[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 63: 63: Không Nói Tôi Yêu Anh





"Này..." Harry lập tức đứng dậy đón Gaunt, "Ông Gaunt, sao đột nhiên ông lại rửa chiếc nhẫn thế?"
"Tom là hậu duệ cuối cùng của Slytherin, cậu ấy có đủ tư cách thừa kế chiếc nhẫn.

Đây là truyền thống của Slytherin." Gaunt không cảm xúc nói, "Mà ta có trách nhiệm duy trì truyền thống này, giao lại chiếc nhẫn cho Tom."
"Giao chiếc nhẫn cho Tom Riddle? Ông chắc chứ?" Harry hoài nghi nhíu mày, "Không phải ông từng nói muốn mang theo chiếc nhẫn..."
"Tom mang dòng máu của Slytherin, mà truyền thống của Slytherin là kế thừa chiếc nhẫn." Gaunt nói xong, đi qua Harry, tới trước mặt Tom, khom người dâng chiếc nhẫn đá đen phản chiếu ánh trời chiều lên, "Kể từ hôm nay, Ngài chính là chủ nhân của nó."
Tom cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, hồi lâu mới lạnh nhạt nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay, "Ta sẽ bảo quản di vật của Slytherin cẩn thận."
Nghe xong câu này, Gaunt xoay người đi vào trong nhà, Harry theo bản năng muốn đuổi theo, Tom liền đưa tay ngăn nó lại, "Cậu không muốn nhìn chiếc nhẫn sao? Chỉ người thừa kế của Slytherin mới có, nói không chừng có bí mật gì đó."
Đôi mắt hắn híp lại, ánh mắt không-cho-từ-chối nhìn Harry.

Tom xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một chiếc nhẫn mà Harry vô cùng quen thuộc – chiếc nhẫn bằng vàng, trông như được chế tác thủ công, mặt trên được khảm một viên đá đen to, thô ráp, có một vết nứt ở chính giữa.

Nhìn thế nào chiếc nhẫn này cũng đều không hề giống khiếu thấm mỹ của Slytherin.

Chính vì vậy, Tom mới càng tin tưởng, chiếc nhẫn này đã có niên đại rất lâu.

Hắn cười, kéo cánh tay Harry, hơi dùng lực, thiếu niên kia nặng nề ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Sao? Có phải thấy chiếc nhẫn Slytherin lưu truyền lại có hình dạng thế này nên thất vọng không?" Tom nhẹ giọng cười, thuận lợi lấy lại được chiếc nhẫn vốn thuộc về mình khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Hắn dựa người lên ván cửa, ngón tay lướt quanh viền chiếc nhẫn, "Nhưng chiếc nhẫn này đúng là của Slytherin."
Vừa lúc đó, Harry vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh hắn đột nhiên vươn tay, không nói không rằng lấy chiếc nhẫn Tom đang cầm, sau đó...!Tom như không quan tâm đến cảm giác trên tay mình, chỉ quay đầu cười nhìn Harry, mà Harry cũng cùng lúc nhìn hắn.

"Tôi muốn xem chiếc nhẫn một chút." Nó bình tĩnh nói.
Tom chớp mắt một cái, sau đó mới gật đầu, buông lỏng chiếc nhẫn lạnh buốt lúc này đã nhiễm một chút thân nhiệt của Harry ra.
Dù Harry Potter muốn lấy chiếc nhẫn này, hắn cũng có lòng tin mình có thể đoạt lại – Tom tự tin nghĩ – Huống chi, Harry không giống loại người đó.

Hắn chưa từng thấy Harry hứng thú với thứ đồ gì, có lẽ cậu chỉ nhất thời hiếu kỳ trước món đồ của Slytherin để lại mà thôi.

Tom không để tâm nghĩ, hơi nghiêng đầu lặng lẽ nhìn nửa khuôn mặt của Harry đang cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn.
Harry lặng người nhìn chiếc nhẫn trong tay mấy phút, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tom.

Tom đang nhìn trộm Harry thì bị bắt gặp, theo bản năng giật giật khóe môi nở một nụ cười ngượng ngùng, sau đó mới thản nhiên hỏi: "Sao thế?"
"Anh có thể cho tôi chiếc nhẫn này không?" Harry vừa hỏi liền khiến Tom giật mình đến suýt nhảy dựng lên.
Cho Harry chiếc nhẫn của Slytherin?
Nụ cười trên mặt Tom lập tức biến mất, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

Hắn không chớp mắt nhìn Harry chằm chằm, cho đến khi tia nắng cuối cùng từ phía chân trời biến mất mới chậm rãi nói: "Em muốn thứ này làm gì?"
Chiếc nhẫn kia dù hắn nhìn thế nào cũng không tìm ra được điểm khác thường, cho nên Tom cho rằng chiếc nhẫn đó chỉ quý giá vì nó là thứ đồ lưu truyền của Slytherin.

