[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 103: 103: Chúng Ta Kết Hôn Đi





"Anh..." Harry ngây người, lắp bắp, vẻ mặt sửng sốt nhìn Tom, "Anh vừa nói gì?"
Sau khi xúc động nói ra, Tom cũng thầm rầu rĩ, nghe Harry hỏi vậy hắn vội đổi chủ đề: "Không có gì.

Chúng ta lén vào phòng bếp Hogwarts ăn bánh bí đỏ, nhé?"
Harry thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy mất mát không nói ra lời.

Nó biết quan hệ của hai người chưa đến bước kết hôn, chỉ là trong lòng mơ hồ mong đợi Tom nghiêm túc nghĩ đến chuyện hai người bọn nó từ nay về sau sẽ ở bên nhau, chứ không phải chỉ là nhất thời xúc động mà nói thế.
"Được.

Kể ra từ khi anh rời trường, em không xuống phòng bếp nữa, không biết mấy con Gia tinh kia còn nhận ra chúng ta không?"
"Cho dù không nhận ra, chúng cũng nhất định sẽ bưng lên đống đồ đủ cho một con rồng ăn." Tom cười nhẹ kéo tay Harry cùng đi ra ngoài cửa phòng làm việc.
"Aizz, giấy tờ kia của em..." Harry do dự, mà Tom không chút để ý vẫy đũa phép, đống giấy tờ kia lập tức nằm ngay ngắn trên bàn làm việc.
"Em còn chưa làm xong việc!"
"Để ngày mai làm cũng không muộn.

Nhìn xem, cả Bộ Pháp Thuật này ngoại trừ người trực ca đêm, cũng chỉ có mình em ở lại tăng ca.

Chẳng lẽ những sự vụ trong Văn phòng nghiên cứu các sản phẩm Muggle này có thể ảnh hưởng đến Bộ Pháp Thuật hay giới Pháp thuật sao?" Tom hờn trách liếc Harry, rồi cùng nó Độn thổ đến trước cửa Tiệm kẹo Công Tước Mật trong làng Hogsmeade.
Hai người cẩn thận tránh những bùa ếm trước cửa tiệm Công Tước Mật, giải trừ bùa chú báo động trên cửa, rồi nhanh nhẹn như mèo lẻn xuống kho chứa hàng, tìm được cánh cửa xuống hầm, thuận lợi đi vào con đường bí mật, khoảng hơn nửa giờ sau đã xuất hiện ở Hogwarts.
"Thật kích thích! Em chưa từng lén lút vào Hogwarts thế này." Harry hưng phấn nói, vẻ mệt mỏi trên mặt đã sớm biến mất.
Tom quay đầu liếc nhìn Harry đang có chút kích động, ra dấu ý bảo nó nói nhỏ lại.

"Đừng quên, ngoại trừ giám thị, các giáo sư cũng tham gia tuần tra ban đêm." Hắn nhỏ giọng cảnh cáo, "Dumbledore và Grindelwald vẫn còn ở trong trường đó."
"Anh có cầm theo Bản đồ không?" Harry quay đầu nhìn Tom.
Tom có chút bất ngờ, lắc đầu, "Đã nhiều năm như vậy, sao ta có thể cầm theo tấm bản đồ đó bên mình?"
"Em cũng không cầm.

Mà Áo Khoác Tàng Hình một năm trước em đã tặng lại cho gia tộc Potter làm quà cưới rồi." Vẻ hưng phấn trong mắt Harry càng tăng, "Nói vậy, bây giờ chúng ta giống như lúc còn đi học, vụng trộm tránh tất cả mọi người, lẻn vào phòng bếp?"
"Ta nghĩ chúng ta đều thích kích thích dạng này." Giống như bị sự kích động của Harry ảnh hưởng, giọng điệu của Tom cũng có chút vui vẻ, "Đi thôi!"
Trên hành lang leo lét ánh lửa yếu ớt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân loáng thoáng, thậm chí còn nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ trong một góc tối nào đó, Harry và Tom nhanh nhẹn đi qua mấy khúc quanh, hết sức thận trọng đi theo con đường nhỏ bí mật để đi vào phòng bếp, trên đường tình cờ đụng phải một cặp học trò đang hẹn hò.
"Slytherin và Gryffindor?" Mắt Harry mở lớn, thấp giọng hỏi Slytherin bên cạnh, "Hai Nhà này lại..."
"Gia tộc Black và gia tộc Potter không phải cũng kết thông gia sao? Chắc hẳn gia tộc Malfoy và gia tộc Longbottom cũng sắp như thế." Tom nhỏ giọng nói, "Nói thật, thành kiến giữa các Nhà với nhau của em rốt cuộc từ đâu mà có thế?"
"Lúc em đi học, Gryffindor dũng cảm đã bị Slytherin gọi thành lỗ mãng, tự đại, mà Slytherin cơ trí cũng bị Gryffindor gọi thành âm hiểm, xảo trá.

