Hôm Lạc Mai xuất giá vu quy. Dân đứng hai bên đường từ Tứ An Thôn sang Vụ Sơn Thôn nhìn đoàn rước dâu. Xôn xao bàn tán.
Họ bảo: Lạ thật! Tại sao cũng kiệu hoa mà không khí ủ rũ thế này? Tại sao cũng trống kèn mà chẳng có chút hồ hởi, nó rã rượi như một đám tang?
Như lệ thường của phong tục cô dâu đội khăn đỏ che kín mặt. Trước khi lên kiệu hoa, sụp lạy để bái biệt. Phải khóc. Rỏ ràng là hôm ấy Lạc Mai cũng khóc, nhưng nước mắt kia chỉ là một sự tủi thân, thương tiếc cho người chồng vắn số thôi.
Và đêm hợp cẩn hoa chúc đến. Trong phòng chỉ có chăn trơn màn lạnh Lạc Mai một mình một bóng. Nhưng Lạc Mai chấp nhận như thế, nàng không muốn ai, kể cả A đầu vào phòng. Biết Lạc Mai nghĩ người ấy sẽ về... Nếu không cũng là một hình thức hồi tưởng người xưa.
Không có lời thì thầm ân ái, không có những vuốt ve mật ngọt. Có chăng chỉ là chiếc bài vị với tên Kha Khởi Hiên trên bàn...
Nhà họ Kha đã đặc biệt dành căn phòng có tên “ Ngâm Phong Quán “ cho cô dâu mới. Đó là một căn phòng rộng với cách bài trí tỉ mỉ, đẹp đẽ... Nhưng những hoa văn những vật trang trí trong phòng cũng không xua được cái lạnh lẽo thê lương... Lạc Mai ngồi nơi mép giường... Ánh hồng lạp nhuộm đỏ gian phòng nhưng màu đỏ không đủ tươi để nhuộm hồng đôi má cô dâu.
Lạc Mai sửng sờ nhìn hai chữ Song Hỷ dán trên bàn trang điểm. Và như chợt nhớ ra điều gì. Lạc Mai bước vội đến góc phòng, lôi từ trong hòm mây mang theo, ra cái bức thêu con chồn lông trắng và cái ví tiền. Lạc Mai cẩn thận đặt tất cả lên bàn trước tấm kính. Lạc Mai thầm thì nói.
- Anh Khởi Hiên, đây là kỷ vật duy nhất anh để lại cho em... Em rất trân trọng nó... Em cũng cố gắng dành dụm tiền. Mặc dù em biết là... Lúc đầu anh muốn em nhận, nên giả vờ bảo là dành dụm tiền trả lại sau cho anh cũng được. Nhưng em vẫn tích lũy. Chuyện đó em không biết là anh còn nhớ hay lại quên mất rồi?
Đêm lạnh như băng. Cây ngô đồng bên ngoài khung cửa sổ lay động theo gió, những cành lá đập vào nhau tạo nên những âm thanh buồn.
Lạc Mai lại cầm chiếc ví đựng tiền lên. Chiếc ví mà Lạc Mai đã bỏ không biết bao nhiêu công sức ra để may rồi thêu hình. Mục đích là để đưa cho Khởi Hiên. Vậy mà bây giờ âm dương đôi ngã cách biệt. Biết làm sao? Lạc Mai thì thầm.
- Anh có biết không. Hôm nào em cũng để dành, cố gắng làm sao cho đủ tám đồng... Em chuẩn bị là... Sau đêm tân hôn, sẽ trả số tiền đó lại cho anh... Em còn nghĩ là... lúc đó anh sẽ vui, ngạc nhiên lắm chắc chắn là anh sẽ không nhận lại... Nhưng em sẽ cất nó với mảnh vải thêu chồn lông trắng. Coi đó là kỷ vật tình yêu của chúng mình.
Một cơn gió thổi qua lay động cành cây, những cành cây trườn đến tận cửa, như cái khoát tay chào giả biệt.
Lạc Mai đặt cái ví tiền bên cạnh tấm vải thêu chồn lông trắng. Rồi lặng lẽ nhìn kỷ vật tiếp.
- Hừ! Ngay chữ hỉ cũng có đôi tấm vải thêu có ví tiền. Còn ta? Cô dâu mà lại không có chú rể.