Nhưng Harry từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến thứ gì lại đột nhiên mở miệng xin hắn chiếc nhẫn này, không khỏi khiến hắn hoài nghi.

Lẽ nào chiếc nhẫn này còn cất giấu bí mật gì đó mà hắn không biết?
Nghĩ đến đây, Tom càng cảm thấy khả năng này rất có thể có, ánh mắt hắn nhìn Harry cũng theo đó mà lạnh lùng hơn: "Em muốn chiếc nhẫn này làm gì?" Tom hỏi lại.
Trong mắt Harry chợt lóe lên bi thương rồi lập tức biến mất, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, sau đó đưa lại trước mặt Tom, "Chỉ là vì kỷ niệm với một người thôi." Nó mơ hồ nói, "Nếu như anh không muốn cho thì thôi.


Dù sao đây cũng là món đồ tổ tiên của anh để lại, muốn anh cho tôi quả thật có chút..."
Harry nói đến đây khẽ lắc đầu, sau đó Tom liền cảm nhận được chiếc nhẫn kia được nhét về lòng bàn tay mình.

Đến lúc này, nghi ngờ trong lòng hắn càng sâu.
Rốt cuộc nguyên nhân gì lại khiến Harry muốn có chiếc nhẫn này của hắn? Vì sao ngay sau đó cậu lại dễ dàng buông xuôi như vậy? Lẽ nào là vì cậu không muốn nói ra bí mật của chiếc nhẫn với hắn? Còn về lý do kỷ niệm với một người của Harry, Tom một chữ cũng không tin! Chiếc nhẫn kia luôn trong tay Gaunt, sao có thể có kỷ niệm gì với Harry được!
Nghĩ đến bị Harry giấu diếm, tâm trạng của Tom liền trầm xuống.

Hắn nắm chặt chiếc nhẫn Harry vừa nhét vào lòng bàn tay mình, vẻ mặt khó coi.

"Chúng ta chuẩn bị bữa tối thôi.

Mấy ngày nay ta không ăn gì, rất đói."
Harry như không nhận ra giọng điệu của hắn thay đổi, nghe lời đứng lên.

Đến khi Tom đi tới cửa, nó lại đột nhiên lên tiếng: "Tại sao ông Gaunt lại quyết định giao chiếc nhẫn cho anh? Trong lúc tôi không ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe câu hỏi này, lửa giận Tom gắng sức đè nén cuối cùng cũng bùng phát.

Hắn xoay người, đôi con ngươi đỏ thẫm hung dữ nhìn Harry, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.


"Cậu Potter, ta không hỏi cậu về chuyện chiếc nhẫn thì cũng mong cậu đừng hỏi ta! Ta rất mệt, không muốn ăn tối." Tom xoay người, đi được hai bước lại chợt quay đầu nhìn Harry đang sững sờ đứng đó, "Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi!"
Harry gật đầu.

Hắn đi một mạch vào căn phòng Harry vẫn ngủ, cũng không gạt chăn sang một bên mà nằm luôn xuống, nhắm mắt lại.
Không phải hắn đã từng tự nói với chính mình đừng như Grindelwald, yêu một người không nên yêu sao? Mặc dù hiện tại Grindelwald và Dumbledore có thể xem như đã có được kết cục viên mãn, nhưng Grindelwald phải trả giá thế nào, có lẽ chỉ có mình ông ta hiểu rõ nhất, không chỉ là sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, danh tiếng ngày càng huy hoàng, địa vị cao quý một hô ngàn đáp, mà còn rất nhiều thứ khác nữa.
Khi quyết định thích Harry, hắn cho rằng dù Harry không giống một Slytherin, thì hắn cũng chính là một Slytherin, quan điểm hai người tuy khác nhau, nhưng chỉ cần hắn dẫn dắt dần dẫn, một ngày nào đó Harry sẽ toàn tâm toàn ý đứng bên cạnh hắn.

Nhưng mà, từ chuyện hôm nay có thể thấy, không phải Harry không là Slytherin, mà cậu ấy quá giống Slytherin! Vẫn là câu nói ấy, người thông minh không bao giờ tự nhận mình thông minh, một con rắn giảo hoạt sẽ không dễ dàng để lộ bộ mặt thật của mình.
Chỉ có điều, tình cảm không nên có hắn cũng đã có rồi, giờ hối hận, hình như đã muộn.

