Hư Lộ

Chương 120: Hồi tông môn




Nghe Nguyên Hạo nói mình cố gắng đến kiệt sức, thiềm thừ ngồi kế bên cũng đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Ngươi có nỗ lực à? Sao ta chỉ thấy một tên đứng phía sau chỉ biết hô hào, chỉ chỏ lung tung giống như hoạt náo viên vậy. Nếu như thiềm thừ biết nói chuyện thì chắc nó đã không tiếc lời xài xể cái tên không biết vô liêm sỉ là gì này rồi.

Đợi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, độc thú xông đến cũng đến mức cực hạn, xem chừng cuộc chiến đã đến giai đoạn cao trào nhất. Đúng lúc này thì cánh hoa màu đỏ kia bỗng dưng tách ra để lộ một quả duy nhất khá nhỏ bé nằm lẻ loi bên trong. Chờ mãi chỉ vì giây phút, Nguyên Hạo bình tĩnh vỗ nhẹ lên thiềm thử một cái nói:

- Nhân lúc hỗn loạn, ngươi mau ra tay đoạt lấy. Nhớ những gì đã hứa hẹn với ca đây nhé.

- Ộp ộp.

Kêu lên hai tiếng hưng phấn, thiềm thừ nhanh như cắt dùng cái lưỡi của mình phóng đến kẹp chặt Tinh Thảo Quả rồi kéo về nuốt gọn vào bụng. Kể ra thì dài dòng chứ thực tế hành động của con cóc nhanh đến cực điểm, có lẽ nó cũng hiểu nếu như không ra tay thì sẽ bị những kẻ khác giành mất.

- Ộp ộp.

Cảm giác thỏa mãn, thiềm thử vỗ vỗ cái bụng mình rồi xoay sang liếm liếm tay Nguyên Hạo như cảm kích. Nếu đổi lại là con chó hay mèo làm vậy thì hắn sẽ rất thích thú, nhưng kỳ dị thay bây giờ lại có một con cóc to tường liếm láp mình. Nguyên Hạo cảm thấy muốn nổi da gà, chưa thể nào thích ứng được. Dù vậy, hắn vẫn không quá bài xích thiềm thừ, chỉ là cần thời gian để "tiếp nhận" sống chung với đối phương thôi.

Sau khi Tinh Thảo Quả mất đi, bông hoa trở nên héo rũ một cách nhanh chóng. Mùi hương quyến rũ bao nhiêu yêu thú cũng tiêu thất như chưa từng tồn tại, không biết bằng cách nào mà chúng lại quỉ dị biến mất như thế. Ngay sau khi mùi hương không còn, đám độc thú đang cuồn cuộn như hoàng hà vỡ đê chợt khựng lại như bừng tỉnh sau cơn mê. Từng con độc thú ngơ ngác nhìn nhau, bọn chúng đã không còn mục tiêu bị thu hút nữa nên chẳng biết làm gì hơn là tản ra bỏ chạy. Có điều mọi người đang chiến đấu đến đỏ mắt thì dễ dàng gì buông tha, nhất là khi đám độc thú này có dấu hiệu tan rã không còn ý chí chiến đấu nữa.

- Mọi người mau trổ hết khả năng của mình ra, bọn chúng bỏ chạy rồi. Giết càng nhiều thu hoạch càng lớn.

Không biết từ ai phát ra, nhưng câu nói vừa thốt lên lại có sức kích động mãnh liệt. Phải rồi, bọn độc thú chỉ lo bỏ chạy thì còn giữ sức làm gì nữa, đây chả phải cơ hội trời ban sao. Người người đều ngầm hiểu như thế nên không ai bảo ai mà tất cả đều dùng hết khả năng của mình, kẻ thì tung ra liên tục niệm pháp, tên thì thi triển vũ kỹ lợi hại, người thì tế ra cả hai cái pháp khí. Nhất thời thế công bên phía săn bắt cứ như chẻ tre, đồ sát không thương tiếc đám độc thú cùng đường.

Nửa canh giờ sau, cuộc chiến cũng kết thúc khi mọi người đang vui vẻ thu gom chiến lợi phẩm. Nhìn xác độc thú chết, bị thương nằm la liệt trải dài cả mấy cây số thì chúng ta có thể tưởng tượng được trận đánh diễn ra ngắn ngủi vừa rồi có qui mô như thế nào. Đến cả những vị chấp sự trong khu cứu hộ cũng phải bay đến để xem xét tình hình vừa diễn ra. Chỉ là khi họ đến nơi thì ngoài việc trợn tròn hai mắt, miệng há to như đợi sung rụng ra thì chẳng thể nói được câu nào. Từ lúc nhiệm vụ săn bắt được tổ chức mấy trăm năm nay, có khi nào xảy ra tràng cảnh "kỳ vĩ" như thế này đâu chứ. Nói là thú triều thì hơi quá nhưng độc thú bị tiêu diệt số lượng lớn thế này thì đúng là lần đầu tiên trong lịch sử săn bắt của tông môn rồi.

