Snape đang ngồi trong tầng hầm phê chữa bài tập, ngôn từ mơ hồ, ý nghĩa không rõ ràng, cách hiểu sai lầm, chân mày hắn càng ngày nhăn càng sâu, hoàn toàn không thể trông cậy vào đám Gryffindor ngu ngốc có thể viết ra cái gì nên hồn, một đám trong đầu chỉ có cơ bắp thực ngu xuẩn! Snape vung bút vẽ một cái gạch đỏ thẫm, Gryffindor chết tiệt, Hắc ma vương đáng nghi kia cũng phân đến Gryffindor!
Mấy ngày qua Snape sống cũng không khá giả, Dumbledor tìm hắn một lần, nói bóng nói gió mấy câu, ánh mắt ra vẻ tùy ý hướng đến cánh tay trái hắn, xem hắn là gì, máy dò ma vương sao? Có thể nhìn ra những giáo sư khác mấy ngày qua cũng ngủ không ngon giấc, giáo sư McGonallgall cũng tới bắt chuyện với hắn, không hỏi ra cái gì thì sắc mặt liền tái nhợt trở về, cũng đúng là rất đáng thương, dù sao hiện tại người đó cũng là học sinh thuộc học viện của bà.
Năm nhất đi học cũng khiến hắn rất nhức đầu, Gryffindor trời sinh một bộ ngu xuẩn khiến người ta không mắng không được, Snape vẫn như cũ lôi đám học sinh mới ra mắng tới mức máu chó xối đầu, mắng đến chỗ Tom, hắn không tự chủ được mà bỏ qua, thời kỳ chiến tranh Snape chịu không ít tội nên hắn không có gan phun nọc độc với Hắc ma vương đã tám phần được xác nhận, mặc dù tiểu quỷ kia biểu hiện vô cùng bình thường, à, không, là người kia biểu hiện vô cùng bình thường, Snape ở trong lòng sửa lại cho đúng, trong lòng mắng tiểu quỷ tiểu quỷ thành quen, tương lai không cẩn thật thốt ra một câu là rước họa vào thân.
Snape tâm không cam tình không nguyện mà viết một điểm loại ưu lên bài tập duy nhất trong đám Gryffindor, phía trên đề tên Tom Riddle.
Dĩ nhiên, thành thật mà nói, bài tập này làm tương đối hoàn mỹ, nhưng Snape chưa bao giờ cho Gryffindor điểm cao đã thành thói quen, để hắn theo thói quen mà chấm điểm? Hắn xác định là không có dũng khí để viết điểm kém cho bài tập của Hắc ma vương.
Chết tiệt, Snape đặt chồng bài tập đã được phê chữa xong qua một bên, thay vì dạy học sinh năm nhất, hắn tình nguyện dạy năm hai, mặc dù Sal Jean kia thực ngu ngốc thường làm nổ vạc của mình, còn có Longbottom ngu xuẩn thường xuyên bị thương! Càng khiến Snape phiền não, hôm nay Jean kia lại một lần nữa làm nổ vạc, Snape đem toàn bộ nghẹn khí ở lớp năm nhất tát lên bộ mặt không sao cả của tiểu quỷ...!
Đang nghĩ tới đây, cửa hầm bị đẩy ra, tâm tình cực kỳ không tốt, Snape quay đầu mở miệng mắng: "Đáng chết..." Hắn chuẩn bị nói là: chết tiệt, ngươi tốt nhất là có việc.
Bởi vì hiện tại còn chưa tới giờ cấm túc, có thể là học sinh Slytherin đến hầm tìm hắn, nhưng hắn vừa nhìn rõ là ai tới, lời còn chưa kịp nói đã chết từ trong trứng nước rồi, một đứa bé con ngươi màu đỏ đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Tom Riddle thuận tay đóng cửa hầm lại, từng bước từng bước tiến về phía đại sư độc dược, lúc còn cách hai thước, hắn dừng lại: "Đã lâu không gặp, Severus."
