[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 73: Trận Đấu Thứ Nhất





Ngày 24 tháng 11...
Khác với sự cô độc bất đắc dĩ khi phải một mình tham gia vào bài thi thứ nhất ở đời trước, lần này Harry nhận được rất nhiều lời cổ vũ trước khi tiến vào khu vực chuẩn bị dành cho nhà vô địch.
"Anh Harry, cố lên nhé." Harry, Ron và Hermione cùng đồng thanh hô.
"Cám ơn các em." Cậu xoa đầu mấy đứa nó.
"Harry, cháu đã chuẩn bị xong chưa?" Lily lo lắng hỏi.
"Xong rồi, mọi người đừng lo." Cậu mỉm cười.
"Mọi người tin tưởng cháu" Remus vỗ vai cậu.
"Không cần đạt hạng nhất đâu cố gắng đừng bị thương là được." James dặn dò.
"Đừng quan tâm trên báo viết gì cứ tập trung thi đấu thôi...!áu...!sao cậu đánh mình." Sirius nhảy lên khi bị Remus vỗ mạnh một phát vào lưng.
"Trên báo chẳng viết gì cả nên cháu cứ yên tâm đi nhé." Anh lườm Sirius rồi quay sang trấn an Harry.
"Cám ơn mọi người.

Cháu đi trước đây." Harry tạm biệt tất cả và tiến vào trong.
Gần đến giờ thi đấu, rốt cuộc người của ban tổ chức cũng đến thông báo về đề thi ngày hôm nay tuy rằng hiện tại nó không thực sự cần thiết cho lắm vì bất cứ ai trong bốn nhà vô địch đều đã biết rồi.
"Đây chính là bài thi đầu tiên của chúng ta, vượt qua người bảo vệ để lấy trân bảo được canh gác, mỗi người bốc một cái đi trên đó sẽ có thứ tự thi đấu của từng người.", Ludo Bagman lắc lắc một cái túi đang nhúc nhích.
Fleur là nữ nên được ưu tiên chọn trước, cô do dự thò tay vào túi móc ra một con rồng màu xanh lá.
"Là rồng xanh xứ Wales, cô sẽ thi đấu thứ hai đó cô gái", Ludo reo lên.
Krum lấy được rồng hỏa cầu Trung Quốc là người đầu tiên thi đấu, Cedric lấy được rồng mũi cụt Thụy Điển đứng thứ ba, cuối cùng là Harry với rồng đuôi gai Hungary.
Vì là người cuối cùng, Harry nhàm chán ngồi trong một góc suy nghĩ vẩn vơ.

Bất chợt một bóng đen bao phủ cả người cậu.
"Hồi hộp sao? Đọc một tờ báo sẽ khiến cậu bình tĩnh hơn đấy." Barty Crouch đưa tờ Nhật báo tiên tri cho Harry.
"Cám ơn lòng tốt của ngài, ngài Crouch." Cậu không từ chối cầm lấy tờ báo và mở ra đọc tin tức trên đó.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Rita Skeeter, với biệt tài thổi phồng sự thật của bà ta đã dành cho mỗi nhà vô địch một trang báo mô tả tất tần tật quá khứ, ngoại hình, sở thích của họ bằng những câu chữ sặc mùi khoa trương.

Và với xung đột ngày kiểm tra đũa phép, không khó hiểu khi bà ta đã dành nhiều lời lẽ không tốt đối với cậu.

Chà, nói không tốt đã là nói giảm nói tránh rồi đấy.
Harry Potter, một nhà vô địch còn chẳng phải người Anh không có một xíu dù là nhỏ nhất chuẩn mực về hành vi mà một quý ông nên có.


Cậu ta là người thô lỗ không hề tôn trọng phái nữ, một người không đáng được tôn vinh và không xứng đại diện cho nước Anh thi đấu Tam pháp thuật.
"Thú vị thật." Harry chép miệng thốt lên khi đọc được những giả thuyết về mối quan hệ của cậu với nhà Potter nước Anh.

Từ con riêng của một cuộc ngoại tình cho đến kẻ lừa đảo mua danh lấy tiếng vân vân và mây mây.
Lướt qua những dòng chữ vô nghĩa có một tin tức khiến cho Harry chú ý.

Nó nằm lọt thỏm tại một xó xỉnh không bắt mắt giữa một rừng tin giật gân về cuộc thi.

"Bộ pháp thuật đã tiến hành trục xuất tất cả giám ngục ra khỏi lãnh thổ Anh quốc..." Harry lẩm nhẩm đọc.
Điều này làm cậu nhớ tới một vấn đề vì vài lý do cậu đã bỏ qua, giám ngục.

Tại sao giám ngục lại xuất hiện tại đêm chung kết Quidditch World Cup.

