[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 20: Quyết định của Carlisle




Carlisle nhìn Jasper, “Đúng vậy, Carlisle. Harry không quá cao hứng.Con nghĩ cậu ấy cần cha.” Jasper quy củ trả lời, dễ tin hờn là Alice khoái trêu đùa người khác.

“Được rồi. Như vậy đều trở về nghỉ ngơi đi.” Carlisle xoay người lên lầu.

“Con nghĩ, Carlisle đại khái sợ chúng ta nghe lén.” Rosalie cười cười, “Esme, mẹ đói không? Emmett có mang máu gấu về đây này.”

“Không thể không nói, Joey thật sự là một thợ săn trời sinh, cậu ta mạnh cực kỳ.” Emmett đưa máu gấu cho Esme, thao thao tán thưởng Joey, “Có lẽ, chúng ta có thể mang Joey lúc chơi bóng chày lần sau.” Sau đó hán thấy ánh mắt không tốt của Rosalie, “Đương nhiên,mẹ biết Harry là một nam hài hoạt bát mà. Cậu ấy nhất định thích.”

Carlisle đi lên lầu, phát hiện đèn trong phòng còn sáng,y mở cửa phòng bước vào.

Harry ghé trên giường đọc sách, nghe thấy động tĩnh ở cửa, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thân ảnh Carlisle tựa hồ rất cao, bĩu môi, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

“Harry.Ta nghe Esme nói ngươi đã ăn cơm xong.” Carlisle ngồi trước mặt Harry, cầm quyển sách văn học, “Ta không biết ngươi thích văn học đó.”

“Đó là bởi vì tam giác quá khó.” Harry nhỏ giọng oán giận. cậu không muốn để ý Carlisle, rõ ràng vừa rồi trong lòng chờ đợi y trở về, chính là nhìn thấy Carlisle, tựa hồ vừa rồi ở bên ngoài săn bắn thực vui vẻ,cậu sẽ không muốn để ý y nữa.

Harry quay đầu đi, cậu không nhìn Carlisle.

“Harry. Ngươi giận sao?” Carlisle nhìn bộ dáng không tự nhiên của Harry, trong lòng bật cười, “Ta chọc giận ngươi?”

Harry như trước không để ý đến y, chính là ngơ ngác cúi đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Ta và các ngươi không giống. Vì sao thu lưu ta? Vì sao cho ta gia nhập các ngươi? Vì sao lại tốt với ta vậy?” Làm ta thế nhưng vì một khách trọ tạm thời của ngươi mà sao nhãng. Đương nhiên những lời này Harry nói trong lòng nói.

“Harry. Ngươi có biết, chúng ta coi ngươi làm người nhà.” Carlisle ôn nhu an ủi cậu.

“Chính là, vì sao ta đến, các ngươi một chút cũng không hoài nghi, thậm chí lập tức liền tiếp nhận ta.” Harry ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Carlisle bởi vì ăn no mà trở thành màu vàng, dị thường xinh đẹp, trên ấy lóe lên một tia sáng mị hoặc.

“Harry.” Carlisle có chút bất đắc dĩ, “Vậy ngươi vì cái gì tiếp nhận chúng ta?” Carlisle hỏi lại.

“Bởi vì. Bởi vì, ta, ” Harry nói không nên lời,cậu cũng không biết, đó chính là một loại cảm giác không rõ, “Bởi vì, các ngươi đối ta phi thường tốt. Các ngươi, tiếp nhận ta, làm cho ta trở thành một thành viên của các ngươi. Ân. Tín nhiệm ta.” Harry đứt quãng cúi đầu kể ra.

“Giống nhau. Harry, chúng ta đồng dạng yêu ngươi. Edward biết ngươi đối chúng ta không có nguy hiểm. Ngươi có biết, Harry. Ta yêu ngươi. Ta thực tin tưởng ngươi.” Carlisle nhìn ánh mắt Harry, y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thổ lộ sẽ ở một hoàn cảnh không lãng mạn thế, hơn nữa, y dám cá, Harry nhất định không rõ ý của y.

Harry nhìn Carlisle, câu ta yêu ngươi kia. Làm cho cậu sợ run lên một chút, lập tức cậu liền nói với bản thân, Carlisle đương nhiên yêu mình, bởi vì mình là thành viên gia đình Cullen. Y cũng yêu những đứa nhỏ khác. Harry cảm thấy trong lòng có điểm chua xót.

“Harry, ngươi là đang trách ta, không ở cạnh bồi ngươi lúc ngươi ngủ sao?” Carlisle đưa tay nhéo nhéo mặt Harry, y không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi,y có chút sợ hãi, y sợ hãi Harry cũng sẽ nói ta yêu ngươi, mà chính mình sẽ không khống chế được hôn cậu.