Trở lại bãi chiến trường, tuy là nhóm khởi xướng ra mưu kế hợp lực săn bắt này nhưng Hồ Bật Trung và Văn Cự lại tỏ ra khá biết điều. Bọn họ không hề tỏ ra tham lam mà cùng với các nhóm khác phân chia khá đồng điều. Việc này làm cho hảo cảm của mọi người đối với nhóm của họ tăng lên không ít. Đứng một bên nhàm chán xem mọi người thu thập chiến quả của mình, Nguyên Hạo ngáp ngắn ngáp dài lười nhác. Đột nhiên, Ngô Việt từ xa đi lại trước mặt hắn, ánh mắt cao cao tại thượng, lạnh giọng hỏi:

- Tiểu tử, vừa nãy ta đả trông thấy ngươi và con cóc ghẻ này đã lén lút lấy cái gì từ trong bông hoa kia ra. Khôn hồn thì giao ra cho ta, nếu không đừng trách Ngô Việt này nặng tay.

Trước ngữ khí bá đạo của đối phương, Nguyên Hạo tỏ ra khá dửng dưng, không thèm để ý. Điều này khiến Ngô Việt cảm giác mất mặt, gã vừa rồi cố ý lớn tiếng là để tỏ ra mình ưu việt, muốn thị uy để đánh bóng bản thân. Theo gã thấy thì tên này chỉ mặc đồ của ngoại môn đệ tử, đi theo để hỗ trợ thì làm gì có tư cách cãi lời một thiên tài tốp mười trên Địa bảng như gã chứ. Tức giận, gã định ra tay giáo huấn tên thiếu niên ngông nghênh này thì Văn Cự và Hồ Bật Trung đã bước lên chắn trước Nguyên Hạo.

- Này Ngô Việt, chính bọn ta đã đồng ý cho Nguyên Hạo phần quả của cây hoa đó. Nếu ngươi muốn làm khó dễ hắn thì hãy bước qua cửa Văn Cự ta trước đã.

- Hừ, ở đây moi người đều có phần, các ngươi lấy quyền gì mà đòi chia riêng cho tên nhóc này. Còn nói đến Văn Cự ngươi, ngươi nghĩ mình có thực lực để so đấu với ta sao haha. Đúng là chuyện tức cười nhất mà ta nghe được.

Ngô Việt ngẩng mặt lên trời cười lớn tiếng, gã rất tự tin vào sức mạnh của mình. Nhưng gã chưa hả hê được bao lâu thì Hồ Bật Trung cũng mỉm cười lên tiếng:

- Nếu cộng thêm ta vào thì sao? Ngươi chỉ là một tên đứng thứ chín trên Địa bảng mà thôi, ta không tin hai người chúng ta liên thủ lại không thể đánh lại ngươi.

- Các ngươi ỷ đông người sao?

Thấy Hồ Bật Trung trong tay cầm cây kích thô ráp như sẵn sàng giao đấu bất kỳ lúc nào, Ngô Việt có phần chần chừ. Nếu đơn đả độc đấu thì gã tuyệt nhiên dễ dàng áp đảo đối phương. Nhưng nếu một chọi hai thì gã không có phần nắm chắc. Ngô Việt đã có phần e ngại, Hồ Bật Trung càng thuận thế, tận dụng cơ hội lớn tiếng phản bác.

- Vậy ngươi ỷ tu vi hơn người ăn hiếp huynh đệ bọn ta thì sao? Đó là hành vi của quân tử sao? Mưu kế hợp lực cùng săn bắt lần này cũng chính là do vị Nguyên Hạo huynh đây nghĩ ra. Mọi người đã được hưởng lợi lại còn muốn chèn ép người ta, đây là đạo lí gì chứ. Ta nghĩ trừ tên ích kỷ như ngươi ra không ai có suy nghĩ nông cạn như vậy.

Phải nói là về mặt miệng lưỡi, tên điệu đà ít khi mở miệng như Hồ Bật Trung lại có thể lợi hại đến thế. Hắn đã thông minh kéo tất cả mọi người vào thế đối lập với tên Ngô Việt. Một phần cũng vì các nhóm săn bắt khác có thu hoạch khá tốt nên họ không cần phải vì một thứ gì không biết rõ mà xích mích với nhóm Hồ Bật Trung. Thêm vào, bản thân mỗi người ở đây đều công nhận nhờ có kế liên hợp mới có thành quả to lớn như vậy. Nhất thời, mọi ánh mắt đều đồng tình hướng về phía Hồ Bật Trung, thậm chí có vài người xếp cao trên Địa bảng còn đứng ra không đồng tình với thái độ của Ngô Việt.

Cuối cùng thành ra Ngô Việt chẳng chẳng những không thể hiện được bản thân mà danh tiếng còn xuống dốc thê thảm, bị mọi người khinh thường.

- Được lắm, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ.