Snape đứng dậy, hoàn toàn không hề lường trước đến cục diện này, đột nhiên, Dấu Hiệu Hắc Ám trên cánh tay trái hắn truyền đến cơn đau kịch liệt, sợ hãi trong nháy mắt chạy thẳng lên não, sau một khắc, vẻ mặt trở nên trống rỗng vô thần, đó là phản ứng của Bế quan bí thuật, hắn hiện tại đã xác định 100% người trước mặt này chính là Hắc ma vương, vô cùng cẩn thận, Snape cung kính cúi đầu: "Chủ nhân..."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không tệ." Tom giọng nói nhìn như tùy ý, kì thực rất nghiêm nghị: "Dumbledor đối ngươi thật đúng là tốt."
"...." Gáy Snape lạnh toát, có một số việc càng giải thích thì càng khả nghi, hơn nữa, Hắc ma vương luôn không tin người khác, chỉ tin vào phán đoán của mình, nhiều lời cũng vô dụng, "Thuộc hạ luôn trung thành không đổi."
Đúng vậy a, Severus Snape vĩnh viễn chỉ tuân theo trái tim mình, chẳng bao giờ thay đổi, vô luận là thời học sinh vì theo đuổi sức mạnh mà bước vào phe Thực Tử đồ, hay là sau khi tốt nghiệp vì bạn tốt của mình mà bỏ tà theo chính, hết thảy đều là trung thành với chính mình, vĩnh viễn không đổi.
"A..." Tom kéo dài một âm duy nhất, trong đó có hơi thở nguy hiểm, trung thành hay không cũng không quan trọng, Slytherin vốn coi lợi ích là tối thượng, khi y rớt đài thì vứt bỏ y cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, chỉ cần đại sư độc dược có thể giúp y chế tạo xong dược ổn định linh hồn là được, nói vậy, mình cũng không cần nhìn mặt của tiểu tử tóc vàng nữa.
Nhưng trước đó, y phải trừng phạt Severus một chút, cho hắn biết ai mới là chủ nhân của hắn: "Đối với ngươi, ta vẫn có một chút tức giận a, Severus." Bỗng nhiên, Tom Riddle giơ đũa phép lên: "Crucio ------"
Mặt Snape lập tức biến thành trắng bệch, tim đau đến mức tê liệt, thần kinh toàn thân bị kéo căng giống như bị ném vào chảo dầu vậy, giọt lớn giọt lớn mồ hôi từ trán rơi xuống, hắn cố nén không để mình phát ra tiếng, Snape nửa quỳ trên mặt đất, đau đớn khiến mắt hắn trừng lớn, đôi môi cắn chặt, gắt gao nhìn sàn nhà.
Cũng may, nửa phút trôi qua thì dừng lại, Snape không dám ngẩng đầu, trừng phạt như vậy đã coi như nhân từ.
"Severus, ta nghĩ ngươi sẽ không để ta thất vọng một lần nữa, đúng không?" Hài lòng nhìn nam nhân tóc đen đang quỳ gật đầu, màu mắt Tom khi y không phát hiện liền đậm hơn vài phần: "Như vậy..."
Lúc này, cửa hầm mở ra, Salazar đến.
Thằng ranh mắt đỏ tùy ý làm bậy, giáo sư độc dược nửa quỳ, sắc mặt Salazar lạnh đi vài phần, anh vốn không thấy đời sau này, hiện thằng nhóc con lại dám chạy đến đây tìm viện trưởng gây phiền toái, anh vẻ mặt âm lãnh từ từ đi đến trước mặt hai người.
Tom nắm chặt đũa phép, đối với người này y còn không chắc, bất quá ma lực của mình hiện cũng khôi phục được sáu phần, y đối chính mình có lòng tin.
Về phần Snape, trong lòng hắn có chút hỗn loạn, tối nay hắn để Sal Jean tới cấm túc, nhưng hiện tại như vậy, vạn nhất Hắc ma vương hạ sát thủ thì làm sao bây giờ?
Salazar vươn tay đỡ Snape đứng lên, quay đầu nhìn về phía Tom, nhất thời, một cỗ sát khí nồng đậm lướt qua đứa nhỏ kia.