“Không có.” Harry quay đầu, không nhìn y, phủ nhận lời nói vừa rồi của Carlisle.

“Ngày mai muốn ta giúp ngươi xin nghỉ phép không?”

“Ân. Có lẽ, ta muốn. Ngày mai nói được sao?” Harry nghĩ nghĩ, “Volturi tiên sinh sẽ đến trường sao?”

“Đương nhiên có thể. Không. Joey không đến trường. Ánh mắt cậu ấy vẫn màu đỏ.” Carlisle nhìn Harry, “Ta nghĩ cậu ấy sẽ thích ngươi gọi cậu ấy là Joey, ngươi nói xem, Harry?”

“Không. Ta nghĩ chúng ta không quen.” Harry mất hứng bĩu môi, sau đó thấy ánh mắt không đồng tình của Carlisle, “Nga, được rồi, ta sẽ gọi cậu ta Joey.”

“Harry. Ngươi biết ngươi là Cullen. Đúng không?”

“Ân. Đương nhiên.” Những lời này cậu đã nghe qua Esme nói, chính là bởi vì cậu là Cullen, nếu cái người Volturi cũng lưu lại họ Cullen, “Kia phải bao lâu mới có thể biến mất?” Harry không muốn tiếp tục đề tài này, “Ta là nói cặp mắt màu đỏ kia.”

“Khoảng một năm.” Carlisle sờ sờ tóc Harry. Y nhìn ra Harry trong lòng vẫn là không quá cao hứng.

“Sẽ biến thành màu sắc giống mắt ngươi?” Harry có chút ghen tị, cậu thích cặp mắt xinh đẹp kia, cậu không muốn chúng sinh trưởng trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia của Joey, không muôn cậu ta có chỗ tương tự với Carlisle.

“Đúng vậy, ngươi có biết,vampire có chút đặc trưng giống nhau. Điều này làm cho chúng ta có thể nhận ra đồng loại.” Carlisle thật có lỗi cười cười với Harry, không nói ra suy nghĩ đem Harry biến thành đồng lại.”Có lẽ ngươi nguyện ý nằm xuống, ta nghĩ ngươi đã tắm qua. Đúng không?”

“Đương nhiên, vậy còn ngươi. Ngươi một hồi đi làm gì sao?” Harry có chút khẩn trương, cậu không muốn Carlisle rời đi.

“Ta nghĩ ngươi muốn chuyện trước khi ngủ, về vampire.” Carlisle ôn hòa cười cười.

“Ân, đúng vậy.” Harry nghe lời nằm xuống, sau đó nhìn Carlisle, lại nhìn giường, sau đó dịch qua phía bên trái giường, “Ngươi hôm nay có thể cùng ta ngủ, đúng không? Carlisle?”

“Đương nhiên, bất quá, ta nghĩ ta tắm trước cái đã, ngươi không thích hương vị trên người ta.” Carlisle cười cười, “Chờ ta một hồi.”

“Ân.” Harry đem chính mình chôn ở trong chăn, đợi Carlisle, có lẽ từ trước đến nay ở cùng một chỗ với Carlisle rất không sai.

oOo

“Sirius. Hôm nay mất hứng?” Rupees ăn bữa tối Sirius mua về, nhìn Sirius trở về vẫn cứ cau mày.

“Rupees. Cậu không cần về nhà?” Sirius có chút nghi hoặc.

“Ân? Em còn suy nghĩ anh khi nào sẽ hỏi tôi.” Rupees lấy khăn xoa xoa miệng, “Em không có thân nhân,em là con riêng. Mẹ ba năm trước đây qua đời.Em còn chưa từng thấy qua mặt người cho cứ mỗi tháng đưa tiền cho em. Cứ như vậy.”

Sirius có chút kinh ngạc, “Cho nên cậu, cậu mới thích nam nhân?” Hắn có chút nghi ngờ suy nghĩ của mình, nhưng hắn vẫn nói ra, “Bởi vì khuyết thiếu tình thương của cha?!”

Rupees nhìn cơ thể run rẩy của Sirius, “Không chính xác hoàn toàn” cậu uống một ngụm nước trái cây, bởi vì Sirius cự tuyệt trẻ vị thành niên uống rượu, kỳ thật tửu lượng cậu không tồi, “Dù sao em ở chỗ anh vài ngày cũng sẽ không ai quản em.Một mình em ở thật cô đơn!” Rupees đáng thương nhìn Sirius.

“Nga, được rồi.” Sirius đứng lên, “Tôi nghĩ cậu ăn xong rồi. Dọn dẹp sạch sẽ đi, tôi đi phòng sách.”

