[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 105: 105: Về Nhà





"Về nhà rồi." Harry nhỏ giọng nói xong liền mở cửa.
Mà Tom nghe thấy lời của nó thì có chút sững sờ, sau đó nở nụ cười, lặp lại: "Về nhà rồi."
Harry nghe được câu cảm thán của hắn, bàn tay đang đẩy cửa hơi khựng lại, sau đó bước qua cửa, đổi giày, đi vào phòng khách, rót hai ly nước, đưa cho Tom một ly.
"Anh thật sự quyết định vào Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế sao?"
Tom nghe thấy Harry hỏi, không nhịn được mà bật cười, bước tới, dùng bàn tay không cầm ly nước ôm hông Harry, "Vấn đề này không phải chúng ta đã thảo luận một tuần lễ rồi sao, còn gì mà quyết định với chưa quyết định?"
"Em không thích ánh mắt Lilia Huggers nhìn anh."
Harry lầm bầm oán trách một câu, đôi môi đỏ hơi cong lên khiến Tom không nhịn được mà cúi đầu mổ nhẹ một cái, rồi thì thầm nói vào tai Harry: "Cô ả không làm việc tại Bộ Pháp Thuật, ta làm việc ở Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế thì có liên quan gì đâu."
Harry chớp chớp mắt, nhẹ cắn vành tai Tom: "Chúng ta kết hôn đi."
"Kết hôn?" Tom khẽ run, sau khi đôi môi ấm nóng của Harry rời vành tai hắn, hắn ôm Harry ngồi xuống ghế sofa, "Em nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự muốn kết hôn?"
Tại sao lại là ngay khi hắn vừa quyết định sẽ lợi dụng Lilia Huggers để có được chỗ đứng vững chắc trong Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế? Tom gần như muốn đưa tay nhu nhu thái dương có chút đau.

Nếu như bây giờ hắn kết hôn với Harry, sợ rằng hôm nay thời gian dành ra để tạo quan hệ với Lilia Huggers sẽ thành uổng phí, quan trọng nhất là, sẽ để lại ấn tượng xấu với Bộ trưởng Huggers của Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế.

Sự cưng chiều con gái của Huggers đã thành nổi tiếng.
"Em vẫn chưa chắc chắn về tương lai của chúng ta." Ngón tay của Harry mơn trớn vẽ trên cánh tay Tom, "Nhưng vừa nãy, lúc anh nói về nhà rồi, em đột nhiên hiểu ra, điều em muốn chỉ đơn giản như vậy mà thôi."
Nó chỉ muốn có người cùng nó tạo thành một gia đình, một gia đình bình thường nhất, ngày ngày có thể bận rộn, nhưng chắc chắn là một cuộc sống bình yên, không vội vã.

Buổi tối cùng nó đi bộ về nhà, nghe nó kể một vài chuyện vặt vãnh thường ngày, uống một chén rượu, sau đó lên giường ôm nhau ngủ, hôm sau cùng nhau tỉnh giấc.


Nếu như thời gian cho phép, bọn nó có thể cùng nhau thể dục buổi sáng, rồi cùng nhau đi làm.
Mà trong ảo tưởng này, bóng hình ở bên nó, từ đầu đến cuối đều là Tom.
Nghe xong lời của Harry, Tom lẳng lặng suy tư.

Hắn không phải không bị những lời nói của Harry làm kích động, nhưng kết hôn có thể làm bất cứ lúc nào, còn cơ hội trước mắt, nếu như bỏ lỡ lần này, cơ hội vào Bộ Pháp Thuật của hắn về sau sẽ trở nên khó khăn hơn.
"Suy nghĩ kỹ lại, ta cảm thấy nếu muốn kết hôn, sớm nhất cũng phải chờ sang năm sau." Tom cười hôn trán Harry, "Tuần tới ta bắt đầu làm việc trong Bộ Pháp Thuật, thời gian đầu nhất định sẽ rất bận rộn, mà em cũng mới vào Bộ Pháp Thuật chưa lâu, cần thêm thời gian để thích ứng với công việc và hoàn cảnh, ít nhất trong bốn, năm tháng tới chúng ta không thể tổ chức đám cưới."
Harry bĩu môi nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu, thừa nhận Tom phân tích rất chính xác.
Tom thấy Harry sắp bị thuyết phục, nụ cười trên mặt càng dịu dàng, "Hôn lễ của Abraxas nếu không tổ chức trong lễ Giáng Sinh, thì chắc chắn là lễ Tình nhân, mà trước khi cậu ta cử hành hôn lễ, chúng ta không thể kết hôn." Tom nhìn vẻ mặt không hiểu của Harry trong ngực, nhỏ giọng giải thích: "Với quan hệ của ta và Abraxas, cùng với việc ta là người thừa kế Slytherin, nhất định sẽ được mời làm phù rể, thậm chí còn phải giúp đỡ cậu ta rất nhiều việc.