Gió hú bên ngoài song, như tiếng thở dài... Bóng cây lay động như có ai đó đang đứng bên ngoài chia sẻ nỗi buồn của người bạc phận. Lạc Mai rõ là nghe có tiếng động.
- Ai đó?
Lạc Mai hỏi, và bước nhanh về phía cửa sổ.
- Có ai đứng bên ngoài không?
Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió. Lạc Mai chần chừ một lúc, không thấy động tĩnh. Bên ngoài hoàn toàn yên lặng. Lạc Mai thở dài. Đêm, chỉ có ta và chiếc bóng của mình, nào còn ai? Dầu đèn thắp sắp cạn, phải đi ngủ thôi, lại ngủ một mình. Đấy là cuộc sống của ta từ đây về sau ư?
Tuy là quyết định của chính mình, không hề ân hận về sự lựa chọn, nhưng nghĩ đến cảnh sống bơ vơ Lạc Mai cũng không khỏi não nề. Bất giác Lạc Mai bước tới, nâng bài vị đang thờ của Khởi Hiên lên, thì thầm.
- Anh Khởi Hiên này. Bây giờ thì em đã là vợ của anh, nếu nơi suối vàng mà anh có linh thiêng. Biết em cô đơn mòn mỏi... thì hãy thường xuyên về đây, để em được gặp anh trong mộng cũng được.
Đêm hôm ấy, có thể vì lạ chỗ, mà cũng có thể vì tiếng động của gió làm Lạc Mai ngủ chẳng yên giấc.
Qua hôm sau vừa thức dậy. Lạc Mai được bà Diên Phương đưa cùng bà Ánh Tuyết và Tiểu Bội đi một vòng quanh nhà để ngắm cảnh và làm quen cảnh vật.
Đối với những tin đồi có tính cách truyền thuyết về Hàn Tùng Viên, Lạc Mai đã có nghe qua. Nhưng dưới cái ánh sáng chói chan, với cảnh trăm hoa đua sắc buổi sáng... Mai thấy Hàn Tùng Viên rất đẹp chứ nào có cái âm u thần bí với những vong hồn Lạc Mai nghĩ. Nhưng rồi khi nghe bà Diên Phương kể lại những chuyện xảy ra có liên hệ với Hàn Tùng Viên thì Lạc Mai cũng bắt đầu nghi ngờ. Và khi đoàn người đến Lạc Nguyệt Hiên thì... nhìn đôi cổng khép kín. Không hiểu sao lòng Lạc Mai lại xuất hiện một cảm giác ngỡ ngàng khó tả.
- Đây là Lạc Nguyệt Hiên? Và đôi cánh cửa này có phải là Cấm Môn trong truyền thuyết đây không?
Lạc Mai tò mò hỏi. Bà Diên Phương thay đổi nét mặt.
- Đúng! Phần lớn những bi kịch ở Hàn Tùng Viên này, con đều có thể đến chớ ở đây thì tốt hơn không nên... Có thể là con không tin chuyện ma quỷ, nhưng mà ta cũng phải cho con biết, trước khi chỉnh trang và cải tạo lại cái khu gia trang này. Có một lần mẹ đến đây... Mẹ vào lúc ban ngày mà vẫn có cái cảm giác là lạ, lạnh lẽo làm nổi gai ốc. Vì vậy có hay không có ma quỷ. Tốt nhất là ta nên tránh xa không nên kinh động quỷ thần. Vậy tốt hơn phải không?
Bà Ánh Tuyết tiếp lời:
- Dĩ nhiên là vậy! Mà này, những gì mẹ chồng dặn thì tốt hơn là nên vâng theo, đừng tự ý lục lọi các ngõ ngách, nhất là đến ngôi nhà này...
Tiểi Bội thì nhát gan, nên vừa nghe nói đã tái cả mặt, nó gật đầu nói theo.
- Vâng, vâng, vâng, tốt nhất là mình không nên léo hánh đến đây...
Và nó sợ hãi lùi ra sau một chút rồi dục.
- Thôi mình đi qua chỗ khác đi! Đi ngay đi!
Nó bước trước như sợ đi sau là sẽ bị quỷ giữ lại.