“Quả nhiên là một an hảo tâm. Bắt em làm việc thay vì trả tiền phòng sao?”Rupees đứng ở đầu cầu thang, la tới với Sirius ở lầu hai.

Sirius vào phòng sách, khép cửa lại, hắn xuất ra điện thoại, suy tư một hồi, gọi vào điện thoại Harry.

oOo

“Reng reng reng ——”

“Sirius?” Thanh âm nho nhỏ của Harry xuyên qua ống nghe rơi vào tai Sirius

“Đúng vậy.”

“Ân.” Harry trầm mặc, cậu có chút xấu hổ, nhưng cậuc ũng không có trách Sirius, chỉ là có chút sinh khí,ý nghĩ của Sirius đối với mình.

“Harry. Xin lỗi.” Sirius có chút uể oải.

“Ân, không quan hệ. Tôi không trách anh.” Harry nhỏ giọng nói,cậu cũng không muốn cho Carlisle nghe thấy.

“Được rồi. Harry,anh muốn nói chuyện với em ngày mai.”

“Ân. Hảo. Kia ngày mai gặp, tái kiến.” Cậu nghe thấy tiếng nước dừng lại ở phòng tắm, hiển nhiên Carlisle đi ra, Harry vội vã cắt đứt điện thoại.

Carlisle trần phần thân trên từ phòng tắm đi tới, “Có người gọi điện thoại cho ngươi?” Carlisle biết rõ, đương nhiên cuộc đối thoại của Harry y đều nghe thấy.

“A?” Harry kinh ngạc vì thính lực của Carlisle, “Ân, đúng vậy.”

“Bạn mới của ngươi?”

“Nga, ân.” Harry ghé vào trên giường, chăn cái qua đầu, cậu có chút chột dạ, cậu cảm thấy Carlisle đã biết.

“Harry.Ngươi có biết là thính lực của vampire vô cùng nhạy không?” Carlisle ngươi cố ý hỏi lại.

“Nga, không.Carlisle.” Harry nhảy dựng lên, cậu đã đáp ứng qua không nói dối, thế nhưng còn bị bắt tại trận, cậu nhìn Carlisle.

Carlisle chỉ lấy khăn lau tóc, “Như ngươi nghĩ. Ta đều nghe thấy được.” Carlisle tùy ý cởi khăn tắm ở bên hông, từ trong tủ quần áo lấy ra quần lót hình tứ giác của y, không chút nào để ý Harry ở trên giường trước mặt.

Nhưng là, Harry, chỉ là mở to hai mắt nhìn, ngốc hề hề, thậm chí không biết quay mặt đi. Kết quả lúc Carlisle ngẩng đầu nhìn cậu, Harry còn nhìn chằm chằm vào thân thể mình.

“Sao nào? Vừa lòng không?” Carlisle cười cười, y quả thật không thèm để ý.

“A?” Mặt Harry lập tức đỏ như táo chín, ấp úng không ra tiếng.

“Như vậy, chúng ta nói về chuyện vị Sirius Black tiên sinh kia.” Carlisle về lại với đề tài hồi chiều bị Joey đánh gãy, “Ta nghĩ, ngươi nên biết hắn thích ngươi. Ngươi tính đối mặt hắn thế nào.”

“Ta.” Harry nhìn Carlisle, cậu cảm thấy thái độ của Carlisle đối với đề tài này tựa hồ không giống với hồi chiều.

“Hãy nghe ta nói, Harry.” Carlisle nhìn Harry, “Ta nghĩ qua. Cho dù ngươi thích hắn, ngươi cũng không có thể cùng hắn một chỗ.” Giọng nói Carlisle kiên định không cho phép cự tuyệt.

Harry có chút nghi hoặc, “Carlisle?”

“Nghe, Harry. Nhớ kỹ ngươi là ai.” Ngữ khí Carlisle có chút nghiêm khắc, “Ta sẽ không làm cho người nhà bại lộ gặp phải nguy hiểm. Nếu ngươi muốn cùng hắn kết giao, đây chỉ làm chúng ta tùy thời gặp phải nguy hiểm.”

“Harry. Ngươi biết. Chúng ta cho tới bây giờ đều bảo trì khoảng cách với con người, cho dù chúng ta sinh hoạt tại nơi của con người” Lời nói của Carlisle rất nghiêm túc.

“Carlisle?” Harry ngơ ngác nhìn y, “Nếu, nếu ta lựa hắn, ngươi, ngươi sẽ giết ta sao?” Harry có chút mất mác, cậu biết Carlisle nói thật, nhưng mà, cậu cũng không muốn mất đi Sirius.