Nhìn con đỡ đầu của mình trở lại, Sirius rốt cục không nói gì rồi ngồi xuống, lực chú ý của Harry vẫn đặt trên người Tom, cậu không chú tới không khí quỷ dị.
Lucius quay đầu cũng không để ý đến, ngồi ở hàng ghế thứ hai, ngồi bên cạnh không còn là Hắc ma vương thiếu niên, điều này khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Narcissa yên lặng nhìn thiếu niên kia một cái, cũng ngồi xuống.
Harry vui vẻ kể lại kỳ nghỉ hè đầy phấn khích cho Tom, mà Tom thì thỉnh thoảng đáp lại hai câu, y lẳng lặng nhìn Harry, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt có thể nói là ôn nhu.
Ron ngồi một bên thì giới thiệu Tom cho cha mẹ, Sirius và hai người anh, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy y.
Một học sinh Gryffindor, đây coi như là tin tức không tệ, Sirius không nói gì nhưng Malfoy lại dắt theo một học sinh Gryffindor, có lẽ đầu óc Malfoy cũng hỏng mất rồi.
Hắn liếc về phía nhóc Malfoy đang không ngừng nói chuyện với Gorril, trong lòng rất không được tự nhiên.
Mười lăm phút tiếp theo, khán đài dần dần ngồi đầy người, những người đó vừa nhìn đã biết là những đại phù thủy rất có thân phận, ông Weasley không ngừng đứng lên bắt tay với mọi người, cuối cùng bộ trưởng pháp thuật Cornelius Fudge giá lâm, lão thân thiết chào hỏi Harry như thể lão và cậu vô cùng quen thuộc.
Bộ trưởng bộ pháp thuật Bulgaria đột nhiên nhìn thấy vết sẹo trên trán Harry, ông rất hưng phấn đứng lên, lập tức dùng ngón tay chỉ, bô bô nói một tràng nhưng Harry một câu cũng nghe không hiểu, chỉ cảm thấy không được tự nhiên.
Tom lạnh lùng nhìn phù thủy thất lễ này, vừa lúc Luicus đứng lên bắt tay Fudge thì vô tình nhìn thấy ánh mắt kia, nhất thời hắn cảm thấy sau lưng thật lạnh, cho nên hắn nhanh chóng gợi ý Fudge giới thiệu ông bộ trưởng này, do đó thành công dời lực chú ý của kẻ ngu ngốc kia.
...!
Một lát sau, được Fidge gật đầu, Ludo Bagman lớn tiếng tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, đầu tiên ra sân chính là linh vật của Bulgaria – Veela, một trăm Veela lướt vào sân đấu, các cô bắt đầu khiêu vũ, Harry cảm thấy mình trở nên mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy một loại vui sướng, lúc này bên cạnh có người nhéo cậu một cái, chốc lát cậu đã tỉnh hồn, Tom đang ân cần nhìn cậu.
Salazar chỉ cảm thấy thật nhàm chán, cái này là Veela gì, có cũng chỉ là một chút huyết thống Veela cổ xưa thôi, vũ đạo cùng năng lực bản thân buông thả, anh nhìn sang một nhà Malfoy tóc vàng, vô luận là Lucius hay Draco cũng có loại năng lực này, bất quá là khinh thường sử dụng.
Linh vật của Ireland là yêu tinh Ireland, những đồng vàng lòe lòe sáng rơi khắp sân, Ron vui mừng tranh đoạt những đồng vàng kia, Harry cảm thấy thú vị cũng chuẩn bị đi lấy lại bị Tom ngăn lại, Salazar nhàn nhạt giải thích: "Đến khi trận đấu kết thúc, những thứ này sẽ biến mất."
Khi những tiết mục này kết thúc, cuối cùng cũng là hai đội ra sân.
"Hiện tại, các quý bà, quý ông, nhiệt liệt hoan nghênh – đội Quidditch nước Bulgaria! Tôi xin giới thiệu với mọi người – Đội Mitter Love!" Lời giới thiệu vừa dứt, một thân ảnh mặc đồng phục đỏ bay vèo ra.
"Zogby Musharraf! Leifer Chomsky! Voca Ivanov! Worrle Korrff! Tiếp theo là ---- Krum!" Krum ra sân được toàn trường hoan hô thực lớn.
Ngay sau đó ra sân chính là đội Ireland, tiếng còi của trọng tài Mous vang lên, trận đấu bắt đầu!
