[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 67: 67: Tình Cảm Của Em Rốt Cuộc Là Gì





Cả ngày hôm đó, Tom không có bất cứ hiểu hiện gì là nhớ đến sinh nhật Harry.

Từ lúc Harry trở lại nhà Gaunt, hắn giống như ngày thường ngồi xuống bãi cỏ trước nhà đọc sách về Pháp thuật Hắc Ám.
Tom liếc qua cửa sổ, lén nhìn Harry đang chuẩn bị bữa tối cho mọi người bên trong phòng bếp, quan sát vẻ mặt của nó.

Nhận ra đôi khi Harry đột nhiên ngừng tay, lộ vẻ thất vọng, hắn không khỏi cười trộm.
Có vẻ như Harry thật sự tưởng là hắn đã quên mất sinh nhật nó.
Nhớ đến bánh sinh nhật đã được giấu đi cùng quà tặng đã chuẩn bị, tâm trạng Tom càng thêm vui vẻ.

Tặng cho Harry thứ đồ nó thích, khiến nó vui vẻ, lại có thể xác nhận Harry rốt cuộc có giấu gạt hắn hay không, chuyện một công đôi việc thế này thật sự không tồi nha.
Ăn xong bữa tối, Tom nhân lúc Harry không chú ý ra hiệu cho Gaunt đi vào phòng ngủ của gã, lén ếm cho gã một bùa ngủ say.

Sau đó, hắn về phòng của mình, lấy bánh sinh nhật ra, thắp mười ba ngọn nến rồi gọi Harry vào.
"Cái...?" Harry vừa vào cửa liền sững sờ.

Nó không cần phải hỏi Tom đột nhiên gọi nó vào vì chuyện gì nữa, bởi vì khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật được Tom bưng trên tay, nó đã hiểu rồi.
"Sinh nhật vui vẻ, Harry." Tom dịu dàng nói, "Em mau cầu nguyện đi."
Harry đứng sững người ở ngưỡng cửa, nhìn trân trân chiếc bánh sinh nhật và Tom một lúc, sau đó mới nhắm mắt lại.


Mấy giây sau, nó mở mắt, thổi tắt nến.
"Quà sinh nhật!" Tom đặt chiếc bánh xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp hai màu xanh lục đan nhau, đơn giản mà thanh nhã đưa tới trước mặt Harry, "Mở ra đi, ta tin em sẽ thích món quà này."
Harry nhướn mày ý hỏi Tom, nhưng Tom chỉ cười ra hiệu cho nó mở quà ra.

Harry mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn đá đen đang lấp lánh dưới ánh trăng bạc, "Đây...!đây không phải chiếc nhẫn Slytherin sao?"
Tom hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Harry, gật đầu.
"Đúng vậy, đúng là chiếc nhẫn Slytherin! Ta cảm thấy tặng nó cho em là thích hợp nhất.

Không phải em cũng thích nó sao?" Hắn nói xong liền lấy chiếc nhẫn ra, kéo tay Harry, đặc chiếc nhẫn vào lòng bàn tay ướt mồ hôi của nó, "Nhớ cho kỹ, chiếc nhẫn này là ta tặng cho em."
Vẻ mặt Harry vô cùng kỳ quái, tầm mắt nó không ngừng đảo qua chiếc nhẫn và Tom, cuối cùng yên lặng nắm chặt chiếc nhẫn.
Lúc này Tom mới thở ra một hơi, kéo Harry ngồi xuống giường, bắt đầu cắt bánh.
"Đúng rồi, vừa rồi em ước gì thế?" Tom vừa đưa miếng bánh sinh nhật có tên Harry cho nó, vừa làm bộ lơ đãng hỏi.
Harry nhận bánh ngọt, chần chừ một chút, sau đó cắn một miếng, không rõ lời nói: "Tôi ước trên đời này không còn Chúa Tể Hắc Ám nữa."
"Ha ha..." Tom bật cười, chẳng chút tin tưởng là ước nguyện thật sự của Harry, "Dumbledore ở Hogwarts, sao Grindelwald cam lòng trở về trang viên rách nát ở Đức kia chứ? Huống chi, chắn chắn Dumbledore sẽ không để ông ta trở về làm Chúa Tể Hắc Ám đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì, Grindelwald yêu Dumbledore, không phải sao?" Tom không cần liền đáp lời Harry, mà Harry lại liếm liếm bơ dính ở môi mình, nhìn Tom đăm chiêu.
Tom bị dáng vẻ này của nó làm cho không hiểu, "Sao thế? Ta nói sai sao?"
Harry mờ mịt lắc đầu, "Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, không ngờ anh lại dễ dàng nói ra chuyện hai người đó yêu nhau như vậy.

