[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 44: 44: Đêm Giáng Sinh





So với Anh, đường phố nước Đức càng mang đậm nét xơ xác, tiêu điều của chiến tranh hơn.

Không ít con đường bị ném bom, mùi khói thuốc súng nồng nặc, có thể trông thấy xác những Muggle nằm hai bên đường, đôi khi, trong đêm khuya tĩnh lặng, vẫn nghe thấy tiếng súng.
"Chiến tranh..."
Tom nghe Harry đang đi bên cạnh mình lầm bầm một tiếng, không khỏi nhếch khóe môi.

"Chiến tranh đối với những người địa vị thấp kém, không có năng lực mà nói, là tai họa." Tom nhìn cảnh tượng đổ nát trước mặt, quan sát kỹ những dấu vết chiến tranh để lại, "Nhưng đối với người có dã tâm, có năng lực, lại là cơ hội."
"Vì dã tâm mà làm bao nhiêu người vô tội như vậy phải chết..." Lời nói của Harry lộ rõ vẻ căm ghét, nhưng Tom bên cạnh lại như không kiềm chế được mà bật cười.
"Dáng vẻ cậu bây giờ thật đúng là Gryffindor cao thượng, coi hạnh phúc của mọi người là nhiệm vụ của mình." Hắn giễu cợt, nhìn Harry không biết tức giận hay vì nguyên nhân nào khác mà mặt dần đỏ lên, chậm rãi thu lại nụ cười, "Đối với Slytherin, hy sinh không quan trọng, quan trọng nhất là kết quả có phải thứ chúng ta muốn hay không."
Harry trầm mặc một lúc, nhặt cái bánh vừa dính đầy bụi bẩn, vừa lạnh lại cứng vừa lăn đến chân nó, đưa lại cho cậu bé đang nhìn nó bằng ánh mắt bất an, rồi mới đuổi theo bước chân Tom.
"Đó là bởi vì họ không phải là người hy sinh." Nó lạnh lùng chỉ ra điểm không đúng của Slytherin, sau đó lại không tự chủ được mà nhớ tới ông cụ đã lấy chính tính mạng của mình ra làm vật hy sinh, "Gryffindor không phải lúc nào cũng làm việc một cách lỗ mãng, xúc động.

Bọn họ cũng biết tính toán, có điều trong tính toán đó, người đầu tiên hy sinh chính là bọn họ mà thôi."
"Cho nên ta nói cậu giống hệt một Gryffindor, Harry." Tom cười lạnh, "Hay là, cậu muốn giống bọn chúng?" Hắn vươn tay, ngón tay trắng nhợt vì giá rét mà hơi ửng hồng.

Tom chỉ thẳng vào đám người áo không đủ che thân đang co ro chen chúc dưới một mái hiên để tránh rét.

"Trong đêm Giáng Sinh, chui rúc nơi đầu đường xó chợ như thứ động vật hèn mọn cầu xin sự thương cảm của Thượng Đế? Hừ!" Hắn lạnh lùng hừ một tiếng coi như dấu hiệu kết thúc chủ đề này ở đây.


Mà Harry đăm đăm nhìn đám người kia, do dự một lúc, cuối cùng chĩa đũa phép vẫn giấu dưới lớp áo bông ếm cho bọn họ một bùa Chắn gió.
Mà hành động này của cậu lại chỉ được Tom đánh giá là ngu ngốc.

Có điều, trong hành trình yên lặng sau đó, hắn không tự chủ được mà nghĩ, nếu như trong đêm Giáng Sinh mười bảy năm trước, ả đàn bà sỉ nhục huyết thống Slytherin cao quý kia có thể gặp được một Pháp sư ngu ngốc như Harry Potter thì sẽ thế nào...
Đáng tiếc, bà ta lại gặp một đám Muggle vô dụng!
Bàn tay nắm đũa phép hơi siết lại, Tom ngẩng đầu nhìn lên những bông tuyết lại bắt đầu bay xuống từ bầu trời bao la, rồi rút đũa phép ếm cho Harry một bùa Chắn.
"A!" Harry giật mình hét khẽ một tiếng, sau đó hai mắt đột nhiên sáng ngời.
"Tom..." Nó bước nhanh tới chỗ người kia, ếm một bùa tương tự lên người hắn, rồi cùng cậu thiếu niên cao gầy anh tuấn quẹo vào một con hẻm nhỏ âm u, "Sinh nhật vui vẻ!"
"Cảm ơn." Tom nặng nề đáp, khóe môi hơi nhếch tạo thành một vẻ mặt rất kỳ quái, giống như đang cười, lại cũng giống như chua xót.