Ba người rời khỏi Lạc Nguyệt Hiên. Bà Diên Phương vẫn không ngừng nhìn Lạc Mai thăm dò. Bà nghỉ con dâu nó mới đến cũng không nên hù dọa quá đáng nên bà nói.
- Ban nãy những gì mẹ nói với con chỉ là lập lại những gì người ta đồn thôi, chứ mẹ không muốn con vì vậy mà khiếp sợ.
Lạc Mai lắc đầu, nói:
- Con không sợ đâu. Những gì mẹ dạy bảo, con sẽ ghi nhớ và làm theo, thì chắc chắn không có gì xảy ra, đúng không?
- Nhưng mà... Nếu như... Mẹ nói là nếu như...
Bà Diên Phương ngập ngừng một chút tiếp:
- Nếu như trong đêm khuya khoắc mà con có nghe tiếng gì lạ thì... Con cũng đừng có sợ hãi nhé?
Lạc Mai gật đầu.
- Vâng, có thể đó là ảo giác thôi? Con nhìn lầm.
Bà Diên Phương và bà Ánh Tuyết không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau. Bà Ánh Tuyết nghi ngờ.
- Con nói vậy là sao? Đêm qua... Đêm qua... con đã nhìn thấy gì? Hay đã nghe thấy gì?
Lạc Mai yên lặng một chút nói:
- Vâng... Nhưng mà con cũng không xác định được... Con có cảm giác là... Lúc ấy bên ngoài cửa sổ có người... Hình như... Như con nghe được cả tiếng thở dài nữa.
Lạc Mai nhìn qua thấy gương mặt nặng nề của bà Diên Phương, vội vã giải thích.
- Có thể lúc đó gió to quá! Cành cây bên ngoài lay động làm con... Xin lỗi... Thật ra có lẽ con khéo tưởng tượng...
Bà Ánh Tuyết nắm lấy tay con gái, lòng xót xa.
- Đúng!. Có nhiều khi ta bị sự tự kỷ ám thị. Nhất là lúc rối rắm trong lòng... À mà giả sử có ma quỷ đi nữa, nếu chúng ta đừng có đụng chạm đến họ, thì chắc chẳng có chuyện gì phải lo. Như lời mẹ chồng con nói. Oan hồn ở nhà họ Kha này phần lớn tập trung ở Lạc Nguyệt Hiên... Họ là nam hay nữ gì cũng mặc. Mong là họ yên nghỉ... Chẳng quấy động ai.
Lạc Mai yên lặng lắng nghe lời dặn dò của mẹ. Vâng, nếu như tin đồn là có thật... thì con người chết đi rồi, phần hồn cũng còn quanh quẩn đâu đó. Chết và sống là hai trạng thái chỉ chia cách nhau bằng một cánh cửa như vậy phải chăng... Đêm đen và bóng tối là chìa khóa để mở cửa đến với hồn ma? Nghĩ đến đây bất giác, Lạc Mai quay lại nhìn đôi cánh cửa đang khép kín Cấm Môn.
Và với một tâm trạng bàng hoàng, buồn thảm. Một ngày trôi qua. Lạc Mai chờ đợi đêm tối đến.
Hôm ấy. Gió vẫn vi vu bên ngoài, bóng cây lay động. Lạc Mai cẩn thận lắng nghe, phân tích như cố tìm một sự khác lạ. Nàng chờ đợi rất lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì. Đêm lại sắp tàn... Lạc Mai buồn bã xõa tóc nàng bước đến bên bàn trang điểm nhìn vào gương và muốn đi ngủ.
Trên bàn trang điểm, tấm vải thêu và túi đựng tiền vẫn còn đó. Nó nằm yên bên nhau như đôi bạn. Lạc Mai thở dài đầu bềnh bồng với bao ý nghỉ lạc lõng. Bất chợt, Lạc Mai giật mình. Nàng vừa nhìn thấy qua gương. Một bóng người đứng bên ngoài cửa sổ... Người đó đang nhìn nàng!
Chắc chắn là Lạc Mai không nhìn sai, không hoa mắt! Cái người kia có mang cả mặt nạ! Vâng, mặt nạ... Mà chiếc mặt nạ đó đã một lần Lạc Mai nhìn thấy. Đó là chiếc mặt nạ mà Khởi Hiên đã mang trong cái đêm lễ vũ hội hóa trang, cũng ở làng Vụ Sơn này cái lần gặp gỡ đầu tiên...