Hơn nữa, ta cũng không muốn người ta vì hôn lễ của Abraxas mà lơ là hôn lễ của chúng ta."
"Em không quan tâm, " Harry theo bản năng mở miệng: "Em chỉ muốn kết hôn với anh, thậm chí hôn lễ chỉ có hai chúng ta và người chủ trì cũng không sao."
"Nhưng ta quan tâm, Harry." Tom thần sắc không thay đổi, "Ta quan tâm em có bị ấm ức hay không."
"Em..." Harry ngẩng đầu nhìn Tom, cuối cùng gật đầu, "Vậy, một năm sau chúng ta kết hôn?"
"Yên tâm, ta còn muốn kết hôn hơn em." Tom siết chặt Harry vào lòng mình, không để nó nhìn thấy sắc đỏ không còn che giấu trong mắt hắn nữa, "Đừng quên ta mới là người cầu hôn hai lần đều bị từ chối."
Hai ngày sau, Tom thuận lợi thông qua buổi phỏng vấn của Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế, trở thành một nhân viên Bộ Pháp Thuật, phụ trách liên lạc với nước Pháp, đi theo một Pháp sư có kinh nghiệm học tập kỹ năng đàm phán trong lĩnh vực hợp tác pháp thuật.
Một tháng sau, trong một buổi đàm phán quan trọng với nước Pháp, vị Pháp sư dẫn dắt Tom đột nhiên bị bệnh không thể đến, trong tình huống cấp bách, Tom cầm theo tài liệu đã được chuẩn bị chu đáo thay ông ta đàm phán, qua cả một buổi chiều dùng hết các kỹ xảo, hắn thành công thuyết phục được đại diện nước Pháp ký xuống bản hợp đồng mà những điều khoản trong đó còn có lợi hơn dự tính trước đó của Bộ Pháp Thuật rất nhiều, chính thức xuất sư, có thể một mình phụ trách một vài công tác đàm phán.
Ba tháng sau, dựa vào một phiếu đánh giá hoàn hảo, hắn trở thành Phó Chủ nhiệm phân bộ nước Pháp – nhân viên được thăng chức nhanh nhất trong lịch sử Bộ Pháp Thuật.
Sau đó, lễ Giáng sinh đến.
Kể từ tháng tám bắt đầu làm việc trong Bộ Pháp Thuật, phần lớn thời gian Tom đều tăng ca, không có ngày nghỉ, lần đầu tiên Tom tan sở đúng giờ, khiến các Pháp sư cùng văn phòng làm việc không nhịn được mà hỏi có phải vội vã đi gặp người yêu không.
Tom chỉ nở nụ cười mắc cỡ đúng tiêu chuẩn của người trẻ tuổi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Từ một tháng trước hắn đã quyết định, dù thế nào thì đêm trước lễ Giáng sinh và cả thời gian nghỉ Giáng sinh của hắn đều thuộc về Harry.

Từ khi hắn vào Bộ Pháp Thuật, hai người hiếm có thời gian ngồi xuống trò chuyện, thậm chí cả hai ăn bữa sáng cùng nhau nhưng đều im lặng không nói.
Nhớ tới mỗi ngày, khi hắn tỉnh dậy, Harry đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, mà hắn vì muốn mau chóng có thể kết hôn với Harry mà cố gắng nắm quyền lực đến mức Huggers không thể dễ dàng động tới, nên chỉ có thể vội vàng ăn một miếng bánh mỳ phết bơ, uống một chút sữa tươi, hôn lên trán Harry một cái liền rời đi, Tom cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn thật sự để Harry một mình quá lâu.

