Hủ Linh Chú

Chương 19




"Hai người đang nói gì?" Nhạc Văn Dao lắng tay nghe cuộc đối thoại bên ngoài của hai người, càng nghe càng hiếu kỳ, kéo ra lều vải hỏi.

"Cô đi ra được rồi?" An Nhã cười cười nói: "Cô nên cảm thấy may mắn, hai ngày này cô ở phía trên kia, nếu ở phía dưới này, chỉ sợ khi tôi tới tìm cô e rằng sẽ trông thấy một bộ xương khô thật đẹp."

Gương mặt hai người cứng đờ, đặc biệt là Nhạc Văn Dao, đơn giản không cách nào tưởng tượng ra bộ dạnh mình thành xương khô.

"Cô đừng... Làm tôi sợ!" Nhạc Văn Dao thay giày giẫm lên nơi có nước mưa, nhướng mày nói.

"Làm cô sợ?" An Nhã hừ một tiếng, ngắm nhìn bốn phía, nhàn nhạt nói: "Lúc đến chỉ một lòng đi đường, lại không để ý đến phong thủy của nơi này."

"Phong thuỷ?" Nhạc Văn Dao nói.

"Sau lưng chúng ta núi cao hiểm trở, sừng sững khí thế bức người, bốn phía cây xanh vờn quanh, ngụ ý tái sinh. Nhìn kỹ mảnh rừng cây kia sắp xếp lại là dựa theo phong thủy an mộ nghiên cứu sắp xếp, lúc đến đi ngang con sông kia, sâu cạn có thứ tự chậm rãi chảy xuống, tiếng nước róc rách, tất cả hợp lại cùng nhau tại đây, chính là cách sắp xếp của lăng đế vương."


Trăm miệng một lời: "Lăng đế vương?"

Bây giờNhạc Văn Dao nghe thấy chữ mộ này hơi sợ hãi, hắng giọng một cái, nói: "Bà cốt, cô chắc chắn chứ?"

"Đâu chỉ hỏng phong thuỷ..."

"Do âm thanh vừa rồi?" Nhạc Văn Dao hỏi.

An Nhã lắc đầu, vừa muốn nói gì, đã nghe tiếng Tư Lệnh thét dài quanh quẩn ở phía xa. Lúc thân ảnh màu đen của Tư Lệnh đảo qua lều vải, móng vuốt nới lỏng vứt xuống thứ gì.

Mà thứ này, khiến ba người khẽ giật mình.

Là một cánh tay khô quắp.

Đối với thân phận Đường Tống mà nói, những thứ này cũng không có gì đáng sợ, nhưng da thịt khô héo và độ dài móng tay màu đen hơi quỷ dị.

An Nhã nhìn cánh tay này mi tâm nhíu lên.

Nhạc Văn Dao trông thấy lập tức giơ chân: "Má ơi, đây là thứ quái quỷ gì?"

"Tôi xem một chút."

Đây là bệnh nghệ nghiệp của Đường Tống, cúi người kiểm tra xung quanh cánh tay.


An Nhã đưa một nhánh cây và một thanh dao quân dụng cho Đường Tống, nhẹ nói: "Màu sắc da không đúng, đừng có dùng tay chạm vào."

Đường Tống gật đầu nhận dao quân dụng và nhánh cây, mắt nhìn cánh tay quỷ dị này, nhìn trước sau một chút, đáp lại: "Mặc dù vẻ ngoài không quá giống, nhưng xương ngón tay là một trong những đặc trưng của con người, bởi vậy tôi có thể khẳng định là cánh tay của người."

Có được đáp án của Đường Tống, hai người sau lưng đều trầm mặc.

Đường Tống nhíu mày lại, nơi này còn có vụ án vứt xác sao?

Mặc dù ban đầu Nhạc Văn Dao không bình tĩnh giống hai người như thế, nhưng cũng khôi phục rất nhanh. Thấy cô gái trước mặt cầm dao quân dụng kiểm tra đồ vật ghê tởm cũng ưu nhã như thế, dùng bả vai đụng vào An Nhã: "Cô ấy làm gì...?"

"Pháp y." An Nhã nhẹ giọng đáp lại.


"Khó trách..."