Chàng đã quay về rồi ư? Đúng là chàng! Lạc Mai kinh hãi pha lẫn mừng rỡ, quay lại.
- Anh Khởi Hiên!
Nhưng khi Lạc Mai nhìn lại ngoài cửa sổ, thì người mang mặt nạ biến mất.
- Anh Khởi Hiên!
Lạc Mai lại gọi lớn lần nữa... Nhưng trả lời cho Lạc Mai chỉ có tiếng gió hú, tiếng cành cây chạm vào nhau.
- Anh Khởi Hiên!
Lạc Mai tuyệt vọng...
Không! Không thể thế này được! Anh không có quyền bỏ em như thế này... Anh vô tình vậy sao? Lạc Mai chạy vội ra mở cửa hấp tấp băng qua thềm vào con đường trải sỏi của vườn hoa.
Vừa chạy trong bóng đêm, Lạc Mai vừa gọi:
- Anh Khởi Hiên! Anh hãy quay lại đây! Nếu hồn anh có linh thiêng, anh biết tội nghiệp em phải mòn mỏi đợi chờ thì anh phải ra đây gặp em... Để em được trong thấy anh... Anh Khởi Hiên! Đừng tàn nhẩn quá... Hãy để cho em được nói với anh đôi câu... đừng có trốn lánh em nữa... Anh Khởi Hiên...
Lạc Mai loạng choạng chạy trong đêm tối... Vừa khóc vừa gào. Lạc Mai giống như cây đàn đang căng thẳng chực chờ đứt. Tiếng khóc của Lạc Mai kinh động cả màn đên. Bà Ánh Tuyết vội vã chạy ra, nhìn thấy cảnh đó, hiểu ngay.
Bà ôm lấy Lạc Mai vào lòng cố vỗ về, muốn anh chứng cho Mai biết đó chỉ là ảo giác, nhưng Lạc Mai lắc đầu nói:
- Không! Đấy không phải là ảo giác, chính mắt con đã trong thấy anh Khởi Hiên cơ mà? Buổi sáng nay không phải là ở trước Lạc Nguyệt Hiên mẹ đã từng nói là mong các hồn ma ở nhà họ Kha này được an nghỉ. Có nơi nương tựa ư? Như vậy mẹ rõ ràng là mẹ cũng tin có thế giới vô hình sao mẹ lại chẳng tin những gì con nói?
Những điều bà Ánh Tuyết nói ban sáng, chẳng qua chỉ để rào đoán trước sau, để dọa cho Lạc Mai lo sợ mà tránh đừng léo hánh đến Lạc Nguyệt Hiên thôi. Để cái bí mật phía sau đôi cửa đóng kín đó không bị khám phá, chứ đâu ngờ nó lại tạo ra tác dụng ngược.
Bà Ánh Tuyết vừa buồn vừa đau xót.
- Nếu sớm biết thế này, mẹ đã không nói gì cả, để con không bán tín bán nghi, không bị ảnh hưởng!
Lạc Mai lại cãi:
- Không phải là bán tín bán nghi. Bởi vì tuy chỉ mới phát ngang, nhưng mà...
- Tại con suy nghĩ nhiều quá... Với lại lúc nào cũng tơ tưởng đến thằng Khởi Hiên. Vì vậy chỉ cần nghe tiếng gió thổi, con tưởng đó là tiếng thở dài, thấy bóng cây lay động... Con tưởng là bóng người mang mặt nạ... Tất cả những gì chúng ta nghĩ tới nhiều quá, đều có thể biến thành sự thật cả.
Bà Ánh Tuyết chậm rải nói, bà thương xót nhìn con.
- Tội nghiệp cho con tôi! Con đã đau khổ nhiều quá rồi, nếu cứ để hồn ma khuấy phá thế này. Con càng đau khổ, me càng không yên tâm... mẹ không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra. Con hiểu ý mẹ không?
Có đúng là ảo giác không? Hay là sự thật? Lạc Mai ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh. Không có gì chắn chắn cả. Mai lắc đầu rồi gật đầu với mẹ. Có lẽ... Mẹ nói đúng... Mình nghĩ ngợi nhiều quá mới đưa đến sự việc thế này thôi.
o0o
Mọi chuyện tưởng đã êm. Vậy mà chỉ hai hôm sau. Cái con Tiểu Bội nó cũng cho biết là... Nó trông thấy ma.