Mà bây giờ, trong đầu của hắn không còn công việc, không còn suy tính làm sao để nắm bắt cơ hội nữa, suy nghĩ chỉ có một mình Harry mà thôi.

Hắn muốn đón sinh nhật cùng Harry, sau đó trải qua kỳ nghỉ lễ Giáng sinh.
Nhưng đôi khi có một số việc vốn không phải mình muốn là có thể làm.
"Tom." Ngay khi Tom đi ngang qua phòng làm việc của Bộ trưởng, Huggers đột nhiên gọi hắn lại, rồi ra dấu bảo hắn đi vào.
"Bộ trưởng Huggers." Tom mỉm cười chào hỏi, hoàn toàn không để lộ sự bực bội, không vui trong lòng, "Có việc gì sao?"
"Người tuổi trẻ không nên cả ngày chỉ nghĩ tới công việc, thỉnh thoảng nên thư giãn một chút.

Hôm nay là ngày trước lễ Giáng Sinh, cậu đừng làm thêm giờ nữa." Huggers nói xong lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thiệp mời, "Đây là thiệp mời tới buổi biểu diễn của Moras, tôi vốn định cùng vợ đi xem, nhưng bà ấy nói bà ấy đã nhận lời mời bên phía Beauxbatons rồi, cho nên tôi tặng lại cho cậu."
Tom cúi đầu nhìn thiệp mời đang đưa ra trước mặt mình, chần chừ.
Mà Huggers cho rằng chàng thanh niên toàn bộ tâm tư đều dành cho công việc không ngờ mình sẽ mời hắn đi nghe nhạc, vì vậy nói thẳng luôn: "Tấm thiệp mời còn lại tôi đưa cho Lilia.


Tôi thấy lần nào gặp mặt, cậu và con bé đều nói chuyện rất vui vẻ, cảm thấy hai người cùng đi nghe nhạc sẽ không nhàm chán đâu." Huggers nói xong chợt tay hơi động đậy, "Ấn tượng của Lilia với cậu rất tốt."
Nếu như nghe đến đây mà Tom vẫn không hiểu ý của Huggers thì hắn chính là một tên ngốc.

Huống chi từ lúc thấy ông ta lấy thiệp mời ra, hắn đã đoán được ý định của Huggers.

Chỉ có điều, trong ngày đặc biệt này, hắn vốn muốn trải qua cùng Harry.
Trong lòng mặc dù do dự, nhưng mà động tác tay của Tom lại không hề chậm chạp.

Hắn vươn tay nhận lấy tấm thiệp có chút phỏng tay, mỉm cười hứa hẹn: "Vậy tôi đi đón tiểu thư Lilia, dù sao một cô gái xinh đẹp như thế đi nghe nhạc một mình sẽ có chút nguy hiểm."
Harry sẽ thông cảm cho hắn! Nhất định vậy! Tom xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Huggers, trong thang máy, hắn khép hờ hai mắt, không ngừng tự nhủ với mình là Harry nhất định sẽ thông cảm với lựa chọn của hắn.
Đến lầu một, Tom thấy một người quen, liền mượn giấy bút, viết cho Harry mấy chữ rồi dùng pháp thuật để mảnh giấy bay tới chỗ Harry, xong xuôi mới xoay người rời Bộ Pháp Thuật, Độn thổ đến gần nhà Huggers.
Buổi hòa nhạc bắt đầu lúc tám giờ tối, mà bây giờ mới sáu giờ.