Tom giật mình, máu trong người sôi trào, đau đớn khó nói nên lời trong phút chốc tràn ngập, trái tim là nơi đau đớn kịch liệt nhất, Tom kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải mạnh mẽ dùng lực nắm chặt ngực trái, đũa phép cũng rơi trên mặt đất, y đã chẳng quan tâm tới những thứ kia, đau đớn khiến đầu óc y hoảng hốt, đồng thời cũng để lý trí y bình tĩnh lại, đây không phải Crucio, đối với Hắc Ma Pháp từng nghiên cứu khá sâu, y phát hiện một chuyện khiến y hoảng sợ, cái ma pháp đang thi triển trên người mình Huyết thống chi phối.
Huyết thống là con dao hai lưỡi, một phương diện, thông qua huyết thống có thể kế thừa ma lực gia tộc, nhưng một phương diện khác, đối với gia chủ tinh thông Hắc Vu Thuật có thể thông qua huyết thống do thám tình trạng của thành viên trong gia tộc, thậm chí có thể thông qua huyết thống chủ vị chi phối tiến hành xóa bỏ.
Vô luận là ngàn năm trước hay ngàn năm sau này, người lĩnh ngộ được loại ma pháp huyết thống này rất ít, rất không đúng lúc, Salazar chính là một người trong số đó, đây cũng là lí do anh mới tới hiện tại đã biết nguyên nhân trạng huống đời sau của mình.
Ma pháp huyết thống hệ chi phối có thể nói là một loại Hắc Vu Thuật tà ác bởi vì nó có thể cưỡng chế tước đoạt tự do của mọi thành viên trong gia tộc, thậm chí là tính mạng.
Salazar bình thường chỉ dùng loại ma pháp này để dò xét tình trạng của các thành viên trong gia tộc mà thôi, anh cũng không chủ trương can thiệp vào nhân sinh của người khác.
Nhưng lần này, anh muốn thằng nhóc này nhớ lâu một chút, nếu ma dược của Godric không có biện pháp khiến nó hoàn toàn giữ vững lí trí, vậy thì dùng sự sợ hãi để nó nghe lời.
"Nhóc con." Âm điệu trực tiếp giảm xuống không độ, Salazar mở miệng nói câu đầu tiên sau khi bước vào hầm, "Tôn trọng giáo sư là lễ tiết cơ bản nhất."
Hogwarts hiện tại không thể so với trước kia, khi đó, giáo sư ngoài chức trách dạy học, nhiệm vụ trọng yếu hơn là bảo vệ an toàn, để học sinh tránh xa các loại nguy hiểm.
Cho nên, đối với người bảo vệ tỏ ra tôn trọng là lễ nghi bắt buộc đối với mỗi học sinh, tựa như Laenly Malfoy, mặc dù thời học sinh cậu ta và Godric không hợp nhau, thậm chí còn nhiều lần tính toán anh ta, nhưng vẫn giữ chừng mực, sẽ không làm chuyện quá phận.
Hôm nay, mặc dù giáo sư so với quá khứ có chút bất đồng nhưng Severus Snape tuyệt đối là một giáo sư hợp cách, đối với vị trí giáo sư ma dược hắn rất có trách nhiệm, đối với học viện Slytherin hắn cũng rất tận sức.
Salazar lạnh lùng nhìn Tom, viện trưởng của anh không phải ai cũng có thể khi dễ!
Nghe được lời Salazar nói, cơn đau trên người Tom cũng giảm bớt, chú ngữ đã được giải trừ.
Lúc này, cả người y ướt đẫm, đó là mồ hôi lạnh toát ra vì cơn đau.
Màu đỏ trong mắt Tom giảm đi một chút, đau đớn đủ để gọi lý trí y trở về, y ngẩng đầu, nghênh đón tầm mắt lạnh như băng kia.
Một người nói y là sỉ nhục của Slytherin, dùng huyết thống chi phối với y, nếu hiện tại y vẫn không rõ người này là ai, như vậy y tuyệt đối không còn thuốc chữa.
Không đợi Tom mở miệng nói chuyện, Salazar tiến lên phía trước, tùy ý mang đến cảm giác áp bách khổng lồ.
"Nói xin lỗi." Salazar ngó chừng ánh mắt Tom, sau đó chuyển hướng về phía giáo sư Snape đã ngây người như phỗng, "Hoặc là, chết.".