[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 35: Xuất phát




“Hừ.” Harry nhẹ nhàng mà phun hơi thở, cực kỳ giống một con mèo nhỏ đang cùng với chủ nhân làm nũng. Tay Harry nghịch ngợm tìm kiếm xuống dưới.

Carlisle nghe thấy tiếng Harry kéo dây lưng, y ngẩng đầu nhìn Harry, sau đó mỉm cười, lấy hai tay giúp Harry liên tục trêu chọc y, tay lại thủy chung không thể cởi bỏ dây lưng.

“Nga, Carlisle. Anh thực không đáng yêu.” Harry cúi đầu nhìn Carlisle, nghẹn miệng, vẻ mặt nhìn như ủy khuất, làm Carlisle bật cười, cậu đem cánh tay Carlisle nâng đên … đỉnh, “Không cho phép, không cho phép buông ra.”

Tay Harry bắt đầu đùa dưới thân Harry, Harry cúi đầu tiếp tục ngậm tiểu đậu đỏ đáng yêu kia, vươn đầu lưỡi đùa, Harry như nguyện nghe được tiếng thở dốc của Carlisle.

Harry từ trên người Carlisle đứng lên, cậu chậm rãi từ từ đứng lên, nhìn Carlisle đang thở dốc trên mặt đất, sau đó chậm rãi cởi áo ngủ của mình.

“Carlisle. Hì hì.” Harry nghịch ngợm cười, “Chờ em một chút nga.”

Carlisle nhìn cậu, bất đắc dĩ cười, “Hảo.” Ánh mắt lại thấy ngực Harry lui ra khỏi áo, y nhịn không được muốn đem Harry hung hăng ôm vào ngực.

Harry chậm rãi cởi quần lót nho nhỏ, lại ngồi trên người Carlisle.”Nột. Carlisle. Em không mang dầu bôi trơn.”

Carlisle nhìn tươi cười tà ác của Harry, “Tốt, có lẽ em có thể trực tiếp điểm. Ân hừ.” Carlisle kéo đồ còn sót lại của Harry, sau đó một đĩnh về trước.

“A, không.” Harry kinh hô, cậu trợn to mắt nhìn Carlisle, “Carlisle, anh gạt em.”

Carlisle ra sức vận động, “Anh chỉ nói cho em chủ động.” Hai tay Carlisle giúp đỡ thắt lưng của Harry, phòng ngừa cậu thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

“A, không, ân. Carlisle.” Harry chưa từng nghĩ đến Carlisle sẽ bạo lực chiếm cứ cậu như vậy, công việc chuẩn bị không chút tiến hành, “Em, em, Carlisle, nơi này, a, có.” Harry nói không ra lời, chỉ có thể theo Carlisle mà vận động, thét chói tai, thở dốc.

“Em không đau, đúng không? Harry.” Carlisle ồm ồm, y xoay người đặt Harry ở dưới thân, hôn cặp mắt xinh đẹp kia.

“A, tạp lai ngươi, này, có chút.” Harry chuyển đầu qua một bên, cậu có chút thẹn thùng. Đúng vậy, có chút rất kịch liệt.

Carlisle cười nhẹ, sau đó y xuyên qua Harry.

“A, chậm, chậm một chút. Car, Carlisle.” Harry một bên tránh né Carlisle hôn, một bên khẩn cầu. Chính là thân thể cậu lại hoàn toàn tương phản với lời của cậu.

Chân Harry tự giác bò thắt lưng của Carlisle, hai tay ôm cổ y, bắt đầu đòi hôn, “A, a.” Harry đưa đầu lưỡi mình luồn vào miệng Carlisle, tùy ý quấy.

Một đêm triền miên, Carlisle tựa hồ phát tác khí lực chưa hết, Harry chỉ có thể một lần rồi một lần xin tha, sau đó lần lượt trầm luân.

Harry nhắm mắt lại, Carlisle cơ hồ nghĩ là cậu đang ngủ, nam hài thân thể trần tụi, ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào, trên người nam hài lóng lánh ánh sáng như kim cương.

Carlisle nhẹ nhàng hạ xuống một loạt hôn trên thân thể tốt đẹp, “Không, ngứa, Carlisle.”

“Anh cơ hồ nghĩ đến em đang ngủ, Harry.” Carlisle nhẹ giọng nở nụ cười.”Đứng lên đi.” Y kéo Harry, bế cậu lên.

Carlisle ôm Harry vào trong hồ nhỏ mà chính y đào.

Harry trừng mắt nhìn hồ nước trong suốt, “Nó làm như thế nào?”

