[Hp] Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 76: 76: La Bàn Thần Bí






Trải qua một thời gian ngắn tuyên truyền và buôn bán, thư đặt hàng của anh em Weasley đặc biệt náo nhiệt, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng không có bao nhiêu hoạt động ngoại khóa cho nên sản phẩm của cặp sinh đôi phần lớn đều bán hết sạch.

George và Fred trong khoảng thời gian này cũng rất bận rộn, trừ bận về chế tác cùng cải tạo sản phẩm đùa dai còn phải nắm chặt thời gian học tập thuật luyện kim, học càng nhiều thì cho dù một món đồ chơi đơn giản nhất cũng có thể trở nên đa dạng.

Để thuận tiện cho hai anh em học tập, Godric mở một mật đạo trực tiếp thông đến mật thất của Rowena, hai anh em muốn đến lúc nào cũng được.

Ngày này, cặp song sinh đúng chiều thứ 6 không có tiết, ăn xong bữa trưa liền chạy đến mật thất, hai kẻ dơ hơi cũng chỉ có lúc học những thứ này mới mê mẩn như vậy, có đôi khi hai người vừa đọc sách, thảo luận vừa chế luyện, chớp mắt đã đến nửa đêm, cho nên bọn họ thích tới đây vào cuối tuần, thỉnh thoảng quên không về cũng chẳng sao, chỉ cần nói ngủ quên ở phòng khác là được, ngày chủ nhật ở ký túc Gryffindor không phải không có học sinh la cà suốt đêm không về.

Fred để quyển sách trên tay xuống, duỗi lưng một cái, cậu đứng dậy đi tới đống đồ lung tung chất đống bên kia phòng tìm tìm, bên trong thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài vật phẩm ma pháp còn tác dụng, cái này gọi là học lý thuyết và thực hành cùng một lúc.

Trước kia hai anh em đều tìm đồ thú vị ở trong này, lần này thế nhưng lại thành đồ vật chọn bọn họ, bởi vì khi Fred cầm lên một cái vòng có mặt hình tròn, vật đó sáng lên một cái.

"A, George, xem cái này này." Fred giơ cái vòng lên.

"Có phát sáng, thú vị." George đi tới: "Thứ gì?"
Fred đặt cái vòng lên mặt đất, phủi hết bụi ở mặt trên, đây là một cái la bàn có đường kính khoảng nửa thước, trong ngoài có hai tầng vòng tròn tạo thành, lúc nãy Fred cầm vào vòng tròn bên ngoài.

Bên trong la bàn có khắc các vạch, những cũng không phải là chỉ thị phương hướng, tâm vòng tròn có một cây kim hình ngón tay, chỉ hướng 10 giờ, trừ dấu hiệu 0 giờ, cứ cách mỗi 60 độ là có một dấu hiệu, thuận theo chiều kim đồng hồ thứ tự là D, C, B, A, S.

George tìm tòi nghiên cứu, lại dùng tay đụng đụng: "Cái này hình như không phải dùng để chỉ hướng." Dấu hiệu trên mặt hình tròn không hề quan hệ với nam bắc.

Khi George đụng vào la bàn, nó lóe lên một cái, hai anh em vừa thấy tình hình này liền cùng đưa tay chạm vào, chỉ thấy bên trong la bàn hiện ra một vòng sáng trắng, sau đó trong la bàn có sương mù toát ra, ở trên không xếp thành một hàng chứ: "Đây chỉ là thí luyện, xin lựa chọn cấp bậc."
Thí luyện? Cấp bậc? Fred nhìn anh em tốt của mình: "Cái gọi là cấp bậc không phải là chỉ cái này chứ?" Fred chỉ chỉ mấy chứ cái trên la bàn.