Đường Tống dùng nhánh cây cố định cánh tay, dùng dao quân dụng cắt da mở ra, nhìn màu sắc xương cốt bên trong, lại nói: "Xương cốt đã ố vàng, xem ra có tuổi. Nhưng tôi không rõ vì sao... Da chỉ khô quắp nhưng không bị ăn mòn?"

"Chẳng lẽ liên quan đến chất trong đất ở đây?" Nhạc Văn Dao nói.

"Không loại trừ khả năng này..." Đường Tống gật đầu đáp lại.

An Nhã quay đầu nhìn về Tư Lệnh bên cạnh, nói với Nhạc Văn Dao: "Tư Lệnh nhà cô khẳng định phát hiện cái gì."

"Tư Lệnh, ngươi trông thấy cái gì?" Nhạc Văn Dao hỏi.

Tư Lệnh chỉ đứng yên trên thềm đá, con mắt chớp chớp nhìn về một phía, kích động vỗ cánh không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Nhạc Văn Dao bĩu môi, nói: "Nó rất ít khi như thế này, xem ra nó vừa mới phát hiện một rất chỗ rất khủng khiếp."

"Nhạc tiểu thư có thể nói chuyện với chim ưng?" Đường Tống hỏi đồng thời đã tách rời da và xương của cánh tay kia. Nhìn bên trong có một thứ trắng trắng, khó hiểu nói: "Thật là lạ, tôi không hiểu một thi cốt đã chết lâu rồi, da khô quắp còn có cơ sở, nhưng trong lại có một lớp giống như mỡ..."
"Mỡ?" Chuyện này đối với Nhạc Văn Dao có bệnh sạch sẽ mà nói, đơn giản không dám suy nghĩ nhiều.

"Khả nghi nhất chính là móng tay, vừa đen vừa dài, xem ra vẫn rất sắc bén." Đường Tống nói xong dùng dao quân dụng chống đằng sau cánh tay, dùng gậy gỗ va chạm vào móng tay, móng tay dễ dàng chui vào trong gậy gỗ.

Cảnh tượng mặc dù không muốn nhìn nhiều, nhưng có Đường Tống giảng giải và làm mẫu, cũng khiến Nhạc Văn Dao thấy hứng thú, giảm bớt cảm xúc, nói: "Có phải người nguyên thủy chăng? Bà cốt cũng nói, nơi này là lăng mộ đế vương, nói không chừng là lão đại nguyên thủy..."

"Nếu như người nguyên thủy cũng biết xem phong thủy, tôi thật có hứng thú nhìn qua." An Nhã nhìn xem cảnh sắc bốn phía, lại nói: "Cho dù phong thuỷ mộ địa tốt đến đâu, nếu bị vấy bẩn, khí tức sẽ tan, không phải hiện tượng tốt lành gì."
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Đường Tống đứng dậy nhìn An Nhã.

An Nhã đứng một bên, nắm lấy ngọc hồ lô trong tay, nhìn nơi vừa rồi Tư Lệnh bay tới: "Đã hiếu kỳ như thế ỳ, không bằng chúng tôi đi qua nhìn một chút tìm tòi hư thực liền biết." Nói xong ánh mắt đảo qua Nhạc Văn Dao và Đường Tống.

Đường Tống biết nếu như Nhạc Văn Dao giúp các nàng tiến vào ngôi mộ mà Ngô Văn Hạo đã mất tích, tất nhiên cũng sẽ gặp phải chuyện cổ quái như vậy. Trừ chuyện đó ra, côg cũng muốn nhìn xem đến cùng là hoàn cảnh gì mới có thể biến thi thể thành như thế.

"Cũng được."

Nhạc Văn Dao nghe muốn tìm hiểu thứ ghê tởm như thêa, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Bệnh thích sạch sẽ là chứng bẩm sinh, cô cũng không muốn. Nhưng gia tộc lại lấy trộm mộ làm chủ, sau này thời gian đi tới đi lui trong mộ nhất định sẽ không ít, nghĩ đến những thứ này cả người Nhạc Văn Dao đều không khỏe.
Thế nhưng nhìn Đường Tống người ta, một pháp y còn không sợ...

Nàng đường đường là Nhạc gia đại tiểu thư, sao có thể nhận thua?

