Đường Tống ngơ ngẩn, bởi vì lo lắng và hoảng loạng quá mức , chỉ dùng nhiệt độ thân thể của An Nhã để phán đoán sinh tử, lại quên từ đầu thể chất của cô đã lạnh lẽo như vậy.
An Nhã đã chống người dậy, khẽ nhúc nhích đều có thể cảm giác bui bặm từ mái tóc rơi xuống trên người, đlấy kiếm gỗ và cái túi trên người xuống, để ở một bên. Chân thon dài cong cong chậm rãi dựa vào trên vách tường, cô không thể để cho Đường Tống trông thấy phía sau lưng cô, trận nổ nóng rực cơ hồ khiến sau lưng cô phá nát, cần thời gian mới có thể khôi phục.
Chậm rãi điều hòa hơi thở, mới giương mắt lẳng lặng nhìn người đối diện cũng tro bụi giống mình, chỉ là nhìn xem, giống như đang thất thần.
Thấy An Nhã dựa vào vách tường lạnh lẽo, mà đôi mắt trong trẻo vẫn đang ngó chừng cô. Đảo qua bốn phía, thấy áo sơ mi xinh đẹp trên người cô ấy đã khoogn đồng nhất, nhưng xung quanh quá tối, không thấy rõ rốt cục cô chỗ nào bị thương, bị thương nặng cỡ nào.
Trong lòng bị những suy nghĩ chăm chú níu lấy, cũng không phát hiện giọt lệ vừa rồi còn ngậm nơi đáy mắt đã roi nhẹ xuống đất.
Không biết tại sao trên mặt An Nhã, Đường Tống lại thấy được một tia cười yếu ớt.
"Có phải bị choáng váng rồi không? Bị thương còn cười!" Đường Tống nóng nảy hơi tức giận.
An Nhã lại cười một tiếng: "Tôi gặp được đại nạn không chết, còn không cười một cái? Hay là, cô muốn tôi giống như cô, khóc sao?"
Đường Tống giật mình.
Quen biết An Nhã mới bao lâu, sao lại lo lắng cho cô ấy đến khóc?
Giơ tay lên bối rối đem mặt lau đi.
An Nhã buồn bực nhẹ ho hai tiếng, mới nói: "Tôi đối với sức khỏe của bản thân rất rõ, đừng lo lắng."
Xích lại gần mới phát hiện, áo sơ mi của An Nhã nào giống như cái áo? Đã là rách mướp.
Làm ra dáng vẻ chị gái: "Tôi thấy cô chính là một người không có liên can, đây là chuyện của cảnh sát, mắc mớ gì tới cô? Nếu như... Là lo lắng Nghiêm tiểu thư, cô cũng phải sớm cho chúng tôi biết, cứ tùy tiện xuất hiện như vậy, cô có từng suy nghĩ, nếu cô xảy ra chuyện gì, người nhà của cô làm sao bây giờ?"
Kỳ thật nói xong lời cuối cùng, Đường Tống cũng không biết mình đang nói cái gì.
An Nhã lẳng lặng nhìn Đường Tống nhìn, thấy cô càng tức giận, thì đáy mắt An Nhã càng ôn nhu. Thẳng đến khi Đường Tống nói xong, mới gật đầu đáp: "Ừm, cô nói đúng."
Cô gái trước mặt bỗng nhiên nghe lời như thế, Đường Tống cũng lập tức không tức giận nữa, than nhẹ một tiếng: "Rốt cục côc ó chỗ nào không thoải mái, thành thật khai báo."
Đường Tống nhíu mày lại, xác thực có lúc người bị thương quá nặng ngược lại không cảm giác được đau đớn, chờ sau khi khả năng sẽ trễ.
Nhưng mà... Vừa nghĩ tới những cái kia...
"Cô không sợ... Tôi sao?" Đường Tống nhếch môi hỏi.
An Nhã không hiểu: "Sợ cô cái gì?"
"Tôi là pháp y, những người kia cho tôi nhìn... Đều là..." Câu nói kế tiếp, Đường Tống không nói.
Nguyên lai cô vẫn luôn rất quan tâm những chuyện này, chỉ là cô gái này ẩn dấu quá kỹ
An Nhã cười cười: "Yên tâm, mạng của tôi rât dai, bằng không thì cũng sẽ không làm bà cốt đúng không? Vậy liền... Làm phiền Đường pháp y, kiểm tra thân thể này của tôi thật tốt..."
Đường Tống khẽ giật mình, lườm cô một chút: "Không đứng đắn."
Tiến lên trước, đưa tay từ vết thương bên ngoài của An Nhã bắt đầu kiểm tra, từ mắt cá chân chỗ bắt đầu một đường đi lên trên vừa bóp, vừa nhéo vừa chân thành nói: "Chỗ nào đau, cứ nói."