Nghiến răng ken két, Ngô Việt biết ở lại sẽ càng xấu hổ thêm nên hắn dắt khoát rời đi. Còn những lời gã để lại căn bản chẳng ai quan tâm cả, kể cả Nguyên Hạo. Tuy hiện tại thân phận hắn chỉ là ngoại môn đệ tử, làm những công việc lặt vặt nhưng nếu tên kia không biết sống chết muốn kiếm chuyện thì hắn sẽ không ngại xuống tay giải quyết phiền phức. Người không phạm hắn, hắn không phạm người. Người kính hắn một thước, hắn nhường người một trượng. Nhưng nếu kẻ nào dám ra tay với hắn thì hắn sẽ không ngại ngùng mà chơi chết đối phương.

- Chúng ta trở về thôi anh em.

Lần lượt các nhóm đã thu hoạch đến không thể nào mang thêm nữa rời đi, nhóm của Nguyên Hạo cũng thế. Văn Cự sắc mặt tươi rói dẫn đầu mọi người tiến lên pháp khí trở về tông môn. Thiềm thừ do đã đồng ý đi theo Nguyên Hạo nên nó cũng chọn một chỗ trong góc pháp khí nhắm mắt nghỉ ngơi. Như vậy là chuyến ra ngoài săn bắt đầu tiên của Nguyên Hạo đã thành công mỹ mãn. Tuy không có được Tinh Thảo Quả nhưng hắn lại tìm được cho mình một con yêu thú mà theo Tiểu Vô là đáng giá vô cùng.

***

Trở lại tông môn, đại Cát thấy Nguyên Hạo bình yên thì vô cùng cao hứng. Ngạc nhiên hơn, gã không thể tin vào mắt mình khi thấy Văn Cự và Hồ Bật Trung vỗ vai, thân mật xưng huynh gọi đệ với Nguyên Hạo. Chẳng những thế hai tên kia còn giống như lấy lòng, lại năn nỉ lẫn hứa hẹn với hắn nữa chứ.

- Được rồi, lần sau đi săn bắt hai người cứ đến đại Cát kêu hắn gọi ta là được. Đại Cát là bạn tốt của Nguyên Hạo này đấy.

Hồ Bật Trung vốn thông minh, vừa nghe xong câu nói của Nguyên Hạo thì hiểu ngay hắn đang ngầm ám chỉ điều gì. Móc ra một cái thẻ tinh tạp màu nâu, gã bước đến dúi vào tay đại Cát rồi cười nói:

- Hóa ra đại Cát ngươi và Nguyên Hạo là chỗ quen biết. Lâu nay bọn ta thật là đắc tội rồi, đây có năm trăm điểm cống hiến, ngươi cứ nhận coi như chút lòng thành của bọn ta.

- Cái này sao được, ta...

Đại Cát cứ tưởng mình nằm mộng, cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh mà sinh ra lắp bắp sợ hãi. Văn Cự phản ứng chậm hơn, giờ mới lớn tiếng cười dài.

- Ngươi cứ cầm đi, Nguyên Hạo là huynh đệ tốt của bọn ta. Như vậy đại Cát ngươi cũng là huynh đệ của bọn này, sau này không cần phải khách sáo gì đâu.

Liếc nhìn sang Nguyên Hạo, thấy hắn khẽ gật đầu ra hiệu, đại Cát mới dám cất miếng tinh tạp vào. Tiếp đó, hai người Văn Cự cũng nói chuyện thêm vài câu rồi cáo từ rời đi. Bấy giờ, đại Cát khuôn mặt mập mạp mới hưng phấn bừng bừng nhìn Nguyên Hạo như nhìn mỹ nữ rồi cảm khái nói:

- Ta thật không nghĩ Nguyên Hạo huynh lại tài năng kinh diễm như vậy. Được kết giao bằng hữu với huynh chính là lựa chọn vô cùng sáng suốt của đại Cát ta. Tiếc là huynh tuổi tác đã cao, nếu không thành tựu tương lai sẽ không thể tưởng tượng được. Thật là đáng tiếc.

- Haha, có chí ắt làm nên, chuyện ngày mai ai biết trước được. Ta tin chỉ cần cố gắng thì thiên đạo ắt không phụ lòng người. Còn những kẻ tự cho là mình thiên phú mà bỏ đi đạo tâm chính mình thì cuối cũng như giấc mộng Nam Kha, sớm nở vội tàn như phù du mà thôi.

Mỉm cười nhàn nhạt đáp, Nguyên Hạo không quá quan trọng địa vị trong tông môn. Càng điệu thấp hắn càng thích, bởi vì hắn không cần thiết đi tranh giành mấy danh ngạch Địa bảng, Thiên bảng gì đó. Nhắc đến tài nguyên tu luyện, Nguyên Hạo mới giật mình lẩm bẩm:

- Quái lạ, ta đã ở tông môn hai ngày rồi. Sư phụ hứa là sẽ cung cấp tài nguyên để ta an tâm tu luyện mà sao giờ vẫn chưa thấy gì. Chẳng lẽ người đã quên tên đệ tử này rồi sao haiz.