“Làm gì?” Carlisle hỏi, y đặt Harry ở trong nước, nhẹ nhàng vấy nước lên người Harry.

“Trong suốt như vậy, chúng ta đã lâu chưa đến đây.” Harry ngạc nhiên chui vào dưới nước, trừng mắt nhìn.

“Em biết, phát minh của con người thật vĩ đại.” Carlisle không tiếp tục giải thích, bởi vì Harry đang ngậm lấy kiên đĩnh của y cứng vào buổi sáng.”Harry.”

Harry ngẩng đầu, đầu của cậu lộ ở trên mặt nước, còn cũng ở trong nước, “Carlisle, em nghĩ anh sẽ thích, đúng không?”

Carlisle có chút kinh ngạc nhìn Harry, “Ai dạy em?”

“Emmett, cậu ta nói anh sẽ thích.” Harry không chút do dự bán đứng Emmett, nếu không Carlisle nhất định sẽ trách mình. Harry thừa dịp thời gian Carlisle đang tự hỏi, lại lần nữa ngậm kiên đĩnh kia.

“Nga, Harry. Chết tiệt.” Carlisle cảm thấy được mình cơ hồ đứng không yên, y kéo Harry, tự mình ngồi ở bờ, nhìn Harry, “Nói đi, em muốn gì?”

Harry sờ sờ đầu, ngượng ngùng nở nụ cười, “Ân, hôm qua em đã muốn làm vậy, chính là anh, là tự anh rất sốt ruột.”

Carlisle kéo Harry qua, hôn ở cái miệng nhỏ nhắn đang oán giận lải nhải, “Em muốn lần nữa, đúng không? Ân? Harry?” Carlisle hỏi ba câu liên tiếp, sau đó y bảo Harry tiếp tục công việc của cậu vừa rồi, “Em nói đúng rồi, anh thật sự là thích chết tiệt. Harry.”

Harry kinh ngạc nhìn khuôn mặt ôn nhu cao nhã của Carlisle, y thế nhưng nói ra lời thô lỗ như vậy!! Harry ngây người làm cho Carlisle bất mãn, y ấn đầu Harry xuống, “Cục cưng, tiếp tục.”

Harry bất mãn trừng y, ngồi xổm xuống đưa tay cầm kiên đĩnh thật lớn kia, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm.

oOo

“Nga, Harry. Con chạy đi đâu đấy?” Esme thấy Harry ghé vào lưng Carlisle, có chút lo lắng. Sau đó cô nhìn Carlisle, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Esme, con, ” Harry chớp mắt, “Carlisle mang con ra ngoài săn.” Sau đó cậu hì hì cười.

“Nói như vậy, Carlisle với con đã tốt lại rồi?” Esme cười cười, nhìn thấy tâm tư cẩn thận của Harry.

“Ân, Carlisle đã hòa hảo với con.” Harry lặp lại, những lời này tuyệt vời cỡ nào, là Carlisle hòa hảo với mình, không phải mình hòa hảo với Carlisle. Ân ân. Harry vừa lòng cọ cọ bả vai Carlisle.

Carlisle cười không nói thêm gì, sau đó y thấy Emmett nhìn Harry, thực rõ ràng hắn đang hỏi, cậu thử chưa? Cái kia!

“Emmett, cha nghĩ, túi máu trong tủ lạnh không còn nhiều, con hẳn là đi săn. Đêm nay.” Carlisle liếc Emmett, “Không được dạy Harry mấy thứ kia.”

“Nga, Carlisle.” Emmett bất đắc dĩ nhìn Harry, Harry khi thấy người gặp họa, còn lè lưỡi của mình ra. Thật muốn bắt nó thu lại.

“Harry, cậu đi học lại?” Bella nhìn Harry, nói thật, cô rất thích Harry.

“Đúng vậy. Đúng rồi, Bella. Vũ hội cậu với Edward đi sao?” Harry hỏi.

“Ân. Đúng vậy.” Bella có chút ngượng ngùng.

“Ân. Được rồi. Có lẽ cậu nguyện ý giới thiệu một cô gái cho tớ? Cậu biết là, nếu không tớ chỉ có thể tham gia một mình.” Harry đáng thương hề hề nhìn Bella.

“Có lẽ, Lisa? Cậu thấy bạn ấy thế nào?” Bella nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Harry.

“Ân hừ. Được rồi. Tớ nghĩ bạn ấy có thể.” Harry vui vẻ nói, sau đó lập tức mất hứng, “Nga, Edward đến đây.”