Đáy mắt An Nhã tràn ngập ánh sáng lưu chuyển, nâng đầu lên, nhếch môi nói: "Chỗ đùi, hẳn là không bị thương..."
Đường Tống nghe xong lập tức thu tay lại, lại vuốt cánh tay của An Nha bắt đầu kiểm tra, hai cánh tay đều kiểm tra xong, nhìn chằm chằm cổ áo An Nhã , Đường Tống đột nhiên hơi ngượng ngùng khó hiểu, ho một tiếng: "Cởϊ qυầи áo ra, tôi xem một chút..."
Dáng vẻ An Nhã phục tùng cùng Đường Tống đối mặt, khóe môi hơi cong, nói khẽ: "Ừm, cô giúp tôi."
"Cô... Không thể tự cởi?" Đường Tống thấy vẻ mặt này của cô, càng nhìn tâm lý càng ngày càng loạn, bản thân mình cũng không hiểu rõ đây là thế nào.
Cô là pháp y cũng là bác sĩ, người nào chưa thấy qua, sao lại hoảng loạn khó hiểu rồi?
"Thật hung (dữ)..."
Nói xong đồng thời An Nhã hơi cố sức ngồi dậy, vừa muốn giơ tay lên, đã thấy Đường Tống ra vẻ trấn định thò tay cởi cúc áo của An Nhã. Vốn là mùa hè, quần áo cũng đơn giản, mỏng manh. Theo tất cả cúc áo được mở ra, da thịt trơn nhẵn An Nhã, nội y màu trắng cứ vậy ánh vào trong mắt Đường Tống.
"Có lạnh không?" Đường Tống cởϊ áσ sơ mi ra, ánh mắt rơi xuống An Nhã, khung xương của cô thật nhỏ, xương quai xanh tinh xảo, còn có mỗi một tấc da thịt phác hoạ ra vầng sáng, đều vừa đúng.
Nhưng trong đầu Đường Tống hiện ra hình dáng An Nhã trong mộng cảnh An Nhã, khiến nội tâm cô run lên.
"Không khí nơi này sao có thể lạnh hơn thân thể tôi?" An Nhã cười giỡn nói.
Vẻ mặt trầm trầm đưa tay sờ lên xương quai xanh, xương cổ của An Nhã, nơi đó đều vô sự. Nhưng ý nghĩ khiến mặt đỏ tim đập sau khi nhìn thấy áo sơ mi phía sau lưng lại trở nên ngơ ngẩn, nơi đó có một vết rách chừng bàn tay.
An Nhã nhìn thấy lập tức giải thích: "Lúc nãy bị hỏng, thật..."
Đường Tống nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Để tôi xem một chút."
An Nhã Không tránh khỏi, chỉ có thể quay người để Đường Tống xem, còn tốt, trì hoãn trong chốc lát nơi đó hẳn là gần như hoàn toàn khôi phục.
An Nhã từ từ nhích người, đem trọn phần lưng rơi vào mắt Đường Tống, chỉ là xung quanh quá tối Đường Tống nhìn không rõ lắm, chỉ có thể đưa tay đi sờ. Ngón tay Đường Tống hơi lạnh xoa phần lưng An Nhã , lại phát hiện cô không hề lạnh lẽo, ngược lại có một chút ấm áp.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi sờ qua xương bả vai, lưng...
Nơi đó ngoại trừ mười phần bóng loáng, lại không có một chút vết thương! ?
Cảm giác Đường Tống sờ tới sờ lui rất lâu, cũng không có phản ứng, An Nhã mím môi hỏi: "... Thế nào?"
"Không có, đằng sau không có thương tổn." Nói rồi mới thu tay giúp An Nhã mặc quần áo tử tế, mặc dù không hiểu sao lại không có thương tổn, nhưng so với bị thương thì tốt hơn nhiều, ngẩng đầu đảo qua bốn phía, lại nói: "Chúng ta phải ra ngoài như thế nào?"
An Nhã lại dựa trên vách tường, cong cong chân, điều chỉnh hô hấp, mới đáp lại: "Sẽ có người tới cứu chúng ta, họ ở không xa bên ngoài. Vừa rồi nơi này tiếng nổ không nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ tìm tới chúng ta."
Nghe được cô nói như vậy Đường Tống an tâm, cũng dựa vào một bên, cũng đưa cánh tay đưa tới, cường điệu một tiếng: "Quần áo của cô đằng sau đều rách, dựa vào tường lạnh."
"... Cô không sợ lạnh sao?" Mặc dù nói, An Nhã vẫn nhếch ý cười, đem thân thể hướng phía trước nghiêng nghiêng.
