhanh vậy phải thành đồ ăn cho lũ yêu thú. Số phận cũng quá nghiệt ngã mà.
- Khang huynh, đừng cố chống cự, buông lỏng cơ thể. Ta có cách thoát khỏi hoàn cảnh này.
Ngay khi tuyệt vọng đang dần nhấn chìm Duẫn Khang, giọng nói của Nguyên Hạo lại vang lên. Đối phưpng cũng không đợi hắn trả lời, liền chụp lấy hắn và thi triển thổ độn thuật.
"Vù vù"
Cả hai giống như chuột chũi, chìm vào trong đất lao đi như điện, tốc độ đề thăng đến mức độ kinh khủng. Thoáng cái đã cách xa khu vực nguy hiểm cả chục dặm. Mất dấu con mồi, cả đám yêu thú gầm lên, điên cuồng tản ra lùng sục xung quanh.
- Thật là hú vìa, ta lại nợ ngươi một mạng. Nếu vừa rồi không có ngươi...
Ngồi bệt xuống đất, Duẫn Khang thở ra một hơi nhìn Nguyên Hạo đầy cảm kích. Đồng thời, hắn cũng thấy da mặt mình có chút xấu hổ. Trước khi xuất phát, hắn còn mạnh miệng tuyên bố mình sẽ bảo vệ cho đối phương. Giờ thì hay rồi, chưa gì đã phải nhờ vị bằng hữu này cứu thêm một lần. Bao nhiêu uy phong của hắn cũng bị mất sạch, cảm giác như bị đánh mạnh vào mặt.
Nhận ra Duẫn Khang có chút bối rối, Nguyên Hạo cười nhạt, vỗ vai hắn một cái nói:
- Ta chỉ có chút tài mọn về khoản đào tẩu thôi. Phía sau còn nhờ Khang huynh trổ tài nữa, chúng ta tiếp tục hành trình thôi.
Nói xong, Nguyên Hạo nhanh chân bước về phía trước. Nhìn bóng lưng cao gầy của hắn, Duẫn Khang trầm lặng vài giây rồi cũng mạnh mẽ bước theo.
- Huynh đệ yên tâm, lần sau ta nhất định trổ tài của mình.
*****
"Cục tác, yêu vương, không biết họ có thể thuận lợi đi đến cung điện không?"
Mỹ Kê cùng các yêu thú đang ở rìa bình nguyên lo lắng hỏi. Tiểu lang ngược lại, tỏ ra rất bình tĩnh, nhàn nhạt đáp:
"Nếu là trước đây, khả năng chỉ có một phần. Nhưng sau khi trải qua đặc huấn, ta tin tưởng Nguyên Hạo có chín phần thoát khỏi những chướng ngại trên bình nguyên để tiến vào cung điện. Còn chuyện sau đó, ta nghĩ cơ hội chỉ có ba phần. Hi vọng hắn ta đúng là người mà mẫu thân dự đoán. Nếu đúng vậy, hắn sẽ tự có tạo hóa riêng của mình. Việc của chúng ta chỉ là chờ đợi mà thôi."