Voldemort khống chế được bọn chúng sớm đến vậy sao? Nhưng với một đội quân giám ngục đáng giá như thế thật không khôn ngoan khi phái chúng tập kích một sự kiện gây chú ý như Quidditch World Cup, kết quả như trên báo đã đưa tin toàn bộ giám ngục đã bị trục xuất.

Cậu không cho rằng Voldemort sẽ ngu xuẩn như vậy, Harry nhíu mày.
"Cuối cùng, nhà vô địch thứ tư của chúng ta, Harry Potter"
Tiếng thông báo âm vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Harry.

Bất giác đã tới lượt cậu rồi.

Harry xếp gọn tờ báo đứng dậy bước ra ngoài trong tiếng cổ vũ rung trời của mọi người.
"Đối mặt với người canh giữ của cậu, rồng đuôi gai Hungary"
Con vật khổng lồ với lớp vảy đen bóng và hình dáng như một con thằn lằn.

Đôi mắt màu vàng thật lớn cảnh giác xoay tròn nhìn ngó xung quanh, đôi cánh phủ đầy gai nhọn mạnh mẽ của nó dựng thẳng đứng khép hờ, cơ thể thon dài chậm chạp di chuyển quanh một cái tổ lớn, móng vuốt sắc bén ma sát với mặt đất tạo thành những vết cắt sâu hoắm.

Nhìn thế nào đây cũng là một sinh vật nguy hiểm chết người.


Mọi người trên khán đài đều sốt ruột muống xem thiếu niên mảnh khảnh sắp tới sẽ đối phó với nó như thế nào.

Chỉ thấy cậu không hề thực hiện bất cứ hành động nào để bảo vệ bản thân, không có thần chú che chắn, không có áo giáp, không có cả đũa phép tiến tới gần con vật t.o lớn khiến người xem hít ngược một hơi.
Không hề sợ hãi nhìn thẳng vào con rồng đang gào rú, con ngươi của cậu dần thu hẹp lại hẹp đến mức chỉ như một sợi chỉ.

Harry không hề thi triển bất cứ thần chú hay bùa phép nào, cậu chỉ đơn giản đặt một ngón tay lên môi ra dấu hiệu im lặng.

Điều kì diệu đã xảy ra, con rồng vốn đang phẫn nộ cáu kỉnh lại từ từ thu cánh cúi đầu bày ra tư thế thuần phục với thiếu niên nhỏ bé chỉ bằng cái móng chân của nó.

Harry lại giơ ngón tay về một phía, con rồng lại khúm núm di chuyển theo hướng cậu chỉ, làm lộ ra cái tổ to tướng chứa những quả trứng rồng tròn vo đằng sau.

Khi Harry bước vào cái tổ, con rồng cái kêu lên hai tiếng nức nở như là van xin, cậu liếc nhìn nó cầm lấy quả trứng vàng mục tiêu rồi trèo ra.

Harry lại gần con rồng giơ quả trứng lên cao, nó ngửi ngửi phân biệt vài cái rồi lại nhìn vào trong tổ như muốn xác định.

Harry kiên nhẫn đợi cho đến khi con rồng đã thỏa mãn mới rời đi trong tiếng gào thét tung trời của khán giả xung quanh khán đài.
"Thật không thể tin nổi.

Chúng ta đang chứng kiến một huấn luyện rồng trời sinh.

Không cần đũa phép cũng chẳng cần lên tiếng đã khiến loài rồng nguy hiểm bậc nhất trong mọi loại rồng cúi đầu thuần phục.

Chúng ta chờ đợi điểm số cho màn trình diễn xuất sắc này từ ban giám khảo." Ludo Bagman nói như thét vào micro.

"Ngài Barty Crouch 8 điểm, ngài Dumbledore 10 điểm, quý cô Maxime 9 điểm và ngài Grinderson...!6 điểm???"
Đám đông la ó cùng với mấy ánh mắt lườm nguýt đến từ những người xung quanh cũng không làm Grinderson dao động mảy may.


Vừa rồi Viktor Krum bị con rồng hỏa cầu đốt cháy hết cả mặt mà lão ta vẫn tự tin cho 10 điểm, thiên vị đến thế là cùng.

Tuy thế điểm số của cậu vẫn dẫn đầu trong số các nhà vô địch.

Harry gần như bị nhấn chìm trong đám đông quá khích tràn xuống từ các khán đài, may mắn là bà Pomfrey có mặt kịp thời kéo cậu vào lều hỗ trợ y tế.
"Cô Pomfrey, em không sao mà." Harry vuốt mồ hôi nói.
"Kiểm tra định kỳ mỗi tuần một lần." Bà nghiêm nghị bảo.
Biết không thể cãi được, cậu ngoan ngoãn để bà ếm thần thú kiểm tra lên người.