Nếu không, với tính cách của hắn, khi phát hiện ra Harry lừa dối, giấu diếm mình, sao hắn có thể một mình nằm dỗi trên giường thế này? Tom của ngày trước đối với tất cả mọi người đều không từ thủ đoạn.
Mơ mơ màng màng nghĩ, đầu óc Tom vốn hỗn loạn càng lúc càng nặng nề, chỉ chốc lát sau, hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Thậm chí đến nửa đêm, Harry không ngủ được mà lén đi vào hắn cũng không hề phát hiện ra.
Tom đầy lửa giận, hờn dỗi bỏ vào phòng, mà Harry ở bên ngoài cũng không được yên lòng.

Những lời nó nói đều là thật, nhưng Tom lại chỉ nhìn thấy trăm ngàn lỗ hổng.

Vốn dĩ nhìn thấy chiếc nhẫn kia, nó liền nhớ đến thầy hiệu trưởng đã mất, còn cả vị giáo sư Độc dược bị ép phải giết thầy hiệu trưởng, lòng nó bi thương vô cùng.

Cho nên Harry không chú ý đến sự khác thường của Gaunt, vừa nhìn đã quan tâm đến chiếc nhẫn càng không giống với nó thường ngày, thậm chí còn mở miệng xin Tom.
Nhưng chuyện khiến Harry phiền não không chỉ có chuyện chiếc nhẫn, mà cả phản ứng của chính nó khi đó.

Dù chiếc nhẫn khiến nó nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng mà mở miệng xin Tom Riddle, thật sự là...!Lẽ nào, trong lúc bất tri bất giác, nó đã chấp nhận thanh niên ấy? Coi hắn như người thân thiết nhất của mình, cho nên mới không chút e dè mà vô thức nói ra?
Dù cho có dùng Bế Quan Bí Thuật cũng không thể ngăn cản được sự nảy mầm của tình yêu.


Sau khi xem ký ức của giáo sư Độc dược, nó đã cảm thán những lời này.

Nhưng bây giờ nghĩ, lại cảm thấy rất thích hợp với mình.

Có điều, càng thích thanh niên nguy hiểm kia, nó lại càng muốn đè nén tình cảm của mình.

Nó tới nơi này không phải để thể nghiệm tình yêu, đặc biệt còn là tình yêu với Voldemort.
Thầm cười khổ, Harry ngẩng đầu mới phát hiện Gaunt ngồi đối diện nó ăn tối đã về phòng từ lúc nào, mà đồ ăn trên mặt bàn trước mặt dường như không hề vơi đi chút nào.
Mặc dù bận rộn ở trang viên Riddle cả một ngày, nhưng lúc này Harry cũng không có tâm trạng ăn uống.

Dọn dẹp đồ ăn trên bàn, nó nằm xuống chiếc ghế dài mà đêm qua Tom đã ngủ trên đó.
Có thể là lần đầu tiên nằm trên chiếc ghế này ngủ, cũng có thể là không khống chế được tâm tình của mình, nó nằm đó suy nghĩ miên man, đến mãi nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Nó trở người qua lại đến xương cốt toàn thân đau nhức, lúc này mới buồn bực đứng dậy, quyết định tìm Tom nói rõ chuyện về chiếc nhẫn.

Còn về tình cảm, nó thật sự chỉ muốn dập tắt ngay khi mới bắt đầu nảy sinh!
Vì vậy, một rưỡi sáng, trong căn nhà cũ nát của dòng họ Gaunt, xuất hiện một cảnh tượng như sau: Harry quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù lẳng lặng đứng ở bên giường, đầu cúi xuống, vẻ mặt bất lực mà chần chừ nhìn Tom đang nằm trên giường, nhịp thở dồn dập, sắc mặt ửng đỏ.
"Đừng...!Đừng..." Tom đang ngủ không an lành lại đột nhiên nói mơ, dọa Harry đang đứng bên giường giật nảy mình.

Harry như chạy trốn vội chạy ra phía cửa, sau đó lại nghe thấy tiếng Tom.

"Đừng...!đi..."
Harry đứng ở ngưỡng cửa, thân thể khựng lại trong tư thế chuẩn bị chuồn ra ngoài mất một lúc mới cứng ngắc xoay người lại, nhìn Tom vẫn nhắm nghiền hai mắt, khó chịu lăn lộn trên giường, nó mới thở phào một hơi.
Hóa ra là hắn nói mơ!.