Nhìn anh có vẻ như không tin vào tình yêu."

Tom thoáng đen mặt, âm trầm nhìn Harry vô tội bày ra vẻ mặt dĩ-nhiên-là-thế, nghiến răng nói, "Harry thân mến, nếu như em cảm thấy ta không tin vào tình yêu, vậy em nghĩ tình cảm của ta đối với em là gì?"
Hắn nghĩ rốt cuộc hắn đã biết được nguyên nhân khiến cho tình cảm của hai người bọn hắn không thể tiến triển! Thì ra Harry Potter ngu ngốc chết tiệt này hoài nghi tình cảm của hắn!
"Thì là..." Harry theo bản năng nhích người về phía sau một chút, cười lấy lòng, "Tình cảm tuổi mới lớn? Hoặc là bởi vì tôi không có tác dụng như những Slytherin khác? Hay cũng có thể chỉ đơn giản là hiếu kỳ nhất thời?"
Sau mỗi nguyên nhân được Harry nói ra, Tom đều nhích tới một chút, cuối cùng ép Harry nằm ngả xuống giường, còn hắn thì đen mặt cúi đầu nhìn người bị áp bên dưới.
"Em..." Tom cúi người nghiến răng nói bên tai Harry, "...vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"
"..." Harry căng thẳng đến trên cổ nổi đầy da gà, bất an giật giật khóe môi, dưới sự tức giận của Tom không sao thốt ra được lời.
Tom chống một tay bên người nó, tay còn lại vuốt dọc cánh tay Harry, từng chút đi lên, "Nói cho ta biết, Harry, em nghĩ như thế nào về câu nói ta thích em của ta? Em không tin tình cảm của ta đối với em sao?"
"Tôi..." Harry khẽ nhích thân thể, cố gắng tránh khỏi bàn tay của Tom, nhưng càng nhích lại càng rơi sâu vào lòng Tom, "Tôi không biết..."
Tom nhìn đôi môi đỏ mọng gần ngay trong gang tấc của Harry, thè lưỡi nhẹ liếm một cái, "Vậy, bây giờ em cảm nhận thế nào về ta?"
Thân thể Harry run lên, cả khuôn mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.

Nó vẫn tìm đủ mọi cách tránh đi, cố gắng không đếm xỉa đến phản ứng của mình.

Nhưng lần này Tom đã quyết không cho Harry cơ hội trốn tránh, hắn há miệng hôn lên môi Harry.
"Bây giờ em cảm nhận thế nào? Còn có..." Tay Tom luồn vào trong áo Harry, rất nhanh đã tìm lên phần hơi nhô lên trên vùng ngực bằng phảng, nhẹ bóp một cái, "Xem kia, cổ em nổi đầy da gà rồi kìa, thở cũng thật gấp nha...!Ồ, mặt của em..." Tom hơi nhổm người hôn lên gò má Harry, "...nóng như bị sốt cao.

Em thử nói xem, nếu như em không có cảm giác gì với ta, vậy những phản ứng này giải thích thế nào?"
"Đây..." Lúc nơi nhạy cảm bị ngón tay của Tom bóp một cái, toàn thân Harry chợt run lên.


Nó vội gạt tay Tom, cũng cương quyết đẩy Tom đã nhìn nó cười mờ ám ra.

Nó hít sâu một hơi, lờ đi cảm giác bị hôn trên môi, cao giọng nói: "Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường! Anh Riddle, thân thể của tôi có phản ứng khi anh đụng vào không có nghĩa là trái tim tôi cũng có phản ứng tương tự!"
Trái tim? Nghe thấy từ này, Tom hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt.
"Em nói phản ứng của trái tim?" Giọng nói bình tĩnh của hắn để lộ sự nguy hiểm.
Nhưng Harry không chút sợ hãi gật đầu.

"Đúng vậy, phản ứng của trái tim! Lẽ nào anh thật sự tin Grindelwald vì thầy Dumbledore mà buông bỏ sự nghiệp ở nước Đức, cam tâm làm một giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở Hogwarts chỉ là vì thân thể ông ấy có phản ứng trước thầy Dumbledore thôi sao? Với địa vị của ông ấy, tìm đâu trên nước Đức chẳng có người thay thế được thầy Dumbledore chứ? Tôi tin chắc, sẽ có người bằng lòng uống thuốc Đa Dịch để có được hình dáng thầy Dumbledore."
"..." Tom há miệng, nhưng không nói ra được gì.