Hắn biết, Harry có thể hiểu được ý hắn, cũng có thể thông qua một cây đũa phép mà đoán được thứ hắn muốn.
Harry Potter, trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể hiểu hắn, tác động lên hắn như vậy.
Đến mười giờ, hai người mới tìm được một nhà nghỉ dành cho Pháp sư ở một quảng trường chống Muggle.

Sau khi đặt một phòng, Tom liền vội vã rời đi, mà Harry sau khi cất hành lý đơn giản của hai người, chần chừ một chút cũng chạy ra ngoài.
Cách bố trí nơi này khá giống Luân Đôn, đằng sau nhà nghỉ có một con phố mua sắm.

Nhưng có thể do chiến tranh, cũng có thể là do bây giờ đã muộn, dọc suốt con phố, ngoại trừ mấy cửa hàng tản ra ánh sáng lờ mờ, ảm đảm, những cửa hàng khác đều đóng chặt cửa.

Harry chậm rãi bước trên con phố thanh vắng, cố gắng tìm kiếm một món đồ phù hợp.

Hơn mười một giờ, Tom quay về nhà nghỉ.

Mặc dù hắn mới đến nước Đức một lần vào kỳ nghỉ hè, nhưng đã kịp làm quen với một vài Pháp sư người Đức.

Lần này dễ dàng có được thông tin hắn muốn – Grindelwald hiện đang ở trong một trang viên nằm ở vùng ngoại thành phía đông thành phố này.

Tin tức này rất quan trọng, Tom phải mất bao nhiêu công sức mới có được.

Công sức bỏ ra mặc dù nhiều, nhưng nghĩ đến thành quả lớn hơn sau này, Tom không kiềm được mà nở nụ cười.
Có điều, nụ cười đó lập tức tắt ngấm ngay khi hắn đẩy cửa phòng trọ ra.
Harry Potter không ở trong phòng!
Đôi mắt đen láy của hắn tối lại, tay siết chặt nắm cửa mấy giây, sau đó xoay người đi nhanh xuống quầy lễ tân.
"Xin hỏi..." Tom miễn cưỡng nở nụ cười hòa nhã, nhìn nhân viên phục vụ đang dọn dẹp ly rượu trên quầy, "...cậu bé đến cùng tôi đi đâu rồi?"
"Cậu bé đó..." Mặt nhân viên phục vụ hơi đỏ lên, duỗi tay chỉ sau lưng Tom, "...không phải sau anh sao?"
Tom nghe thế lập tức quay đầu, nhìn thấy Harry đang vui vẻ tươi cười đứng ở cửa ra vào thông ra sân vườn phía sau.
"Anh về rồi." Harry như không để ý đến ánh mắt lạnh như băng của Tom đang chằm chằm nhìn mình, vui vẻ đi tới chỗ hắn, "Chúng ta trở về phòng đi, tôi có đồ cho anh."
Có đồ? Cho hắn?
Tom sửng sốt, cảm giác khó chịu trong lòng cũng giảm bớt đôi chút.


Hắn không tự chủ theo Harry về phòng.

Đến khi cửa phòng trọ ầm một tiếng đóng lại, hắn mới có phản ứng.
"Cậu một mình đi ra ngoài là vì chuyện gì?"
"Hôm nay là sinh nhật anh mà, Tom." Harry ngồi xuống bên cạnh Tom, "Sinh nhật sao có thể không có quà và bánh chứ?"
"Sinh nhật không quan trọng, quan trọng là cậu..." Tom thoáng sửng sốt, hoài nghi nhìn Harry ngồi bên cạnh mình, "Không phải cậu vì...?"
Mái tóc rối bù của Harry lên xuống theo động tác gật đầu của nó, "Sinh nhật rất quan trọng, Tom! Dù người khác không quan tâm đến, thì bản thân anh vẫn phải nhớ! Giống như tôi, dù chỉ có một mình cũng đều tự chúc mừng sinh nhật mình."
Tom chỉ cười nhạt trước quan điểm sinh-nhật-rất-quan-trọng của Harry, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ xòe tay ra, "Vậy cậu có gì tặng ta?"
"Hì, tôi muốn tặng anh một con thú cưng, nhưng tôi lại không có đủ tiền để mua một con cú mèo, cho nên..." Harry giơ tay lên, chậm rãi mở ra, một quả cầu nhỏ đầy lông tơ màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt Tom.
"Đây là...?" Tom đột nhiên có cảm giác choáng váng, sao trước đó hắn có thể mong đợi Harry tặng quà sinh nhật cho mình chứ? Harry Potter là người như thế nào, chẳng lẽ hắn còn chưa hiểu?
"Đây là Bông Thoa Lùn (nguyên văn tiếng Anh: Pygmy Puff – một Sinh vật dễ thương như một chùm bông có màu hồng).