"Hình như là vậy." George ngầm hiểu, nếu không nhầm thì gảy cái kim này để chọn cấp bậc, D là đẳng cấp thấp nhất, S là cao nhất, bất quá là thí luyện cái gì: "Fred, cái này thực tuyệt, có muốn thử một chút không?"
Ánh mắt Fred cũng sáng lên, vô cùng hiếu kỳ cùng tinh thần mạo hiểm hết mình chính là bản chất của Gryffindor: "Vậy còn chọn cấp bậc?"
Cấp S có sức hấp dẫn lớn nhất, khó khăn nhất sẽ thí luyện cái gì?
May mắn, không đợi hai người lựa chọn, trên la bàn hiện ra một hàng chữ: "Đánh giá ma lực: D, đề nghị thí luyện ở cấp bậc D."
"Có lẽ chúng ta nên nghe theo ý kiến của nó." George nhìn tay mình, nếu không nhầm thì thời điểm tiếp xúc với la bàn, vật này đã đánh giá ma lực của mình.

Fred gật đầu, mặc dù nhận được đánh giá ở cấp thấp nhất khiến cậu có chút mất hứng, bất quá tạm thời theo chỉ thị của nó mà chọn, nếu quá đơn giản, cùng lắm thì đợi lát nữa ra đấu lại cấp S.

Cậu vươn tay, chỉnh cây kim về chữ D.

Nhất thời, la bàn hai vòng tròn cũng phát ra ánh sáng màu trắng, cũng chậm rãi khuếch tán.

Một khắc sau, bạch quang biến mất, la bàn vẫn nằm trên mặt đất nhưng anh em Weasley đã biến mất.

...!
Hai ngày sau.

"Ron, thấy Fred và George không?" Sáng sớm, trên bàn ăn Gryffindor, Jordan chen vào bên cạnh Ron, nhanh chóng hỏi.

"Không, sao vậy?" Ron kỳ quái, chủ nhật này cậu cũng không thấy hai anh trai.

"Không thấy bọn họ."
"Sao lại vậy? Nhất định là đi đâu chơi." Ron cho rằng hai anh trai mình bày trò đùa dai trêu bạn cùng phòng.


"Có lẽ vậy, lát nữa bọn anh có lớp của lão dơi già, nói không chừng lúc đó bọn họ sẽ xuất hiện.

Kỳ thực trong lòng Jordan có chút sợ, đứng lên, hai anh em này từ tối thứ 6 đã không về.

Ron gật đầu, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Harry, Salazar lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

...!
Buổi sáng, ở lớp ma dược năm 5, Snape nổi điên.

Trốn học! Học sinh Gryffindor dám ngang nhiên trốn học! Snape phát hiện ra vị trí trống là của anh em Weasley, hắn bạo nộ rồi: "Gryffindor trừ 50 điểm, lại dám có gan trốn học! Chẳng lẽ các ngươi nghĩ với chút kiến thức nông cạn của các ngươi đã có thể ứng phó với cuộc thi phù thủy sao? Ngu xuẩn!"
Hơn nửa số Gryffindor đen mặt, không phải vì bị trừ điểm mà là lo lắng cho tung tích của hai anh em sinh đôi.

...!
Bữa trưa, trong ký túc, tất cả học sinh Gryffindor năm 5 tìm kiếm tung tích của anh em Weasley, Ron, Ginny, Percy cũng biết chuyện nghiêm trọng rồi, nếu xế chiều còn không tìm được người, bọn họ chỉ sợ cũng phải tìm giáo sư xin giúp đỡ, nhưng nói như vậy, chuyện cặp sinh đôi cả đêm không về cùng trốn học sẽ hoàn toàn bại lộ.

Harry cũng theo Ron tìm người, vừa tìm còn vừa an ủi Ron.

Học viện Gryffindor bên này tìm người cực kỳ khí thế, mà những học viện khác trên căn bản là hoàn toàn không biết chuyện, buổi sáng, học sinh Slytherin năm 5 học cùng với Gryffindor ngoài cảm khái biểu hiện của hai anh em Weasley ngày càng lợi hại ra thì không nghĩ gì khác, nếu bọn họ có thể chạy đến cửa ký túc Slytherin buôn bán, vậy việc trốn tiết của giáo sư Snape cũng không phải không thể, phương suy nghĩ của Gryffindor bọn họ không thể đoán được, dù sao, bọn họ sẽ tuyệt đối không dám trốn tiết của viện trưởng viện mình.