Bởi vì đúng lúc này Harry đột nhiên ngồi dậy, cởi quần, rồi lại cởi áo, nằm xuống giường.
Diễn biến đột ngột này khiến Tom sửng sốt, quên hết trước đó mình muốn nói gì.
"Nếu như anh muốn thỏa mãn thân thể, vậy thì làm đi.

Có điều, tôi hy vọng, sau này anh đừng nói những lời thích tôi gì đó nữa." Trong mắt Harry xuất hiện một tầng nước, "Bởi vì tôi thực sự chịu không nổi..."
"Gì cơ?" Tom trợn đến tròng mắt gần như rớt ra ngoài, hắn nhìn người chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót nằm trước mặt mình, bày ra dáng vẻ mặc người làm gì thì làm, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn.

"Em cho rằng ta...!ta chỉ vì muốn...!muốn..."
Nhưng mà, chính bản thân Tom cũng không xác định được trước đó khát vọng của hắn đối với Harry liệu có phải chỉ là phản ứng thân thể hay không.

Ít nhất, hắn cảm thấy hắn không thể làm được những chuyện như Grindelwald làm cho Dumbledore.

Nhưng nếu chỉ đơn thuần là nhu cầu sinh lý như Harry nói, hắn tìm đâu chẳng có người, sao đến khi Harry xuất hiện, hắn mới phát hiện thì ra mình có thể thật lòng quan tâm đến một người nào đó? Người tóc đen mắt xanh đúng là hơi khó tìm, nhưng trước khi Harry xuất hiện, không phải trong Hogwarts không có người như vậy, thậm chí còn xinh đẹp, quyến rũ hơn Harry nhiều.

Tom cúi đầu nhìn Harry đang nằm trên giường, thân thể khẽ run, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, kéo chăn trùm lên người đó, nói một câu ngủ sớm đi rồi đi ra ngoài.

Hắn cần suy nghĩ xem nếu cuộc sống của mình không xuất hiện Harry Potter thì sẽ như thế nào, hắn thích Harry Potter bao nhiêu.
Thời gian còn lại của kỳ nghĩ hè dường như trôi qua rất nhanh.

Sau buổi tối lúng túng kia, cả Harry và Tom gần như đều trốn tránh đối phương.

Ngoài buổi tối cùng ngủ trong một căn phòng, thời gian hai người nói chuyện vô cùng ít ỏi.

Đôi khi nói chuyện với nhau thì cũng chỉ là hỏi người kia muốn ăn gì, hoặc là mấy câu chuyện vu vơ như mặt cỏ trang viên Riddle khó cắt tỉa thế nào, hoặc người đặt báo khó tính ra sao....
Mặc dù Tom có chút khó chịu với kiểu ở chung này, nhưng tạm thời hắn không muốn nhắc lại chuyện kia, bởi vì hắn vẫn chưa hoàn toàn xác định được tâm lý của mình với Harry.
Mà Harry thì không ngừng thở dài.

Thật lòng mà nói, nó không chịu nổi tình cảm với Tom, dù hiện tại đang trong mối quan hệ mờ ám không rõ, nó đã bất tri bất giác tìm lý do biện hộ của những hành động của Tom.

Nếu như vậy, đến khi yêu Tom, ở bên cạnh hắn, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ làm trái lương tâm mà trở thành một trợ thủ của Voldemort.
Harry chưa bao giờ cho rằng mình sẽ có được lý trí kiên định, lập trường vững vàng như cụ Dumbledore.
Mà tình trạng hòa bình bề ngoài, sóng ngầm trong lòng này liền bị một con cú mèo tới đưa thư vào một ngày cuối tháng tám phá vỡ.
Là con cú mèo của gia tộc Malfoy, mang đến một tin tức mà cả Harry và Tom đều quan tâm.
Bộ phận hợp tác pháp thuật quốc tế cuối cùng đã xác định được hai trường học phù thủy ở nước Đức và Pháp sẽ cùng với Hogwarts tham gia cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật diễn ra vào tháng mười tới ở Hogwarts, mà Hiệu trưởng hai trường kia sẽ mang theo những học trò ưu tú của mình đến Hogwarts trước cuộc tuyển chọn cuối cùng.
Tom yên lặng đọc hết lá thư rồi đưa cho Harry, chờ Harry đọc xong, ngẩng đầu lên mới thấp giọng hỏi: "Cuộc tuyển chọn cuối cùng sẽ diễn ra như thế nào? Ai là người quyết định?".