Nhóm Cullen dưới lầu rõ ràng nghe được tiêng Carlisle, Esme lo lắng nhìn thoáng qua phòng ngủ Carlisle.
“Không sao đâu. Esme.” Thanh âm của Alice cũng không hoạt bát như thường, họ biết Harry đang giận dỗi. Hơn nữa cũng không lý giải.
Carlisle vừa về liền chạy đến phòng ngủ. Họ biết trong lòng Carlisle cũng thực lo lắng cho Harry. Nhưng mà, Harry lần này quả thật không đúng.Họ không biết phải làm sao, đều ngồi ở dưới lầu chờ.
“Hắc. Sao vậy?” Edward vừa về liền thấy mọi người nghiêm túc ngồi trên sôpha liền dò xét, Edward rất nhanh đã biết chuyện, “Tôi nghĩ, tôi biết Harry nghĩ gì.” Edward thở dài.
oOo
“Harry.” Carlisle có chút bất đắc dĩ, “Được rồi. Harry nói cho anh biết, em muốn anh làm gì.”
“Carlisle!” Harry la to với Carlisle, “Họ giết người! Anh sao có thể, sao có thể buông tha cho họ?” Cặp mắt của Harry, giờ phút này trừng thật lớn, nếu cậu còn có thể rơi lệ, ngươi nhất định phải tin, cậu đã muốn rơi lệ như mưa.
“Harry. Chúng ta không thể, không thể bởi vì lý do họ đói phải ăn, lại đi giết họ. Như vậy thì chúng ta sẽ trở thành địch của tất cả vampire!” Carlisle nghiêm khắc nhìn Harry, y lý giải Harry, nhưng đây không phải khuyên bảo là có thể giải quyết. Đây phải cho Harry tự suy nghĩ cẩn thận.
“Carlisle, anh là người nhát gan!” Harry phẫn hận nhìn Carlisle, “Anh buông tha bọn họ, bọn họ sẽ giết càng nhiều người!”
“Harry. Em không thể yêu cầu tất cả vampire đều ăn chay như chúng ta. Em có biết thế giới này có bao nhiêu vampire, họ đều hút máu người. Họ thậm chí còn chăn nuôi huyết nô.” Carlisle đứng lên, y đứng ở bên giường, từ cao nhìn xuống Harry.
“Không. Em không biết.” Harry nức nở tru lên, cậu bịt lỗ tai lại, cậu không muốn nghe lời lãnh huyết vô tình của Carlisle, “Em không thể nhận! Cái đó không giống như anh nói cho em biết!” Ánh mắt Harry suy sụp tinh thần, làm tâm Carlisle đau đớn thật sâu.
Carlisle nhìn Harry, y cúi đầu thanh âm khàn khàn không giận tự uy, “Harry, em phải hiểu rõ, nếu. Nếu chúng ta thật sự giết bọn họ, chỉ cần bởi vì nguyên nhân họ săn bắt. Nhà của chúng ta sẽ thế nào? Nếu bọn họ có người đào tẩu, trở về trả thù. Chúng ta lại thế nào?”
Harry ôm đầu gối, ngồi ở trên giường ô ô, cậu khổ sở, Carlisle không thể ích kỷ như vậy.
“Hiểu rõ thì tìm anh. Anh ở thư phòng.” Carlisle lo lắng nhìn Harry, nhưng vẫn kiên quyết xoay người đi ra ngoài. Ánh mắt Carlisle nhìn cửa phòng mình đóng lại, y không muốn để Harry lại một mình, nhưng loại thời điểm này, không ai có thể giúp cậu. Chỉ có bản thân Harry hiểu rõ mới có thể.
“Carlisle.” Esme nhìn bóng dáng Carlisle xuống lầu, “Harry, Harry thế nào?” Esme có chút lo lắng.
“Anh để cho em ấy tự hiểu rõ.” Carlisle có chút mỏi mệt ngồi trên sôpha, trong nhà im lặng đến nỗi gió thổi qua rừng cây bên ngoài phát ra tiếng rì rào cũng có thể nghe rõ được.
“Carlisle, Harry nó còn nhỏ. Harry thực thích Welch Allyn. Anh biết rằng, nó khó có thể tiếp thụ.” Esme nhìn Carlisle, cô không muốn Harry một mình thương tâm.”Anh biết, nó là một đứa nhỏ tốt. Carlisle.”
“Esme. Em ấy phải học tự mình trưởng thành. Em ấy không được, ai cũng không thể vào.” Carlisle ra lệnh.