Còn Hufflepuff trung thành, cần cù, thật thà thì biến thành nhu nhược, Ravenclaw thông minh, bác học lại thành mọt sách."
"Đó là..." Tom sửng sốt, "...Hogwarts sao?"
Harry nhún vai, đưa tay gãi gãi quả lê trong mâm, đến khi cánh cửa dẫn vào phòng bếp mở ra mới quay đầu nhìn Tom: "Anh cũng thích Hogwarts như bây giờ, đúng không?"
Tom do dự một thoáng rồi gật đầu.
Dù như thế nào, Hogwarts giống như một gia đình khác, mỗi học trò tốt nghiệp từ nơi này đều mong muốn Hogwarts càng ngày càng tốt hơn nữa.
"Nhưng mà, hàng năm đều có những học trò xuất thân Muggle vào Hogwarts, vào Gryffindor, Ravenclaw hoặc Hufflepuff, mà Slytherin coi trọng huyết thống chính là nguyên nhân lớn nhất chia rẽ các nhà." Harry nhìn đám Gia tinh trực đêm nhao nhao hỏi bọn nó cần gì, nhỏ giọng nói tiếp: "Chiến tranh mới là nguyên nhân căn bản khiến trường học không còn đoàn kết."
Mặc dù Dumbledore đã làm rất nhiều để hàn gắn bốn Nhà, nhưng cụ ấy không cách nào thay đổi được những suy nghĩ bảo thủ kia, càng không thay đổi được toàn xã hội.

Hoặc có lẽ nói, Dumbledore không muốn bước chân vào giới chính trị cho nên mới lâm vào cục diện bị động như vậy.
"Chiến tranh?" Đang dùng dao nĩa cắt gà nướng Gia tinh đưa lên, Tom dừng tay, cong môi nói: "Tình huống trước mắt không thể xảy ra chiến tranh mới đúng."

"Anh chắc chắn sẽ không xảy ra chiến tranh?" Trong giọng nói của Harry có sự vui mừng.
Mà Tom chỉ nhướn mày, đút một miếng thịt gà vào miệng Harry, "Nếu bây giờ ta vào Bộ Pháp Thuật, sẽ không có chiến tranh, chỉ có tranh đấu chính trị."
Nghe được câu này, mặt mày Harry lập tức hớn hở, vui sướng nhai nuốt thịt gà trong miệng, nhướn người hôn đôi môi dính đầy mỡ lên mặt Tom một cái.
"Em làm gì đó?" Tom cau mày sờ lên chỗ vừa bị Harry hôn, thấy đầu ngón tay bóng loáng.

"Harry..." Hắn bất đắc dĩ trừng Harry, lấy khăn lau sạch sẽ mặt, rồi mới tiếp tục ăn.
Sau bữa tối phong phú diễn ra trong không khí vui vẻ, Tom mới nhớ ra nguyên nhân thực sự hắn quyết định đến Hogwarts ăn tối.

Cúi đầu nhìn đám Gia tinh đang đứng vây quanh ngước đầu nhìn mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào phục vụ bọn hắn, Tom lau khóe miệng, giúp Harry vừa tùy tiện lấy mu bàn tay quệt miệng lau thức ăn còn dính trên mặt và mỡ trên tay nó, rồi quay đầu gọi một Gia tinh tới.
"Thưa ngài Riddle, ngài còn cần phục vụ gì sao?" Gia tinh hưng phấn chạy tới, ánh mắt sùng bái nhìn Tom và Harry.
Tom hơi nhếch môi, khóe mắt liếc sang Harry đang nói gì đó với một con Gia tinh khác, nhỏ giọng mở miệng.