Trong lúc đó cậu để ý thấy trong góc tối Snape đang đứng với gương mặt cáu kỉnh như thường lệ.

Trông hắn như thể chỉ đang trốn ở đây để né tránh cái công tác duy trì trật tự cho ban tổ chức Dumbledore bắt hắn làm mà thôi.

Snape không hề nhìn Harry, một tay hắn chống nạnh tay còn lại gác lên bệ lò sưởi, ngón tay thon dài tái nhợt gõ gõ theo một nhịp điệu nào đó.

Harry dõi theo những chuyển động nhịp nhàng lên xuống của các ngón tay Snape mà ngẩn người.
"Anh!!!" Thằng nhóc Harry xốc tấm màn lên chạy thẳng vào trong lều ôm chầm lấy cậu.

"Anh siêu quá đi.

Sao anh làm được vậy?"
"Nhóc con hay quên.

Anh từng nói anh có thể giao tiếp với rồng rồi phải không?" Harry khẽ cười gõ đầu nó.
"Lúc nãy anh còn chẳng nói gì luôn í." Nó ôm đầu cười hì hì thán phục.
"Ngôn ngữ không chỉ bao gồm lời nói đâu." Cậu xoa đầu nó ngữ điệu nhu hòa giải thích.
Lúc này vài người khác cũng tiến vào căn lều.

James, Lily, Remus, Sirius và một thanh niên hơi thấp, mặt và cánh tay phủ đầy sẹo mái tóc dài ngang vai màu đỏ rực đã ngầm giới thiệu anh là ai.
"Chúc mừng cháu, Harry" Lily tiến lại gần ôm lấy cậu.
"Chúc mừng cháu." Remus gật đầu.
"Harry, vừa nãy trông nhóc ngầu lắm đấy." Sirius hào sảng cười vỗ vai cậu.
"Cám ơn mọi người." Cậu mỉm cười.

"Chào em, anh là Charlie Weasley.

Anh rất ấn tượng với khả năng của em.

Em có cân nhắc muốn đến Trung tâm huấn luyện rồng của anh ở Rumani không?" chàng trai tóc đỏ bắt tay Harry cười hỏi.
"Này, này Charlie! Thằng nhỏ còn chưa có tốt nghiệp đâu." Sirius đấm vào bả vai rắn chắc của Charlie một cái.
"Chú Sirius, hạt giống tốt như vậy.

Cháu phải ngỏ lời trước không người khác cướp mất thì sao." Charlie cười ha hả với y.
"Anh Harry sẽ không đi Rumani với anh đâu Charlie.

Anh ấy ở đây với em." Harry ôm chặt lấy Harry.
"Chuyện tương lai hãy còn xa lắm.

Cứ để Harry tự mình chọn nghề nghiệp sau này đi." James lên tiếng giải vây.
"Vậy nhớ cân nhắc chỗ của anh nhá, cậu bạn nhỏ." Charlie nháy mắt.
"Được em sẽ cân nhắc." Harry cười đồng ý.
"Đi thôi nào chúng ta phải ăn mừng chiến thắng hôm nay mới được." Sirius hào hứng hô to.
"..." Harry bất đắc dĩ không thể từ chối bị lôi kéo đi ra ngoài cùng nhóm người đi ăn mừng theo lời Sirius nói.
Đêm đến khi những bữa tiệcnáo nhiệt ồn ã cuối cùng cũng hạ nhiệt, Hogwarts lại trở về vẻ tĩnh lặng trangnghiêm như bản chất mà nó vốn có.

Harry ngồi một mình trong căn phòng trốngtrên tháp Ravenclaw ngắm nhìn những vì sao nhấp nháy ngoài cửa sổ như nhữngviên kim cương khảm trên nền trời xanh thẫm.

Cậu có chút nhớ một người.

Từng kỉniệm, từng động tác, từng sắc thái của người đó đã in sâu trong tâm khảm tự lúcnào giờ như một cuốn phim chiếu chậm cứ lập đi lập lại trong trí óc.

Đột nhiênđôi mắt cậu thoáng bắt được một hình dáng quen thuộc trong một ô cửa sổ đối diện.Dù cách xa cậu vẫn nhận ra dù cho thân ảnh đó có mờ nhạt đến mức sắp hòa lẫn vào màn đêm.

Harry đứngdậy lấy ra từng trong túi một cây đàn violin nhẹ nhàng đặt nó lên vai, tay cầm vĩ chạm lên dâyđàn khẽ nhấn.

Tiếng nhạc réo rắt, du dương từ trên đầu ngón tay cậu phát ra mang theo một nỗi buồn man mác vang vọngquẩn quanh khắp cả tòa lâu đài cổ kính..