[Hp] Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 48: 48: Chúa Cứu Thế Là Một Người Nói Xà Ngữ






Phòng sinh hoạt chung Slytherin yên tĩnh vô cùng, so sánh với tiếng nổ lớn khi nãy thì khác biệt vô cùng.

Các cấp thấp từ phòng ngủ đi ra, kể từ khi Salazar phụ đạo tất cả học sinh cấp thấp buổi tối đều tự động trở về phòng ngủ làm việc, mà hôm nay bọn họ đồng thời nghe thấy tiếng vang bên ngoài, Draco và Blaise đi phía trước, một đám rắn nhỏ theo phía sau, Draco tiến vào phòng sinh hoạt đầu tiên, cậu rất nhanh phát hiện không khí không đúng lắm, ngay cả huynh trưởng cũng có vẻ mặt thất thố ngu ngơ, bàn trà trong góc bị hủy, Draco đoán tiếng vang vừa nãy là do việc này, có chuyện gì sao?
Đám rắn nhỏ cũng rất buồn bực, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Snape cũng chạy đến, hầm cách phòng sinh hoạt chung không xa, tiếng nổ lớn như vậy mà giả vờ không nghe thấy cũng quá khó khăn: "Sal Jean, trò vừa làm gì?"
Tiếng nói trầm thấp nghiêm nghị của Snape gọi thần hồn đang du lịch của tất cả các Slytherin cấp cao về, bọn họ đồng thời cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, bọn họ khiếp sợ, bọn họ sợ, rất sợ.

Edmond thậm chí còn hối hận vì mình đưa ra đề nghị như vậy, thiếu niên này thật đáng sợ!
"Biểu diễn thần chú mà thôi." Salazar nhàn nhạt nói, không cảm thấy mình làm gì bất thường.

Hiện tại Slytherin biết đến Hắc Ma Pháp quá ít, cần hảo hảo giáo dục một chút, "Hôm nay dừng tại đây thôi."
Salazar đứng lên, lễ phép gật đầu với Snape sau đó đột nhiên xoay người ra ngoài.

"Giáo sư Snape cũng không cần quá tức giận, một cái bàn trà mà thôi." Sau đó Godric liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng bàn trà đáng thương bị hủy bởi Hắc Ma Pháp, "Mấu chốt chính là mọi người có thu hoạch là được."

Thốt ra lời này cơ hồ tất cả mọi người mới nhận thấy các Slytherin cấp cao không bình thường, bọn họ thần sắc hoảng hốt, thân thể khẽ phát run lộ ra tâm tình của họ, Snape nhạy cảm nhận ra đó là đang sợ.

Hắn thấy cái chỗ Salazar vừa ngồi có một tờ giấy nhỏ, thuận tay cầm lên đọc, sắc mặt trong nháy mắt đen xì, những chữ trên giấy là bút tích của Edmond, bọn nhỏ này đã dò xét quá giới hạn!
"Toàn bộ trở về đi ngủ." Snape quyết đoán hạ chỉ thị.

Các Slytherin cấp cao không nói một lời tiêu sái trở về phòng ngủ, đám rắn nhỏ cấp thấp vẫn rất mơ hồ, bất quá nhận thấy không khí ở hiện trường không tốt, bọn họ cũng chỉ mang theo đầy nghi vấn trở về phòng ngủ.

Godric cũng trở về phòng ngủ riêng của anh, chốc sau, Snape tìm tới.

Snape đưa tờ giấy cho Godric, hắn không nghĩ rằng hai người tới từ ngàn năm trước này là phần tử thiện lương không sử dụng Hắc Ma Pháp, tại thời đó, nếu nói Godric chưa từng giết người, Snape một chút cũng không tin.