"... Tôi cũng không có ý kiến."

"Đi cũng được, nhưng cô phải đổi một bộ quần áo, cái này không thể được." An Nhã nói xong trong lòng cũng rất khó hiểu, không ngờ nha đầu này sẽ đồng ý. Lại nghĩ tới điều gì nói với Đường Tống: "Dọn hết trang bị chúng ta có thể mang theo, phòng ngừa vạn nhất."

"Mặc nhiều càng tốt, các cô chờ tôi một lát." Nói rồi Nhạc Văn Dao chui vào trong lều vải.

Đường Tống gật đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trong chốc lát lúc Đường Tống chui ra ngoài, cô phát hiện cô gái trước mắt dường như rực rỡ hẳn lên.

Nhạc Văn mặc áo len và quần dài, chân mang ủng chiến màu đen, bên hông buộc một cái túi, phối khăn quàng cổ, không biết còn tưởng rằng đây là sinh viên du lịch.
Khí chất như vậy mặc cái gì cũng thấy rất đẹp, đặc biệt mái tóc bạc, vẫn rực rỡ nhất.

Xách ba lô leo núi trong tay, miệng túi có thể trông thấy chuôi hai thanh kiếm, gần giống như điêu văn khiến Đường Tống như nhớ ra cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Sau khi chuẩn bị, ba người tiến lên phía đã định.

Con đường so với lúc đầu có vẻ dài hơn, dù sao vừa mới mưa, du cho nước rút xuống mặt đất rất nhanh, nhưng cũng lầy lội vô cùng. Đối với người có bệnh sạch sẽ như Nhạc Văn Dao mà nói, đường này càng khó đi gấp mấy lần, hoàn toàn không tâm trạng nói chuyện.

Tư Lệnh bay lượn phía trên, chỉ đường cho các cô, cũng khiến người khác vô cùng an tâm.

Lúc đi đến bờ sông bên kia, An Nhã và Đường Tống cùng nhăn mày lại, ngay cả Nhạc Văn Dao cũng tò mò: "Màu nước sông sao lại thay đổi? Hai ngày trước tôi đến, vẫn còn rất tốt mà..."
"Dù trước khi đổ mưa cũng rất tốt." Giọng nói của An Nhã hơi yếu ớt.

"Mùi này là?" Đường Tống ngửi ngửi.

"Là lưu huỳnh." An Nhã nhấc ngón tay chỉ phía trên dòng nước, nơi đó một mảnh sương mù mông lung, cơ bản thấy không rõ đường,: "Chúng ta đi xem một chút, nhưng phải cẩn thận."

Nhạc Văn Dao cõng hai túi trên vai, nhướng mày, lấy một cái còi bạc hướng lên trời thổi, chốc lát Tư Lệnh liền đáp lại: "Tôi để Tư Lệnh đi trước dò đường, hai người đi theo tôi."

Theo Đường Tống thấy, đại tiểu thư này bình thường nhìn như bất cẩn, có bệnh thích sạch sẽ, trong lòng kỳ thật vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Quả nhiên, con người là sinh vật phải cần chậm rãi tìm hiểu.

Ba người đi theo sương mù ngược lên phí trên thượng lưu, Nhạc Văn Dao đi trước nhất, Đường Tống đi ở chính giữa, An Nhã theo ở phía sau. Nhưng sương mù càng ngày càng dày đặc, nếu không theo sát rất dễ không nhìn rõ hình ảnh trước mắt.
Đường dưới chân cũng rất khó đi, Đường Tống cảm giác được cô đã giẫm vào trong nước, lúc bàn chân cất bước không cẩn thận dẫm tảng đá trơn trượt, suýt nữa ngã xuống lại được An Nhã đỡ ở phía sau.

"Cẩn thận một chút."

Một giọng nói lạng băng sát qua bên tai, Đường Tống cũng giật nảy mình, ngồi dậy chậm chạp nói: "Cảm ơn."

"Đương đi ở đây không tốt lắm, sương mù xung quanh lại rất quỷ dị, Văn Dao thân thủ rất tốt tôi không lo lắng, mặc dù cô có thể đánh tay đôi nhưng dù sao chỗ này cô không thường đến, hay là tôi dẫn cô đi thì tốt hơn." An Nhã không hề rung động mà nói, đồng thời đã nắm lấy tay Đường Tống.