“Carlisle.” Edward nhìn y, “Harry, cha biết rằng, cậu ấy không có khả năng lạnh lùng như chúng ta. Họ đã từng trải qua quá nhiều chuyện.”
“Carlisle.” Rosalie có chút tức giận, “Cha không thể, không thể để cậu ấy một mình ở đây. Cậu ấy sẽ không chịu nỗi.”
“Tôi nghĩ, Carlisle làm đúng.” Jasper hơi hơi cau mày.
Lời của Jasper vừa xong, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, “Các ngươi biết, cuộc sống trước kia của Harry, cậu ấy là cứu thế chủ đại biểu cho chính nghĩa. Mà địch nhân của cậu ấy có lẽ như chúng ta vậy.” Jasper hơi hơi nhún vai, tiếp tục nói, “Cậu phải biết, Carlisle muốn lưu lại cậu ấy, nhất định phải làm cho cậu ấy tự thay đổi lập trường của bản thân. Tinh thần trọng nghĩa của cậu ấy quá mức mãnh liệt.”
Alice kéo tay Jasper, dùng sức nắm, cô vui vẻ cười với Jasper.
“Chẳng lẽ, chúng ta liền bỏ rơi cậu ấy như thế. Nếu cậu ấy muốn chết làm sao bây giờ?” Rosalie không thể chịu được Harry một mình cô đơn trong phòng.
“Em ấy làm thế, không phải em ấy không rõ, em ấy cần chính là nhận.” Carlisle thản nhiên mở miệng, “Nếu thật sự không thể nhận, cha sẽ tôn trọng quyết định của em ấy.” Carlisle đứng lên, y bước đi, đi đến thư phòng.
“Carlisle có ý gì?” Emmett nhìn bóng dáng Carlisle.
“Nếu Harry nghĩ không rõ, cậu ấy nhất định không muốn sống với chúng ta.” Edward có chút khổ sở, “Carlisle sẽ không rời khỏi chúng ta. Cậu biết mà.”
“Trời ạ. Carlisle thích Harry cỡ nào. Y sao có thể chịu được.” Esme che miệng, biểu tình kinh ngạc hỗn loạn thương tâm và thống khổ.
“Harry. Harry. Please!” Esme khẩn cầu.
“Hắc, đừng như vậy. Harry sẽ ở cùng với Carlisle. Vĩnh viễn. Tôi thấy.” Thanh âm êm tai của Alice mang đến một tia thoải mái.”Họ chỉ là cãi nhau mà thôi. Đây thực thông thường phải không. Trong người yêu.”
Lời Alice nói xong, Cullen trong phòng khách nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, có lẽ thật là như vậy đi.
oOo
Harry tự mình ngồi trên giường lớn, nhìn chằm chằm khăn trải giường màu xanh lá, lúc trước là mình nói thích cái giường này, Carlisle mới đem từ Las Vegas về. Harry còn nhớ rõ ánh mắt kinh ngạc của công ty hàng không này, hình như là đang nói cái giường này quý hơn đi nữa, cũng không dùng cách mang từ nơi xa như vậy. Nhưng mà hiển nhiên, giá cả mà Carlisle đưa cho họ thực vừa lòng, cũng chỉ là nói thầm vài câu sau lưng, sau đó vui tươi hớn hở vận chuyển giường lớn này bằng đường hàng không.
Harry không tự giác bật cười, cậu còn nhớ rõ Carlisle lúc trước xoa đầu cậu, cười với cậu. Carlisle có nói qua, con người sau khi trở thành vampire trí nhớ sẽ trở nên mơ hồ, trí nhớ kiếp trước cũng mơ hồ. Trước kia ngẫu nhiên có thể nhớ tới Hermione và Ron, nhưng giờ đây lại gần như trở thành một bóng dáng mơ hồ.
Sirius, nếu không có Sirius(*), nếu không nay cả mình cũng quên đi. Harry khổ sở cúi đầu càng thấp. Nhưng trí nhớ với Carlisle lại phá lệ rõ ràng, cơ hồ có thể thu thành ảnh hưởng để gìn giữ.
(*)2 từ Sirius này khác nhau nhá (trong tiếng Trung)
Harry còn nhớ rõ khi Carlisle mang mình đến rạp xem phim điện ảnh, mình đại khái phải làm hơn mười thần chú cách ly, Carlisle mới yên tâm mang mình đến nơi nhiều người. Đó là lần đầu tiên ra ngoài sau khi trở thành vampire.