"Không ngờ rời Hogwarts bốn năm rồi mà mi vẫn còn nhớ ta."
"Ngài Riddle mãi mãi là vinh quang của Hogwarts!" Gia tinh kia kích động nói, sau đó lập tức bổ sung một câu, "Cậu Harry Potter cũng thế!"
"Ta rời khỏi đây đã lâu rồi, lúc quay lại phát hiện rất nhiều chỗ đã thay đổi so với trước kia." Tom mỉm cười, "Hogwarts thay đổi rất lớn."
"Đúng vậy, thưa ngài." Gia tinh hưng phấn gật đầu, "Hogwarts thay đổi rất lớn, ngài Dumbledore làm hiệu trưởng, mà giáo sư Minerva McGonagall kế nhiệm ngài ấy trở thành một giáo sư Biến Hình xuất sắc.

Tiểu thư ấy là một giáo sư tốt.

Chip nghe thấy rất nhiều học trò khen ngợi."
"Minerva McGonagall?" Tom bất ngờ, hồi tưởng lại nữ sinh Gryffindor xuất chúng kia, "Ta nhớ được cô ta, thành tích Biến Hình của cô ta quả thật rất tốt, các môn học khác cũng không tồi."

"Đúng vậy, hơn nữa hôn phu của giáo sư McGonagall cũng rất ưu tú, đã vượt qua cuộc sát hạch cuối cùng của Sở Thần Sáng, vài ngày nữa sẽ chính thức trở thành một Thần Sáng."
"Hôn phu của McGonagall?" Tom thắc mắc.
Gia tinh tên Chip kia lập tức giải thích: "Chính là cậu Alastor Moody! Nghe nói ở bài thi thực chiến cuối cùng, chẳng những thành tích của cậu ấy xuất sắc nhất mà còn phát hiện ra một pháp sư lợi dụng Pháp Thuật Hắc Ám để giết người, hơn nữa dành ba ngày ba đêm liền thành công bắt được y."
Chip là một con Gia tinh nói nhiều, đây cũng là nguyên nhân Tom gọi nó tới.

Đến khi một người một Gia tinh nói chuyện được một nửa, Harry mới quay lại chỗ Tom.

Nó biết Tom đang muốn làm gì, nhưng không ngăn cản, cũng không tỏ vẻ gì là phản đối, ngược lại trong lúc mấu chốt còn bổ sung mấy câu.
Mà khiến Tom kinh ngạc nhất chính là Septimus Weasley đã có con.
"Y tốt nghiệp năm nào?" Trên đường trở về, Tom có chút thẫn thờ hỏi.
"Hình như là năm em vào Hogwarts." Harry bối rối, Septimus là ông nội của Ron, mà con của y chính là....!Arthur Weasley?
"Chuyện đó..." Từ tiệm Công Tước Mật đi ra ngoài, khôi phục lại hệ thống báo động được ếm trước đó, Harry và Tom nhàn nhã tản bộ trên con đường nhỏ tràn ngập ánh trăng.
"Sao?" Tom nghiêng đầu nhìn Harry, "Em muốn nói gì?"
"Quan hệ của anh và Weasley có tốt không?" Harry dò hỏi.

Nó thật sự muốn nhìn xem ông Weasley từ lúc nó gặp đã gầy gò lúc nhỏ trông như thế nào.
"Có phải em muốn...?" Tom nghi hoặc nhìn Harry, thoáng chốc đã đoán ra được suy nghĩ của nó, "...!đến nhà Weasley?"
Thấy Harry gật đầu, hắn nhíu mày, xâu chuỗi lại những suy đoán của mình.
Dù thế nào, Harry đều khó có khả năng đã từng gặp Septimus Weasley, trước giờ cũng không quá chú ý đến gia đình Weasley, mà giờ nó lại muốn đến nhà Weasley hẳn là bởi vì đứa con trai mới sinh của Septimus Weasley? Nghĩ đến thân phận của Harry, trong lòng Tom lập tức có đáp án.
"Ta và Weasley cũng coi như có quen biết.

Dù sao y cũng từng là Huynh trưởng của Gryffindor, sau đó trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh Hogwarts, chưa từng xích mích gì với y." Tom nhớ lại về Septimus, "Hơn nữa y cũng không phải là kẻ đáng ghét, rất cố chấp với thứ mình thích, không dễ dàng từ bỏ.

Đối xử với những người khác không tệ, xuất thân từ gia tộc máu trong, tương đối khiêm tốn lễ độ.


Đương nhiên, đều là do gia thế của y.