Sau khi mời Lilia trang phục lộng lẫy đi ra ngoài, Tom lịch sự mời cô nàng vào một quán ăn có bầu không khí khá tốt ăn bữa tối Giáng sinh đơn giản, sau đó trước lời yêu cầu của Lilia mà cả hai cùng chậm rãi tản bộ đi tới quảng trường diễn ra buổi hòa nhạc.
Buổi hòa nhạc diễn ra trong hai giờ, đến khi kết thúc, Lilia hưng phấn kéo Tom chạy vào hậu trường, muốn xin chữ ký Moras – người mà Tom cảm thấy chỉ là một pháp sư tầm thường, thậm chí chụp ảnh xong cô nàng mới hài lòng rời đi.
Lúc trở về, đương nhiên vẫn theo yêu cầu của Lilia, lãng mạn tản bộ.
"Tom, anh năm nay hai mươi ba tuổi, đúng không?" Gần đến căn nhà của Huggers, Lilia đột nhiên quay lại nhìn Tom hỏi.
Tom gật đầu, khuya hôm nay chính là sinh nhật hai mươi ba tuổi của hắn.
"Chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện kết hôn sao?" Nói xong Lilia cúi đầu, ba cô nàng từng nói, đối với người đàn ông ưu tú nhất định phải chủ động, nếu không sẽ bị người khác cướp mất.

Nhưng để một cô gái như cô nàng chủ động nói mấy lời này, thật sự có chút thẹn thùng.
Tom hẳn là cũng có cảm tình với cô nàng? Nếu không sao cô nàng chưa từng thấy hắn đi cùng một cô gái nào khác, thậm chí là bạn trai thân thiết.


Bên cạnh hắn, ngoại trừ những đồng nghiệp trong Bộ Pháp Thuật, hình như chỉ có một mình cô nàng là con gái...
Lilia tràn ngập hi vọng mà nghĩ, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Là chưa tìm được đối tượng phù hợp để kết hôn sao?"
Đối tượng kết hôn phù hợp? Tom nghĩ có phải Harry ở nhà đang lén mắng chửi hắn không, sau đó mới cười khổ trả lời.

"Thực ra trong lòng tôi đã có một người mà mình muốn kết hôn.

Chỉ có điều, tôi đã quyết định, trước khi có một vị trí vững vàng trong Bộ Pháp Thuật, đạt được thành tích nhất định thì sẽ không kết hôn." Hắn hàm ý nói, chăm chú nhìn Lilia, "Tôi hi vọng sau khi kết hôn có thể mang lại cho người đó cuộc sống hạnh phúc nhất, chứ không phải khiến người đó theo tôi chịu khổ, sống cuộc sống cơ cực."
"Nếu như..." Lilia cảm thấy trái tim của mình sắp từ miệng nhảy vọt ra ngoài, Tom nhìn cô nàng như vậy, chắc hẳn đối tượng mà hắn ám chỉ chính là nàng.

Nghĩ như vậy, mặt cô nàng đỏ lên, "Nếu như người kia không ngại chịu khổ cùng anh thì sao?"
"Đây là cố chấp của tôi, cho người tôi yêu cuộc sống tốt nhất." Tom cười ôn hòa, "Nếu như ngay cả điều này cũng không làm được, tôi có tư cách gì kết hôn với người đó đây?"
"Anh...!nói cũng đúng." Lilia quay người lại, tiếp tục bước.
Tom đưa cô nàng đến cửa, không đi vào, mà chỉ lấy lý do vì cùng cô nàng đi nghe nhạc mà vẫn còn một vài công việc chưa làm xong rồi vội vàng rời đi.
Két...
Tom nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén cởi giày, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện mười phút nữa là tới nửa đêm rồi.
Cho dù Harry có tức giận thế nào, chắc hẳn giờ này cũng đã đi ngủ? Tom nghĩ vậy nên không bật đèn, mà chân không giẫm lên thảm sàn mềm mại đi vào phòng khách.
Kết quả vừa vào đến nơi liền ngây ngẩn cả người.
Harry đang ngủ, nhưng nó nằm sấp trên mặt bàn phòng khách mà ngủ.

Cả phòng khách được trang trí bằng pháp thuật, không gian tỏa ra ánh sáng lung linh mờ ảo như những vì sao, trên bàn bày biện một bữa tối giáng sinh đơn giản, còn có một chiếc bánh sinh nhật không quá đẹp mắt, vừa nhìn là biết do Harry làm, phía trên có hàng chữ viết bằng bơ màu xanh bạc giao nhau: Chúc Tom sinh nhật vui vẻ.
"Harry...".