"Tôi có lạnh cũng lạnh không bằng cô, huống chi hai người sát bên cũng sẽ ấm áp một chút. Mệt mỏi, tạm thời nghỉ ngơi một hồi." Cô gái bên cạnh làm nhiều như vậy, Đường Tống ngoại trừ có thể làm những việc này, cô thật không biết còn có thể làm những gì.
Chỉ là vừa dứt lời, liền cảm giác An Nhã đã nhích lại gần.
"Ừm."
Hai người trong nham động mờ tối tựa sát lẫn nhau, thân thể An Nhã thật sự rất lạnh, tựa như thể chất dù ôm như thế nào cũng không thể nóng, lạnh như thế này, đều là bởi vì căn bệnh đó sao? Chỉ mới nghĩ thôi Đường Tống vô ý thức nắm thật chặt cánh tay.
Đảo qua bốn phía tối mờ, Đường Tống đơn giản không thể tin được cô lại ở chỗ này, nhiều lần sinh tử, đều được cô gái bên cạnh cứu.
"An Nhã..." Đường Tống khẽ gọi một tiếng.
"Ừm?" An Nhã lẳng lặng dựa vào trong ngực Đường Tống, có chút không yên lòng lên tiếng.
"Tôi chưa bao giờ tin sự việc này, sau khi quen biết cô, tôi bắt đầu mâu thuẫn... Cũng bởi mâu thuẫn này, khiến tôi đối với cô có thành kiến, thật có lỗi." Nói Đường Tống khẽ thở dài một tiếng.
An Nhã nhếch miệng lên, lắc đầu: "Không cần xin lỗi, cô có sự kiên trì của cô đấy là đúng. Dù sao huyền học quá thần bí, lừa đảo lại nhiều, bị người khác hiểu lầm cũng bình thường. Với lại... Người quá giỏi thay đổi, cũng không tốt."
"Ngược lại chuyện gì cô cũng đều rõ ràng, cô sẽ không tức giận sao?" Đường Tống nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, mũi thẳng tắp, mặc kệ là ngũ quan hay là hình dáng đều đẹp như thế, cô gái thế này lại cả ngày cùng những chuyện kia liên hệ, không biết tại sao Đường Tống có chút đau lòng.
"Cô sẽ tức giận với người kiên kỵ đến cô sao?" An Nhã bỗng nhiên quay đầu, cùng Đường Tống đối mặt.
So sánh với cái nghề pháp y này, người kiêng kị khả năng càng nhiều. Dù sao con người rất mâu thuẫn, sợ quỷ nhưng tin tưởng thần, tìm đến cô cầu an không ít người... Nhưng có ai nguyện ý đi tìm pháp y giải quyết vấn đề đâu?
Trong hoàn cảnh tôi mờ luôn luôn rất kỳ quái, khiến người ta bất tri bất giác dỡ xuống phòng bị, nhưng An Nhã bỗng nhiên quay đầu, lập tức kéo gần lại khoảng cách, cơ hồ chóp mũi đụng phải chóp mũi, hít thở không khí của nhau trong ấm áp lại mang theo vài phần ướŧ áŧ.
Không khí bốn phía lập tức trở nên mập mờ, Đường Tống không biết là bởi vì vấn đề này, hay bởi vì cô ấy bỗng nhiên tới gần, lập tức quên trả lời. Chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, nhìn chằm chằm hình dáng gần ngay trước mắt.
Đường Tống như thế An Nhã thấy có chút ngốc, ngoài ý muốn chính là cô không hề lập tức dời đi chỗ khác...
Nhớ kỹ lần thứ nhất dắt tay nàng lúc, cái kia cỗ không tình nguyện cùng kháng cự, giống như cùng tất cả mọi người vẫn duy trì một khoảng cách. Nghĩ đến vừa mới cởϊ áσ lúc quẫn bách, An Nhã khóe miệng có chút dắt, đối mặt hai con ngươi có chút dời xuống, hai người môi cứ như vậy tự nhiên thiếp hợp lại cùng nhau...
Giống như bướm bướm đắm chìm trong bụi hoa hắc ám, im lặng bay tới.
Ánh mắt Đường Tống ngơ ngẩn, trong đầu trống rỗng, gương mặt trong chốc lát hơi nóng lên.
Một chạm này chỉ là chạm nhẹ, vẻn vẹn một giây, lại phảng phất thời gian ngừng lại. Lúc Đường Tống còn chưa nhíu mày An Nhã đã nhanh nhẹn rời đi, còn chưa có há mồm chất vấn, An Nhã lại nhíu mi lớn tiếng doạ người.
"Xem như vừa rồi là tiền thuốc men."