Godric cũng không biết chuyện, bữa trưa hôm đó anh ăn uống xong xuôi thì chạy đến hầm chế tác ma dược.

Snape ở một bên nhìn và học tập, hỏa khí của hắn đã vơi, buổi sáng cặp song sinh vắng mặt đúng là chọc hắn tức giận, bất quá hắn cũng chỉ nghĩ là trốn học, không hề nghĩ đến chuyện mất tích.


Lúc này, cửa hầm mở ra, Salazar bước vào.

Snape rất nhanh quay đầu, thời gian này không nên có học sinh tiến vào mới đúng, hơn nữa còn không gõ cửa, bất quá khi hắn thấy người đi vào là anh trai Godric, hắn liền mạnh mẽ đè ép nọc độc đã sớm phun đến cổ trở về.

Godric cũng phát hiện Salazar đến, anh kỳ quái nhướn lông mày: "Sao vậy?" Nếu không có việc gì, Salazar chắc chắn không đến hầm tìm anh vào giờ này.

"George và Fred." Salazar đơn giản nói ra hai cái tên.

"A?" Godric khó hiểu: "Bọn họ làm gì?"
Salazar nhíu nhíu mày, cho tới nay cặp sinh đôi cũng tương đối thân thiết với Godric, theo lý mà nói hai người này không thấy, Godric hẳn phải biết gì đó mới đúng.

"Bọn chúng không đi học." Snape chen vào nói, hắn rốt cục nhận ra, cặp sinh đôi chỉ sợ không đơn giản là trốn học.

"Tối thứ sáu đã không thấy tăm hơi bọn họ." Salazar bổ sung, đây là tin tình báo lấy được từ Jordan.

Godric sửng sốt một chút sau đó vỗ mạnh đầu: "Hai người này nhất định là đọc sách nên quên mất, hai người chờ một chút a." Nói xong, Godric liền biến mất.

Đọc sách nên quên mất? Snape không hiểu ra sao, lúc nào thì cặp sinh đôi chăm học như vậy?
Salazar nhún nhún vai kéo cái ghế cạnh bàn ngồi xuống, anh biết Godric cho cặp sinh đôi vài thứ, về phần tình hình cụ thể thì anh không hỏi qua.

Snape nhìn cái vạc một lúc, lại nhìn Salazar ngồi một bên, đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ sau lần Hắc ma vương hạ cố tới hầm chơi hồi năm thứ hai, Snape đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, đối với Salazar, Snape thủy chung cảm thấy có chút sợ hãi.

Cũng may, không tới 30 giây Godric lại xuất hiện, trong tay cầm cái gì đó, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.

Anh đặt vật phẩm hình trong tay lên bàn.

Snape có chút nghi ngờ, không phải đi tìm cặp song sinh sao, cái gì vậy...!

Salazar liếc mắt một cái, lập tức hiểu được: "Tinh thần mạo hiểm ngu xuẩn." Không thông qua kiểm tra đã đụng vào vật phẩm ma pháp là chuyện ngu xuẩn.

Salazar thốt ra một lời châm chọc như vậy là có nguyên nhân, cái la bàn này là trò chơi lưu truyền nội bộ của học viện Slytherin, từng có một học sinh Gryffindor quá mức anh dũng cùng một Ravenclaw tự cho là học thức uyên bác hợp thành một tổ hai người, trực tiếp chọn khiêu chiến cấp S, kết quả là hài cốt cũng chẳng còn.

Vì sự kiện kia, Godric còn cùng anh tranh cãi một trận, nói không nên để vật nguy hiểm như vậy trong trường học.

"May mắn, bọn họ chọn cấp D." Godric nhìn chăm chú cây kim chỉ hướng.

"Đây là cái gì?" Snape rốt cục kiềm chế không được, hai người trước mặt nói chuyện không đầu không đuôi khiến hắn có chút phát hỏa.

