Đối với sự tồn tại của người phụ nữ này An Nhã cũng không xa lạ gì. Bởi vì hai năm trước tin tức Ngô Văn Hạo tham gia đoàn khảo cổ quốc gia bị mất tích mặc dù bị che giấu đi, nhưng ít nhiều cũng đưa tới náo động không nhỏ.
Cũng bởi vì việc này, một năm trước cô mới bắt đầu qua lại với ba gia tộc lớn.
Nhớ rõ Ngô Uyển Đình từng nói rằng, nếu như con trai của bà không phải đoản mệnh, thì chính là bị bạn gái của anh ta khắc chết. Tìm ai không tìm, lại tìm pháp ý mệnh cứng. Những ký ức này đều trong cùng một lúc bị mở ra. Từ lần đầu tiên trông thấy cô, biết cô là pháp y, lại cộng thêm khí chất và dung mạo này, An Nhã nên đoán được, cô chính là bạn gái của Ngô Văn Hạo.
Hai người nhìn nhau, An Nhã không biết Đường Tống đang suy nghĩ gì, chỉ là từ đôi mắt đen như mực này cũng nhìn ra nội tâm của cô là không muốn, không cam lòng.
An Nhã nói xong còn đón nhận ánh mắt của Ngô Uyển Đình.
Đường Tống càng không hiểu, cô không biết trong hồ lô của người phụ nữ này muốn làm gì, chẳng lẽ không phải vì có quan hệ với Ngô Uyển Đình nên mới tiếp cận cô sao? Vì việc này mà Ngô Uyển Đình làm phiền cô đủ hai năm, nghĩ hết biện pháp chứng thực là do cô khắc chết con của bà ta...
Mà theo suy nghĩ của Đường Tống, coi như chứng thực thì đã sao?
Đường Tống hiểu rõ bà ấy đau khổ vì mất đi con trai, cần làm một số việc để chống đỡ, cho nên cô luôn lựa chọn im lặng. Chỉ là nửa năm này càng ngày càng quá đáng...
"Tôi có xem qua ngày sinh tháng đẻ của con trai dì, không phải đoản mệnh, với lại áo cơm không lo, suôn sẻ." An Nhã nói xong đã đứng ở trước mặt Đường Tống, khóe miệng khẽ nhếch cầm tay phải của Đường Tống lên.
Quả nhiên vẻ mặt Đường Tống tuy có không muốn, nhưng cũng không bỏ tay ra.
An Nhã cúi đầu nhìn thoáng qua, nhắm lại đôi mắt rồi thoáng chút giật mình, sau đó nhíu mày bình tĩnh nhìn Đường Tống.
Đường Tống không hiểu vẻ mặt này của An Nhã có ý gì, hẳn là thật giống như Ngô Uyển Đình nói là do cô khắc chết Ngô Văn Hạo? Mặc dù cô không tin những chuyện này, nhưng mà... Có một số việc, chỉ cần cô không tin là được sao?
"Sao rồi? Tiểu Nhã, nhìn ra manh mối gì không?" Ngô Uyển Đình buông chén trà xuống ngồi dậy hỏi.
An Nhã chậm rãi buông tay Đường Tống ra, lắc đầu cười cười: "Nhìn từ trên đường tình cảm, cô ấy sẽ trải qua hai đoạn tình cảm, con của dì là đoạn thứ nhất, nhưng không lâu là thật, so ra vào thời điểm trước khi cậu ấy khởi hành tình cảm đã xảy ra chút vấn đề."
Đường Tống chỉ nhíu mày lại, không trả lời.
"Về phần đoạn tình cảm thứ hai, sẽ khiến cho cô cửu tử nhất sinh, cho nên..."
Còn chưa chờ An Nhã nói xong, Ngô Uyển Đình đối với đáp án này bất mãn nói: "Tiểu Nhã, cô xác định con trai của tôi chết không có quan hệ gì với cô ta? Từ khi Văn Hạo xảy ra chuyện, tôi không tin đứa nhỏ này đoản mệnh, cho nên tôi một mực cho người đi tìm nó. Quen được cô, năng lực của cô thì tôi cũng biết, cô cũng nói nó không giống như là người đoản mệnh, cho nên tôi vẫn luôn cho người đi tìm... Hai năm, nếu như không phải bởi vì sự tồn tại của người phụ nữ này khắc chết con trai của tôi, dù thế nào tôi cũng không tin nó vô duyên vô cớ rời xa tôi."
Tất nhiên An Nhã hiểu rõ giá trị của Ngô Văn Hạo đối với Ngô Uyển Đình, anh ta không chỉ là đứa con trai do bà sinh ra, còn là con cờ cạnh tranh vị trí người thừa kế duy nhất của Ngô gia. Cho nên cũng dễ hiểu, một người trong tình trạng không tìm được biện pháp, bình thường đều sẽ liều mạng bắt lấy một cọng cỏ không buông.
Đây cũng là lý do bà không chịu buông tha cho Đường Tống.
Cũng biết chuyện này không phải đơn giản như vậy, chỗ mà con trai của bà không lý do đi đến vừa khéo là chỗ gần đây cô vừa điều tra.
Những chuyện rắc rối này An Nhã không muốn nghĩ nhiều, rũ mi mắt đảo qua chiếc nhẫn trên ngón tay của Đường Tống, vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp, nếu như tình cảm của cô xảy ra vấn đề như vậy, sao còn mang theo chiếc nhẫn của người không thích tặng?
"Tôi nghĩ dì Ngô nên điều tra một chút trước khi rời đi, Ngô Văn Hạo có tiếp xúc qua với những người khác hay không. Ví dụ như..." Lúc An Nhã dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua Đường Tống đang nhìn về phía Ngô Uyển Đình, thản nhiên nói: "Những người phụ nữ khác."