Nhưng phải nói y rất có năng lực." Từ năng lực sau cùng, Tom gằn giọng mà nói – đây mới là nguyên nhân chính khiến hắn để mắt tới Septimus, "Hơn nữa, theo ta biết, giờ y đang ở tầng lớp giữa trong Bộ Pháp Thuật, với thân thế của hắn, bảy năm qua không có được nhiều sự trợ giúp, dựa vào năng lực của mình lăn lộn trong Bộ Pháp Thuật mà có thể đạt được thành tích ấy, quả thật không có nhiều pháp sư làm được."
"Cả nhà Weasley từ trước đến giờ đều rất tài giỏi." Harry nhỏ giọng cảm thán một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Tom: "Ông Weasley có thể mời chúng ta tham dự lễ rửa tội của con trai không?"
"Em hỏi thẳng ta có thể lấy được một tấm thiệp mời có phải tốt hơn không?" Tom nhẹ giọng cười, mới tiếp tục mở miệng: "Yên tâm, ta sẽ lấy được."
"Không phiền chứ?"
"Không phiền, thậm chí còn có lợi." Tom lạnh nhạt phân tích tình huống, "Dù sao ta chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ gia nhập Bộ Pháp Thuật, mà một lần nữa xuất hiện trước mặt những pháp sư thuần huyết trong lễ rửa tội của con trai nhà Weasley là một cơ hội không thể tốt hơn."
Thật ra cơ hội tốt nhất là trong hôn lễ của Abraxas Malfoy mới đúng, có điều hôn lễ của quý tộc trước nay đều có rất nhiều quy củ, chỉ riêng chuẩn bị cho hôn lễ e rằng đã mất đến mấy tháng, chờ đến lúc đó thì đã muộn rồi.
Nhưng, đến khi hôn lễ của Abraxas diễn ra, có lẽ hắn sẽ xuất hiện trước mặt tất cả những gia tộc thuần khiết kia với một tư thái hoàn toàn khác.
Tom vừa cẩn thận tính toán những việc mình cần làm trước khi Abraxas kết hôn, vừa chậm rãi bước dọc con đường nhỏ, mà bên cạnh hắn, Harry không nói gì, nhìn hoa cỏ ven đường, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người cứ như vậy song song mà bước, không biết là lúc nào tay của họ chạm khẽ nhau một cái, rồi chạm lần nữa, chạm lần nữa...
Tom hoàn hồn từ suy tính chuyện tương lai, cảm nhận được bàn tay Harry khẽ lướt qua mu bàn tay mình...!Có chút ấm áp, có chút ngưa ngứa, lại có chút...!xúc động.
Mu bàn tay của hai người lại chạm nhau lần nữa.

Lần này Tom đột nhiên lật tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay Harry, cảm nhận bàn tay khớp xương rõ ràng, không còn mềm mại như thời thiếu niên nữa nhưng vẫn mang lại cảm giác ấm áp quen thuộc, hắn dừng bước.
"Tom..." Giọng nói của Harry trầm lắng, có chút mất tự nhiên.
Tom nương theo ánh trăng nhìn gò má hơi ửng lên của Harry, không kiềm được mà lặp lại câu nói trước đó: "Harry, hai chúng ta kết hôn đi?"
Nghe chuyện Weasley vốn luôn lấy sự nghiệp làm trọng mà đã có con trai rồi, ngay cả Abraxas đào hoa phong lưu cũng chuẩn bị kết hôn, thậm chí Harlus Potter đã kết hôn từ một năm trước, vậy tại sao hắn không thể kết hôn với Harry mình đã thích từ lâu?
"Tom, anh đang đùa sao?" Harry ngẩng phắt đầu nhìn Tom, "Bây giờ kết hôn á?"
"Có lẽ là bây giờ, có lẽ là tương lai không xa, dù sao ta muốn kết hôn." Tom cười xoay người, nắm thật chặt tay Harry, tiếp tục cất bước, "Harry, em đang do dự."
"Cả đời dường như rất dài." Harry nhỏ giọng nói: "Em không dám chắc mình có thật sự muốn kết hôn hay không." Nếu như nó không phải Người Cứu Thế, nếu như nó là một pháp sư cường đại, thì nó cũng có thể như cụ Dumbledore, sống đến một trăm năm mươi tuổi.

Mà bây giờ, nó mới mười tám, nghĩ đến một trăm ba mươi năm tới đều sống cùng một người, Harry cảm thấy có chút bất an.
Cuộc đời dài như vậy....