Nhưng mà, hiện tại anh trai vị sư tử tổ này rốt cục muốn làm gì, công khai dạy Hắc Ma Pháp sao?
"Pháp thuật với cậu ta mà nói thì không phân biệt trắng hay đen." Godric bắt đầu vì hành động của Salazar mà bịa lý do, "Cho nên đám học sinh kia nói muốn học gì gì đó, cậu ta cũng sẽ không kiêng kị."
Ý ở ngoài lời, nội dung học tập là tùy học sinh quyết định, mà không phải kế hoạch của Salazar.

"Về phía hiệu trưởng..." Snape có chút bận tâm, Dumbledor không phải lão hồ đồ, một học sinh Gryffindor tới đây dạy phụ đạo là chuyện lớn, ông ta không thể không biết, lúc trước Tom xuất hiện dời đi sự chú ý của ông, mà hiện tại Sal ra vào ký túc Slytherin lại rõ ràng như vậy, nhất định sẽ khiến ông ta nghi ngờ.


"Yên tâm, những học sinh cấp cao kia không phải kẻ ngu, ta đánh cuộc, không chỉ bọn họ, ngay cả ngươi cũng sẽ không nói." Biểu diễn thực lực là biện pháp để Slytherin thừa nhận nhanh nhất, nếu Salazar đã quyết tâm dạy chút gì đó cho học sinh của cậu ấy, tự nhiên sẽ không giấu diếm thực lực, Godric ngẩng đầu nhìn Snape, "Về phần hiệu trưởng, ngươi cho là ông ta có thể tra được gì đây?"
Salazar dạy cũng chỉ là kiến thức trong thư viện, mà biểu diễn thần chú không phải đọc từ trong sách ra, là người khác nói cho anh biết, đã gặp qua là không quên được cùng vừa học đã biết không phải lỗi của anh, Dumbledor tra không được cái gì, đám học sinh Slytherin cũng không tra được cái gì, Salazar cường hãn có lẽ có chút đáng sợ nhưng a anh làm trong phạm vi hợp tình hợp lí, cũng không thể trách cứ thiên phú của anh.

Đây chính là Salazar Slytherin, làm việc kín đáo không lưu một kẽ hở, mặc dù chuyện này khiến người ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thậm chí hoài nghi nặng nề nhưng cẩn thận truy cứu tới cùng cũng không tra được cái gì.

....!
Các Slytherin cấp cao ngày hôm sau liền khôi phục thái độ bình thường, bọn họ không hề đề cập tới chuyện phát sinh đêm hôm trước, phụ đạo vẫn tiếp tục, Salazar vẫn như cũ có hỏi tất đáp, bọn họ thì không dò xét gì nữa, đàng hoàng ngồi học.

Sau nữa, Salazar tương đối bận rộn, bởi vì kỳ thi cuối kỳ cũng mau tới rồi, học sinh ba viện khác cũng tới tìm anh hỗ trợ.

Cho nên, xế chiều mỗi ngày, Salazar đều đến bên hồ học cùng học sinh cấp thấp của bốn viện, buổi tối thì đến ký túc Slytherin phụ đạo học sinh cấp cao, về phần phụ đạo cho cuộc thi nhiều, hay phụ đạo Hắc Ma Pháp nhiều, đều để mọi người lựa chọn.

Thời điểm mỗi người đều vì cuộc thi mà bận rộn, Harry lần này không có gia nhập đội ngũ, cậu gần đây thường mất ngủ bởi vì cậu nghe thấy một thanh âm kỳ quái, càng thêm quỷ dị chính là những người khác đều không nghe được.


Những thanh âm kia khiến cậu sợ, một giọng nói trầm thấp khàn khàn, mỗi lần cậu muốn cẩn thận nghe thì lại dần dần đi xa.