Những lời giống như vậy cũng không ít người từng nói qua, số mệnh của Ngô Văn Hạo và Đường Tống cũng không xung đột lẫn nhau, chỉ là cô không thể buông xuống như vậy.
Cho nên...
Mà đáp án này của An Nhã cũng khiến Ngô Uyển Đình có chút bất ngờ.
Nghe lời An Nhã, đầu tiên Ngô Uyển Đình nhìn về phía Đường Tống, không ngờ vẻ mặt của Đường Tống càng thêm kinh ngạc nhìn về phía An Nhã, điều này hiển nhiên là cô cũng không biết rõ chuyện gì.
Trong mắt Ngô Uyển Đình, trước đó hai người vốn không hề gặp nhau, cho nên An Nhã sẽ không vì Đường Tống mà giấu diếm mình cái gì.
Nhưng thân là một phu nhân trong ba gia tộc lớn, Ngô Uyển Đình cũng sẽ không vì những chuyện mình đã làm mà cảm thấy thật có lỗi. Ngồi dậy, sau khi đứng dậy cầm theo túi xách, cái cằm hơi nâng lên nói: "Tôi tin cô, Tiểu Nhã. Đã như vậy, tôi còn có việc không thể chờ đợi, trở về sẽ liên lạc sau."
Cất bước rời đi, nhưng mà lúc đi đến bên cạnh Đường Tống, Ngô Uyển Đình dừng chân lại, cằm hơi nâng lên, lạnh lùng nói: "Cho dù là như thế, con trai của tôi có mệnh hệ gì cô cũng không thoát khỏi có liên quan, tôi vẫn như cũ sẽ nói cô có mệnh khắc chồng." Nói xong trực tiếp rời đi.
Gương mặt Đường Tống bình tĩnh, đứng tại chỗ một câu cũng không nói.
Mãi đến khi bóng dáng Ngô Uyển Đình biến mất ở Nhã Uyển, Đường Tống cũng không có phản ứng.
Theo An Nhã nghĩ chuyện này cũng không khó hiểu. Thứ nhất, cô ấy không biết mở miệng thế nào. Thứ hai, cô cũng biết cho dù cô nói thế nào với người phụ nữ kia cũng không có tác dụng.
So với nội thất hiện đại trong phòng An Nhã, phòng khách bày trí đơn giản hơi trống vắng, mặc dù mỗi vật trang trí đều có giá trị không nhỏ, trong góc cũng trồng mấy chậu hoa cỏ. Cũng có thể là cái nhà này quá lớn, cộng thêm bên ngoài có mưa phùn bay bay, gian phòng kia có vẻ quá mức lạnh lẽo. Không chỉ không cảm giác được hơi ấm của mùa hè, ngược lại còn nhiều thêm vài tia thê lương.
Tùy ý hít thở một hơi, đều xen lẫn hương vị cây cỏ và mùi của đất thanh mát.
Không biết qua bao lâu, Đường Tống chậm rãi lấy lại tinh thần. Nhíu mày nhìn An Nhã đang ngồi tại chỗ trên ghế gỗ yên lặng sờ chuỗi hạt ngọc.
"Cô chắc chắn trước lúc Văn Hạo rời đi đã... Thay lòng sao?" Đường Tống nhíu mày hỏi.
An Nhã nghe thấy, dừng tay lại, thản nhiên nói: "Quan trọng sao?"
"Quan trọng." Đường Tống nghiêm mặt nói.
"Cô Đường, tôi nghĩ cô cũng biết chỗ này của tôi là làm gì. Đã mở cửa làm ăn, chuyện cô muốn biết tất nhiên là không thể nói không công như vậy, đúng không?" An Nhã nhướn mày, khóe miệng vẽ ra ý cưới thật đẹp, nói.
Đường Tống cười lạnh nói: "Cô nói đi, bao nhiêu tiền?"
"Tiền? Tôi đây... Giúp người khác xem mệnh, có lúc thứ mà tôi lấy cũng không phải là tiền."
"Cô muốn gì?" Đường Tống nhíu mày.
Kỳ thật cô cũng không biết mình bị làm sao vậy, vốn dĩ cô không tin những chuyện này, coi như bây giờ nói ra những lời này, trong nội tâm cô vẫn như cũ không tin người phụ nữ này, cũng không tin cái gọi là quỷ thần, số mệnh.
Chỉ là... Đối với chút tình cảm này, cô cần một lối thoát.
Trực giác nói cho cô biết lối thoát này, có thể tìm thấy trên người An Nhã, cho nên Đường Tống cũng rất mâu thuẫn.
An Nhã đứng dậy, lấy đồng hồ bỏ túi mở ra nhìn thoáng qua thời gian, cười nói: "Tôi muốn cô tin tôi, cô làm được chứ?"
Ánh mắt Đường Tống hơi ngẩn ra, vậy mà lại có người đưa ra yêu cầu như vậy sao?
An Nhã nhếch miệng, khẽ vuốt mái tóc ngắn một cái, nắm chuỗi hạt ngọc trong tay lại, nói: "Khi nào cô làm được, chúng ta tại tiếp tục nói chuyện."
Quay người chuẩn bị lên lầu, đi chưa đến hai bước lại bị Đường Tống gọi lại.
"Được. Tôi... Tin cô."
Trong lòng An Nhã đầu tiên là than nhẹ một tiếng, không biết người này là cố chấp hay bị đần, ngay cả nói dối cũng gượng ép như thế. Dừng chân xoay người lại, nói: "Nói miệng không bằng chứng, tôi muốn cô dẫn tôi đến một chỗ để chứng thực."
"Chỗ nào?"
"Hiện trường phát hiện án mạng." An Nhã cười.
Đường Tống nhíu mày lại.