Buổi tối hôm đó, nó định xuống nhà bếp, mang thức ăn tối lên nhà cho Lạc Mai. Nhưng vì mới đến, chưa quen thuộc đường xá. Trăng lại mờ, thay vì nó đến Ngâm Phong Quán. Nó lại lạc sang Lạc Nguyệt Hiên... Và trên đường nó chợt trông thấy một chiếc lồng đèn... Chiếc đèn không có ai cầm cả, nó leo lét và hướng về phía Cấm môn... Nó như bay đi một mình.
Lúc đó, Tiểu Bội đã hồn phi phách tán, nó ném cả giỏ thức ăn trên tay và sợ hãi chạy về Ngâm Phong Quán mặt cắt không còn một chút máu.
- Ở đây rõ là có ma! Chiếc đèn lồng của ma đấy!
Nó vừa run rẩy kể cho Lạc Mai nghe vừa thắc mắc.
- Con cũng không ngờ ma quỷ mà cũng xài đèn lồng nữa. Nhưng chắc chắn đấy không phải là người. Vì người ai dám đi phía Lạc Nguyệt Hiên trong lúc trời tăm tối như vậy?
Lạc Mai khi thấy nó vẫn còn khóc, trấn an con bé:
- Thôi bây giờ hoàn toàn vô sự rồi phải không? Tối nay tại mi đi lạc qua vùng cấm địa, nên mới gặp chuyện đáng sợ như vậy. Từ nay sắp lên, đừng có đi đêm một mình... Bây giờ ta cũng không thấy đói rồi, khỏi phải mang cái gì nữa. Mi vẫn bình an là ta vui...
Tiểu Bội lấm lét nhìn lên.
- Vậy là... Vậy là... Cô không tin em gặp ma thật sao?
- Tin chứ!
Tiểu Bội mở to mắt.
- Thế... Thế cô không sợ à?
Lạc Mai chỉ cười chứ không đáp.
Bởi vì... Lạc Mai chẳng những không sợ mà còn chờ đợi, hy vọng. Vâng, bây giờ Lạc Mai đã hiểu ra rồi, cái âm hương cách trở không có nghĩa là gì khác. Mà ta tin hay không tin. Sống và chết chẳng qua chỉ là một cách thay đổi bên ngoài. Người chết đi có nghĩa là lìa bỏ cái xác trần... Tình yêu vẫn còn đó Lạc Mai tin như vậy. Nếu cái tình yêu mà Lạc Mai dành cho Khởi Hiên vẫn còn đó. Không thay đổi, thì cái ngăn cách giữa trần gian với thiên đàng chẳng có nghĩa nữa. Lạc Mai có thể không nhìn thấy cái xác trần của Khởi Hiên. Nhưng sức mạnh của tình yêu sẽ vượt lên tất cả. Hai người sẽ đạt đến trạng thái tiếp xúc tâm linh với nhau. Không nghe được tiếng nói vẫn có thể cảm nhận... Đó là sự thật! Lạc Mai nghĩ và tin tưởng Khởi Hiên vẫn tồn tại. Tồn tại ở khắp mọi nơi.
Sau khi Tiểu Bội đi rồi. Lạc Mai bước đến bên bàn thờ, nàng đốt nén hương trước bài vị của Khởi Hiên và nói.
- Từ đây về sau... Em sẽ không còn nghi ngờ hay sợ hãi. Em cũng biết mình không còn cô đơn... Em sẽ sống một cách bình thản và hạnh phúc và hạnh phúc. Vì em biết là... Lúc nào anh cũng có mặt bên cạnh em...
Khói hương lan tỏa từ bàn thờ ra bốn phía. Lạc Mai nhìn theo khói thở dài. Khói nhởn nhơ như hồn chàng đang quyện lấy, ôm lấy...
Lạc Mai nhắm mắt lại, Bình an và hạnh phúc.
Nhưng cái bình an và hạnh phúc đó kéo dài được bao lâu? Bởi vì đây là một chuyện không bình thường... Sống và chết không cùng một thế giới.
Lạc Mai có chồng, nhưng chồng lại thuộc cõi âm!