"Tôi..." Đường Tống vừa định phản bác, "Tôi có thể" lại bị một tiếng động khác ở nơi xa vùi lắp.

"Này, mau tới đây." Là Nhạc Văn Dao.
An Nhã đáp Nhạc Văn Dao một tiếng, cũng không phát hiện bất thường củaĐường Tống, quay người nắm tay cô cùng nhau đi tới.

Đường Tống rủ mày nhìn cánh tay mình bị dẫn đi, chẳng biết tại sao, những chuyện bất an kia đều quét sạch sành sanh theo vẻ lạnh lùng này.

Đi con đường trơn ướt kia, xuyên qua sương mù, đập vào mắt là một ngọn núi màu nâu to lớn cũng với những mỏm đá trơ trọi.

Ngọn núi cực kỳ lớn, từ đằng xa có thể nhìn thấy một cái khe nứt to lớn, vắt ngang qua ngọn núi, mà trên ngọn núi bị một tầng tuyết bao trùm.

Ước chừng dòng nước này bắt đầu từ tuyết tích trên ngọn núi kia tan ra mà thành.

Lúc này âm thanh của Tư Lệnh phía trước lại vang lên, mà trước mặt ba người là vách đá, các cô nhất định phải vượt qua chướng ngại.

Nhạc Văn Dao am hiểu leo núi nhất, hai tay thon dài trắng nõn đeo bao tay lên, giống như người Nhện nhẹ nhàng leo lên, cũng từ trên vứt xuống một sợi dây thừng.
An Nhã nhận dây thừng, khóe miệng khẽ nhếch thầm nghĩ: Nha đầu này đã trưởng thành.

Quay người đưa dây thừng cho Đường Tống: "Cô trước."

Đường Tống gật đầu, kéo dây thừng mượn lực leo lên kỳ thực dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ là thuận tay khẽ chống lên lại phát hiện đá trên vách núi rất ấm áp.

Lúc này An Nhã cũng leo lên.

"Nhiệt độ của đá hơi cao." Đường Tống nhắc nhở.

"Chúng ta gặp phải núi lửa?" Nhạc Văn Dao nói.

"Nơi này không có núi lửa." Đường Tống trả lời rất chắc chắn: "Chỉ cần nhìn màu sắc núi này cũng biết, khoáng vật ở đây chắc hẳn vô cùng phong phú, chắc là dưới núi không xa có hồ dung nham. Tiếng động vừa rồi có thể là địa chất biến đổi đột ngột, dẫn đến nhiệt độ mặt đất tăng cao nước mưa bay hơi tương đối nhanh, sương mù mới sẽ dày như vậy."
"Ừm, cái này hợp lý." Nhạc Văn Dao đáp.

An Nhã không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn phía trên,: "Tư Lệnh có vẻ như còn muốn chúng ta đi lên."

Hai người gật đầu, thuận sườn núi tiếp tục đi lên, một đường những tảng đá kỳ lạ lởm chởm, màu đen, màu nâu, màu trắng hoàn toàn không có bất kỳ quy tắc nào khác, nhưng như vậy lại dễ dàng cho việc leo lên.

Đi không biết bao lâu, sương mù dần dần giảm đi, cảnh sắc trước mắt càng ngày càng rõ ràng, xung quanh có con suối, Nhạc Văn Dao còn nói trông thấy suối nước nóng, muốn thư giãn tắm một chút.

Vừa nhắc tới 'Suối nước nóng', hai người sau lưng đều không trả lời, giống như mang tâm sự riêng.

Chỉ là càng chạy lên núi, mùi lưu huỳnh vừa biến mất lại xuất hiện, với lại càng ngày càng đậm. Vô tình sắc trời bắt đầu trở tối, không đếm xuể cuối cùng đã đi bao lâu, ba người gian khổ mới đi đến chỗ Tư Lệnh dừng lại, nhìn kỹ là cạnh mép một vết nứt.
Phía sau lưng Tư Lệnh, có một cái hố rất sâu hố, ở chỗ này, ba người cầm đèn pin ra, vừa chiếu.

Thấy được...

Trên trăm cỗ thi thể khô quắp.