Harry chưa từng xem trận Quidditch nào đặc sắc như thế, ống nhòm đắt tiền trong tay cậu coi như là mua đúng rồi, các đội viên chuyền bóng với tốc độ nhanh đến khó tin, lực chú ý của Harry hoàn toàn bị hấp dẫn, cậu hứng phấn nhìn đường bóng mà hoan hô, không khí toàn sân cực kỳ sôi động.
Ron lại càng nhảy lên nhảy xuống, cặp sinh đôi cũng cầm ống nhòm nhanh chóng bắt mục tiêu.
Salazar vẫn khí định thần nhàn nhìn trận đấu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Draco vô cùng yêu thích Quidditch nhưng lại ngại thân phận quý tộc nên cũng không biểu hiện quá càn rỡ, nhưng cậu cũng rất hưng phấn giơ ống nhòn nhìn cẩn thận, chẳng qua là không hoan hô quá rõ ràng thôi.
Godric thì lần đầu tiên có ý nghĩ muốn chơi một trận, tranh tài quốc tế quả nhiên không tầm thường.
Lucius cũng rất nhanh chú ý trận đấu, bất quá, sau một khắc, hắn không còn tâm tình kia, bởi vì Dấu Hiệu Hắc Ám trên tay hắn đau đớn vô cùng đột ngột, thậm chí có thể nói là thiêu đốt, mãnh liệt như thể gọi về.
Sắc mặt hắn trắng nhợt, đây là chuyện gì?
Đau đớn khiến trán Lucius bắt đầu đổ mồ hôi, Dấu Hiệu Hắc Ám dùng để trừng phạt người cũng rất thống khổ, mặc dù so với Curcio có lẽ kém hơn một chút, Lucius đang chuẩn bị dùng tay còn lại đè lên tay trái để giảm run rẩy, lúc này lại bị một cánh tay khác nắm lấy, nhất thời, một dòng nước ấm từ chỗ tiếp xúc trong nháy mắt lan ra, đau đớn rất nhanh giảm bớt, cho đến khi biến mất.
Lucius kinh ngạc nhìn Gorril ngồi bên trái mình, thiếu niên này vừa rồi còn hưng phấn xem trận đấu, giờ phút này lại đang nghiêm trang nhìn mình, nhưng một giây sau liền nở nụ cười thường ngày.
Cậu ta nhỏ giọng dặn dò một câu: "Ở yên." Nói xong liền đứng dậy vỗ vỗ Draco còn đang đắm chìm trong trận đấu: "Tớ ra ngoài chút." Draco gật đầu tránh đường.
Godric quay đầu nhìn thoáng về hướng Salazar rồi đi ra ngoài, Salazar thực ra không đi ra cùng, ngược lại trong lúc vô tình nhìn thấy Fred đẩy đẩy anh em bên cạnh khi thấy Godric ra ngoài.
"Sao vậy?" George không nhịn được, đang đến đoạn đặc sắc.
"Gorril ra ngoài, vẻ mặt hình như không đúng lắm." Fred nhìn sang, sư tử tổ thực náo nhiệt, hẳn sẽ không ra ngoài vào lúc này.
George thu hồi lực chú ý, hai người liếc nhau một cái, cũng lén theo ra ngoài.
...!
Godric ra ngoài còn chưa đến năm phút, bầu trời xuất hiện một cái đầu lâu vô cùng lớn, được tạo thành từ vô số đốm sáng xanh biếc, một con rắn khổng lồ đang chui ra từ miệng đầu lâu, giống như một cái lưỡi.
Đầu lâu càng lên càng cao, một mà khói xanh tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong đêm đen tựa như một chòm sao mới.
Đó là dấu hiệu Hắc ma vương! Lực chú ý của người trong sân vận động trong nháy mắt bị rời đi, ngay sau đó là tiếng thét chói tai, bởi vì mọi người cùng nhìn thấy một đoàn màu đen như mực đang hướng tới sân vận động – đó là Giám ngục.
"Merlin a ----"
"Chạy mau ---- bên này ----" Trong lúc nhất thời tất cả loạn thành một đoàn, có lẽ phù thủy trưởng thành còn có chút năng lực chống đỡ Giám ngục nhưng những đứa nhỏ kia làm sao bây giờ, không phải phù thủy trưởng thành nào cũng có khả năng đồng thời bảo vệ mấy người, huống chi, cũng không đủ người.
Tiếp đó, tiếng nổ mạnh vang lên ở các cửa ra vào, từng tảng đá lớn rơi xuống, lửa sáng rừng rực, tiếng la khóc nhất thời náo thành một mảnh.
Tác giả: Chương sau, sư tử tổ phát uy ~~~ kính thỉnh mong đợi ~~~.