Một ngày Harry lại nghe thấy thanh âm này, khi cậu vừa bước ra khỏi phòng học thì thanh âm hình như là từ vách tường vọng lại, Harry dán lỗ tai lên tường, cậu bị thanh âm này hành hạ đến phát điên rồi, vô luận thế nào cậu cũng muốn biết rõ ràng!
"Harry, sao thế?" Ron bên cạnh không hiểu vì sao, Hermione cũng kỳ quái nhìn Harry, Salazar hiểu là xảy ra chuyện gì, thanh âm kia anh cũng nghe được, là xà quái đang nói chuyện.

Harry quay đầu ra hiệu chớ lên tiếng, sau đó lại dán vào nghe, thanh âm khàn khàn đang gọi rầm rĩ: "Xé nát...Giết chết...Giết chết...."
"Mấy người đang làm gì đó?" Draco cùng Blaise cũng từ phòng học đi ra.

Thanh âm khàn khàn lại một lần nữa đi xa, Harry nóng nảy, thật vất vả mới nghe rõ một chút, tại sao lại đi, "Ngươi rốt cục là ai? Đứng lại cho ta, nói rõ ràng!" Harry tức giận không hề phát hiện mình nhìn bức tường quát to lại không phải tiếng Anh mà là tiếng kêu tê tê.

Nhưng thanh âm vẫn biến mất, Harry thất vọng quay đầu lại phát hiện học sinh đứng thành một vòng xung quanh hoảng sợ nhìn cậu, "Mọi người sao vậy?"
Cái loại thanh âm tê tê này trăm phần trăm là tiếng kêu của rắn.

"Merlin..." Ron há miệng thật lớn, mắt cũng trừng to, cậu chàng dù gì cũng xuất thân từ gia tộc phù thủy, một chút thường thức cơ bản cũng nên biết.

Không nhìn người xung quanh nghị luận, Ron nhanh chóng kéo Harry về ký túc xá, Hermione cũng theo sau.

"Bọn họ sao vậy, vội vàng hấp tấp." Godric nhún nhún vai.


"Harry Potter lại nói xà ngữ." Draco lẩm bẩm nói, xà ngữ là bản lĩnh đặc thù Salazar Slytherin, mọi người đều biết điều này, nhưng vì sao Harry lại có nó?
...!
Lúc này Harry vẻ mặt tái nhợt tiếp nhận giáo dục thường thức của Ron, giờ cậu mới biết hóa ra không phải phù thủy nào cũng có thể nói chuyện với rắn.

"Bên trong tường có cái gì sao?" Hermione bắt được một trọng điểm, nếu Harry nói xà ngữ, như vậy trong tường có lẽ là một loại rắn nào đó.

"Không biết, có lẽ là một con rắn?" Harry kể lại sự tình bị quấy nhiễu gần đây, những người khác không nghe được tiếng nói, bởi vì bạn của cậu gần đây đều bận học cho nên Harry vẫn tự mình chịu đựng, nhưng hiện tại cậu thật sự không chịu được nữa.

"Có lẽ cái đó có liên quan đến mật thất." Nếu người nào vẫn chú ý tới chuyện mật thất...., như vậy người này chính là Hermione rồi, bởi vì chuyện này có liên quan tới tính mạng của cô, cô cũng không giống những cô gái không có đầu óc chỉ biết xem náo nhiệt, phải biết rằng mình là phù thủy Muggle, rất có thể bị tập kích!
"Tớ tới thư viện tra thêm tài liệu." Hermione không muốn vào lúc này gây phiền toái tới Salazar cho nên quyết định tự làm.

Đêm đó, Hermione Granger toàn thân hóa đá, giống hệt một bức tượng điêu khắc nằm ở cửa thư viện, cô được hai học sinh Ravenclaw phát hiện cũng đem tới bệnh thất.

Tác giả: Như vậy xem ra Salazar đã được Slytherin cấp cao thừa nhận, sau này muốn vào ký túc phụ đạo học tập cũng đơn giản.

Lần nữa trở về nguyên tác, đoán chừng trong vòng năm chương nữa thì kết thúc năm hai ~~~ cạc cạc ~~~~.