Ngồi trong rạp chiếu phim lớn, nhìn trên màn ảnh lớn chiếu phim, Harry vui vẻ hoan hô. Chẳng lâu sau mình lại ngủ như một đứa nhỏ, chính là khi ở bên Carlisle, y luôn sủng ái mình.
Có lần xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, vui mừng cầm bỏng ngô, lại một cái đều không ăn, hương vị kia, không bao giờ … mỹ vị nữa. Cảm động khi nghĩ ra được, lại lần đầu tiên phát hiện mình không bao giờ … có nước mắt nữa. Lần đầu tiên khổ sở vì mình trở thành vampire. Ngay khi mình khổ sở, bàn tay Carlisle đưa đến, nắm chặt lấy mình. Tuy rằng khi đó quan hệ của hai người đã rõ ràng, nhưng Carlisle cho cậu ấm áp thì không phải là giả. Tuy vui vẻ, nhưng không có cảm giác chua xót như bây giờ.
Nhớ rõ dưới khiêu khích lần lượt của mình, Carlisle luôn nhảy vào bồn tắm lớn đổ đầy nước lạnh để hạ nhiệt độ, cũng không biết nó có dùng được với y hay không. Harry nhớ rõ mình lại cười si ngốc. Nhưng hôm nay không cảm động như thế.
Nghĩ tới năm trước cùng Carlisle đi công viên Disney, cảm giác tốc độ cao khi ngồi trên tàu lượn, Harry chua sót cười cười.
Còn có trong sơn động phía đông cùng Carlisle phát sinh lần đầu tiên, Harry lần đầu tiên biết Carlisle luôn luôn cao nhã lại có thể cuồng dã như thế, hôm này tựa hồ còn có thể hình dung được đêm phóng túng ấy.
Harry không khỏi thẹn thùng vì biểu hiện của mình lúc đó, rõ ràng luôn miệng nói không cần, lại luôn nhiệt tình dưới đùa giỡn của Carlisle ngay cả bản thân cũng không dám tin tưởng. Cậu còn nhớ rõ, cặp mắt của Carlisle sáng ngời như thế, cảm giác trên thân thể mẫn cảm như vậy, còn có hơi thở ồ ồ của Carlisle cùng nụ cười nhẹ của y.
Khi ở chung với Carlisle, cũng không nghĩ sẽ muốn kí ức này.Nhưng mà, hiện giờ nhớ lại, thì lại vui vẻ, khổ sở không thể hiểu nỗi.
Harry dùng sức lắc đầu, đem thân ảnh Carlisle từ trong đầu dời đi, sau đó nhìn cánh cửa đóng lại kia, Carlisle thật đúng là nhẫn tâm, thế nhưng thật sự để mình ở trong phòng.
Harry thở phì phì, ôm chăn nằm ngửa trên giường, vampire không cần ngủ, đèn nhà Cullen cơ hồ đều sáng cả đêm. Đêm không có Carlisle, tựa hồ đặc biệt dài.
Harry ôm chặt chăn, làm bộ mình đang ngủ.
oOo
Bên kia, Carlisle ngồi trong thư phòng, nhìn thánh kinh, không chú ý tới sách bị ngược.
“Carlisle. Cha khi nào có thể đọc sách thật?” Edward gõ cửa phòng không đóng, đi đến.”Đi hống hống cậu ấy đi, Carlisle.”
Carlisle cau mày, y cũng không hiểu được mình đang kiên trì cái gì, “Không. Cha phải làm cho em ấy hiểu rõ.”
“Carlisle. Cha xác định, Harry cậu ấy thật sự hiểu chứ.” Edward không xác định nhìn Carlisle, “Cha biết, nếu, cha thật sự buông tha Harry để ở cùng chúng con, chúng con cũng sẽ không vui.”
“Cha không biết, Edward.” Carlisle bỏ xuống quyển thánh kinh, “Cậu ấy muốn làm gì đều được, nhưng mà, loại suy nghĩ này rất nguy hiểm, cha không thể đặt các con vào trong nguy hiểm.”
“Đây không giống cha, Carlisle.” Edward tựa ở cạnh cửa, “Con nghĩ cha sẽ hướng dẫn cậu ấy. Cha biết, Harry thực đơn thuần.”
“Ai biết được.” Carlisle nhìn ngọn nến đặt trển bàn học, lâu như vậy y vẫn thích nến, thứ có thể mang đến ánh sáng ấm áp, “Cha không muốn mất hắn, cho nên mới làm như vậy. Edward.”
“Được rồi.” Edward nhún nhún vai.