"Một trò chơi, cặp sinh đôi tiến vào." Godric nhức đầu, sau đó có chút oán hận mắng: "Cái người bị bệnh thần kinh kia chẳng lẽ không thể đem cái thứ này về gia tộc mình hả."
"Bệnh thần kinh?" Snape đã hiểu được một chút, nếu hắn không hiểu sai, cái đồ nhìn như la bàn này có chứa một không gian ma pháp...!Vật phẩm ma pháp, người bị bệnh thần kinh theo lời Godric nói hẳn là người chế tác cái la bàn này, rõ ràng, Godric rất không thích người kia.

Snape kỳ quái nhìn Salazar đứng một bên nhếch khóe miệng, cậu ta đang cười cái gì?
"Đúng, bệnh thần kinh." Hoàn toàn không phát giác ra có gì không đúng, Godric nghiến răng nghiến lợi, mặc dù năm đó quả thực là học sinh viện mình quá tự phụ nhưng cũng là loại trò chơi du hí này quá mức nguy hiểm: "Người nhà Prince bị bệnh thần kinh, âm trầm không thú vị, đầu óc có vấn đề, luôn làm mấy thứ đồ kỳ quái, ví như cái la bàn, tin ta đi, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy hắn."
Snape ngây người, đây là đồ của tổ tiên gia tộc mẹ hắn? Quả thật, Snape cũng không thể nào thích gia tộc Prince thế nên hắn mới bỏ qua quyền thừa kế gia tộc Prince, là người cuối cùng có huyết thống Prince chảy trong người, hắn bỏ qua trang viên tượng trưng cho gia tộc, nhưng vào lúc này, nghe Godric đánh giá tổ tiên mình khiến Snape cảm thấy rất không được tự nhiên.

Salazar rốt cục cười ra tiếng, Godric buồn bực quay đầu lại: "Tại sao?"
"Ngay trước mặt người khác mà nói bậy là thói quen xấu, rất thất lễ." Salazar nâng cằm lên, Godric không thích điều tra chi tiết nhưng Salazar tìm hiểu khác kỹ lai lịch của các giáo sư trong Hogwarts, anh duy trì nụ cười ưu nhã, giải thích: "Trước mặt cậu là một Prince."
A? Godric quay đầu nhìn về phía Snape, có chút khiếp sợ cũng có chút lúng túng, anh vội vàng pha trò: "Tôi đi đem cặp sinh đôi về." Nói xong, Godric đặt tay lên la bàn, niệm một chuỗi thần chú, sau đó biến mất.

Snape cũng rất khiếp sợ, hiện nay giới pháp thuật người biết hắn có quan hệ với gia tộc Prince rất ít, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đều sống ở thế giới Muggle, đợi đến khi hắn trưởng thành, biết được mẹ mình lại thuộc quý tộc thế gia ở thế giới phù thủy, gia tộc Prince đã chỉ còn lại một mình hắn, hắn quyết định bỏ qua quyền thừa kế, tiếp tục giữ lại cái họ Snape, cho nên người biết chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có Dumbledor, Hắc ma vương cùng bạn tốt của hắn – Lucius mà thôi, có lẽ còn những người khác trong Bộ pháp thuật, nhưng bất kể nói thế nào, đây không phải chuyện dễ điều tra.

"Có lẽ đúng là có chút cổ quái, nhưng cậu ta là một người có tài." Salazar ưu nhã đứng dậy, anh cũng cần trở về cho Ron ít tin tức, tránh cho chuyện bị náo đến mức ai cũng biết sẽ không tốt.

Nhìn Salazar rời khỏi hầm, Snape một mình sững sờ ở hầm, hắn quay đầu nhìn la bàn, có chút thất thần, sau đó, hắn phát hiện bên góc la bàn có dấu vết chạm trổ, hắn nhìn kỹ lại, chỉ là hoa văn đơn giản mà thôi, theo hoa văn nhìn xuống, Snape nhẹ nâng la bàn lên một chút, đằng sau có khắc một cái tên nho nhỏ: Prince..