Nó đáng yêu chứ?" Harry tròn mắt mong đợi nhìn Tom.
Tom cảm thấy khóe môi hắn dường như hơi giật giật, không sao cười nổi.
"Đáng yêu?" Hắn nghe thấy mình lặp lại từ miêu tả của Harry, sau đó nhìn xuống quả cầu nhỏ lông lá kêu chít chít chói tai vừa nhảy xuống đùi hắn.
"Đúng thế, thật là đáng yêu!" Harry vừa nói vừa gật đầu lia lịa, cố gắng sao cho lời nói của mình có thêm độ tin cậy, "Tôi cảm thấy nó rất hợp với anh!"
Tách!
Tom có cảm giác như trong lòng hắn có thứ gì đó bị nứt ra, điên cuồng cào cấu.

Hắn, người thừa kế Slytherin, Huynh trưởng Slytherin, tương lai có thể là Thủ Lĩnh Nam Sinh Hogwarts, Chúa Tể Voldemort, lại hợp với con Bông Thoa Lùn lông lá ngu ngốc?
"Ừm, cảm ơn cậu." Tom rít từ kẽ răng ra được một câu.


Sau đó miễn cưỡng túm con vật đang nhìn hắn mà bò từ đùi hắn lên, không chút khách khí nhét vào trong túi áo, "Món quà sinh nhật này thật cho người ta ấn tượng sâu sắc."
"Anh thích là tốt rồi!" Harry cười rạng rỡ, rồi đứng dậy quay lưng về phía Tom, đi tới bàn, sau khi bận rộn một lúc, đột nhiên giơ tay dập tắt ngọn đèn duy nhất trong phòng, sau đó bưng lấy một thứ gì đó phát ra ánh sáng lên, xoay người nhìn Tom.
"Sinh nhật vui vẻ, Tom!" Harry kỳ quái nhìn Tom, đi tới đặt chiếc bánh sinh nhật trên tay xuống giường, "Anh không sao chứ?"
Tom nhìn bàn tay khua khua trước mặt mình mới hoàn hồn.
"Không sao." Hắn bắt lấy bàn tay khua khoắng không ngừng kia, "Ta không sao."
Xúc cảm lạnh lẽo, ngón tay khẽ run.

Tom giả cười, bá đạo kéo Harry gần lại mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt chỉ tới bả vai mình, "Cậu muốn ta giống một Muggle ngu xuẩn cầu nguyện thổi nến sao?"
"Chuyện này..," Harry lắp bắp, "Nếu như anh có...!ừm...!nguyện vọng gì..."
Tom bật cười khẽ, lồng ngực rung rung.

Hắn cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt bị cắm mười bảy cây nến mà không còn nhìn rõ được hình thù bày trên giường, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Harry bị hắn nắm chặt một tay cũng bị kéo ngồi xuống theo.
Hắn...!– Harry chậm rãi quay khuôn mặt đã đỏ đến như phát sốt sang nhìn Tom đang nhắm hờ mắt, khẽ khép mở môi nhưng không hề phát ra âm thanh nào – Hắn thật sự cầu nguyện sao?
Trong nháy mắt, trong lòng Harry chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hai mắt Tom nhắm hờ, vẻ mặt bình thản không mang nụ cười giả dối ngụy trang thường thấy, đôi môi lạnh khẽ khép mở, sau đó cong lên...
"Thổi tắt tất cả hả?" Tom đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn nến cắm đầy trên bánh ngọt, quay đầu nhìn Harry, "Có phải không?"
"Hả? Hình như là vậy." Harry giật mình, căng thẳng mím môi lùi người về phía sau một chút, "Anh vừa cầu nguyện gì vậy?"
"Dumbledore và Grindelwald yêu nhau." Tom lạnh nhạt nói..