“Xin chào, Bella.” Edward liếc Harry, “Harry, vừa rồi Alice tìm cậu đó.”

Harry chép chép miệng, “Được rồi. Tớ đi đây. Bella, cậu phải cẩn thận với Edward.” Sau đó hừ một tiếng. Harry cẩn thận đi mỗi bước rời đi.

“Hắc. Anh biết, Harry. Ân.” Edward ngượng ngùng cười với Bella, “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa đi. Anh nghĩ em cần.”

“Harry, cậu muốn tham gia vũ hội?” Rosalie có chút kinh ngạc.

“Ân.” Harry gật gật đầu, giả vờ dùng cái nĩa đụng đụng bữa trưa. (chém)

“Nga, thật tốt. Jasper, chúng ta cũng cùng đi đi.” Alice nhìn Jasper.

“Hảo.” Jasper khẽ gật đầu, tràn ngập tình yêu nhìn Alice.

“Cậu xác định là Carlisle sẽ đồng ý?” Emmett có chút hoài nghi nhìn Harry, hắn cũng không cho rằng Carlisle sẽ phóng khoáng cho người của mình cùng một cô gái tham gia vũ hội.

“Ân, tớ nghĩ, các cậu sẽ giữ bí mật cho tớ.” Harry cười hì hì nhìn mấy người xung quanh.

Vì thế Cullen đang rối rắm là đối phó Carlisle tốt hơn hay là đối phó Harry tốt hơn. Không biết vì sao, tất cả Cullen đều cảm thấy được, không nói cho Carlisle thì cũng nhất định sẽ bị phát hiện.

Cho nên khi bình yên đến ngày vũ hội nào đó, khi Harry xuất hiện ở vũ hội, bên cạnh không có một cô gái xinh đẹp, đã có người cha cậu thích nhất rồi.

Harry cau mày nhìn Carlisle, “Carlisle, người ta sẽ thấy mình kỳ quái.”

“Cũng đến đây rồi, không ai chú ý đâu.” Carlisle nắm bả vai Harry, mỉm cười.

Alice kéo Jasper, “Xem, em đã nói Carlisle nhất định sẽ không đồng y cho Harry mang con gái đến vũ hội.”

Edward cùng Bella ở một bên nhìn thấy, “Carlisle không sợ người ta biết quan hệ của họ sao?”

Edward cười cười, “Em biết, không có ai nghĩ vậy đâu. Phải biết rằng, bác sĩ Cullen chính là rất có mị lực.”

Bella từ chối cho ý kiến cười cười, xác định Carlisle thật sự rất đẹp.

“Jasper, chúng ta đi nơi khác, Carlisle cũng không hy vọng chúng ta quấy rầy họ.” Alice nghịch ngợm cười cười, kéo Jasper đến sân nhảy.

“Carlisle! Này rất kỳ quái. Anh xem, họ đều đang nhìn chúng ta! Nào có aai với cha mình đến tham gia vũ hội đâu!” Harry nghiến răng nghiến lợi, đè thấp giọng nói.

“Có lẽ em là người đầu tiên?!” Carlisle cười cười, không vì Harry bất mãn mà tức giận.

“Không. Em phải rời khỏi.” Harry nói xong xoay người bước đi.

“Hắc. Harry. Có lẽ, em nguyện ý nhảy một điệu với anh?” Carlisle vươn tay kéo Harry, sau đó dùng lực kéo cậu vào lòng.

“Không.Carlisle. Anh tên khốn khiếp này. Em tuyệt đối, tuyệt đối, không nhảy bước nữ!”

Harry phản kháng không hiệu quả, cuối cùng vẫn nhảy một điệu với Carlisle, sau đó được Carlisle nửa ôm lên chiếc Mercedes Benz.

“Chúng ta đi đâu?” Harry thấy Carlisle lái xe hướng về nơi rời khỏi Forks, con đường này cậu rất quen thuộc, chỉ cần có thời gian Carlisle vẫn sẽ thích dẫn cậu rời khỏi Forks ra ngoài chơi.

“Du lịch.” Carlisle nghiêng đầu nhìn Harry.

“Du lịch? Nhưng mà, chúng ta đi như vậy có phải có chút gấp hay không?” Harry có chút kinh ngạc.

“Nga, Forks gần đây rất áp lực. Harry, chúng ta phải ra ngoài giải sầu. Có lẽ còn có thể đến chỗ của ngài Black kia?”

“Nga, thật chứ? Vậy thật sự là quá tốt.” Harry bật dậy, in lên mặt Carlisle một nụ hôn ướt sũng.