Thuốc giảm đau và dược an thần chỉ đủ dùng một ngày.
Ở phương diện chế ma dược, Andrea không muốn làm phiền người khác, huống chi môn này cô đã tính cứ dạy như vậy, nói cách khác lúc đầu cần một lượng lớn ma dược làm hậu thuẫn.
Buổi tối, Andrea đi đến hầm.
Snape nghiêng người để vị sư tử cái dòng họ Gryffindor tiến vào, do cô ban tặng, trạng thái các Slytherin hôm nay đều không tốt: "Giáo sư Gryffindor có chuyện gì?"
"A, là như vậy, tôi muốn mượn nơi này để chế ma dược." Ngàn năm trước hầm chính là nơi dùng để chế ma dược hàng đầu, nơi này đầy đủ thiết bị, thích hợp cho việc sản xuất số lượng lớn, Andrea liếc bốn phía, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa phòng thí nghiệm.
Snape đương nhiên chú ý tới ánh mắt của cô, nhưng Godric đang ở trong chế ma dược, Snape nhức đầu rồi, tối nay Godric cũng không giải thích bất kỳ điều gì về chuyện hậu duệ trực hệ.
"Hiện tại không tiện." Snape nói thật, Godric đúng là cảnh cáo hắn không nên vào quấy rầy.
Không tiện? Không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, Andrea nhíu mày: "Giáo sư Snape có chuyện gì cần phải xử lý sao?"
Không cần Snape tốn nhiều tâm tư, vì Godric vừa lúc đẩy cửa đi ra, Andrea nghe tiếng liền quay đầu, hai người sửng sờ nhìn nhau.
Andrea đương nhiên biết người trước mặt là ai, Gerson đã báo tin cho cô rồi, nhưng đột nhiên gặp mặt như vậy khiến cô thoáng cái không nói nên lời.
Godric cũng thu hồi vẻ mặt bất cần đời, trước mặt con gái, anh cực ít lộ ra khuôn mặt tươi cười, anh không tự chủ được mà bày ra vẻ mặt tộc trưởng Gryffindor.
"Đã lâu không gặp." Người mở miệng trước là Godric, anh khô cằn nặn ra bốn chữ.
Quả thực là đã lâu không gặp, nhìn qua cửa phòng, Andrea có thể nhìn thấy trên bàn bày biện một lượng lớn dược liệu và ma dược, nơi này hẳn đã trở thành đại bản doanh của ông ta rồi, như vậy, giáo sư Snape và ông ta cùng một giuộc a.
"Hy vọng sự xuất hiện của tôi không làm tổn thương con mắt của ông." Andrea khô cằn đáp lại, ngàn năm trước bị cha trục xuất khỏi cửa vẫn khiến cô rất để tâm, lúc này, đối phương nhìn thấy cô liền thay đổi vẻ mặt, cô đã nhìn rõ, tuyệt không phải phản ứng vui mừng gì.
Godric cứng họng, cho tới bây giờ anh vẫn không biết cách nói chuyện với con gái mình.
Lại là một hồi trầm mặc, Snape đứng bên cạnh, đi không được, ở lại cũng không xong, là kẻ ngu cũng nhìn ra quan hệ giữa hai người này không tốt.
Hết lần này tới lần khác, lúc này, một ngọn lửa chợt bùng lên trong lò sưởi, một người bước ra, là Lucius Malfoy, ngay sau đó là người thứ hai, Narcissa Malfoy.
Suốt một ngày Lucius chỉ đứng trước bức họa của Andrea mà ngẩn người, Narcissa đứng một bên cũng tinh thần không yên, người tóc vàng mắt xanh có lẽ rất nhiều, người tên Andrea có lẽ rất nhiều, đồng thời có cả hai cũng không phải hoàn toàn không có, nhưng những suy nghĩ đó vào lúc này lại có điểm giống lừa mình dối người.
Cho nên tối hôm đó vợ chồng họ quyết định xông vào hầm, bọn họ muốn Severus xác nhận vài thứ.
Bởi vì tư liệu về Andrea Gryffindor lúc này còn chưa được truyền ra khỏi Hogwarts, ví như diện mạo.
Ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía hai vị khách xông vào hầm.
Snape có chút hỗn loạn, không nói đến việc tại sao Lucius lại chạy tới đây khi vừa tựu trường, thế nào mà ngay cả Narcissa cũng tới, dường như đã xảy ra chuyện gì cực kì khủng khiếp.
Lucius vừa ngẩng đầu liền ngây ngốc, hắn có chút đứng không vững, sắc mặt Narcissa cũng không tốt hơn là mấy, ánh mắt hai vợ chồng lướt qua Snape, nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ kia, giống nhau như đúc, người phụ nữ này giống hệt người trong bức họa.
Snape lập tức nhận thấy có chỗ không đúng, Lucius là một người chú trọng lễ tiết, sẽ không thất lễ đến mức nhìn người ta chằm chằm như thế, vẻ mặt Narcissa càng giống như thấy quỷ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Godric tiến về phía trước hai bước, anh nheo mắt lại quan sát, sau đó hiểu ra gì đó: "Hai người đã từng nhìn thấy cô ta?" Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Không chỉ là từng gặp, thậm chí còn biết quan hệ của cô với họ, nếu không sao có thể lộ ra vẻ mặt như thế.
Lucius và Narcissa vẫn đờ đẫn, trong đầu bọn họ dường như có sợi dây cung bị cắt đứt, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Ánh mắt Andrea có chút nao núng, cô nhớ lại năm đó sau khi bị trục xuất, cha đã đến gặp riêng cô một lần, một lần này, ông lạnh lùng nói: "Người phản bội gia tộc Gryffindor đều phải chết, không được lưu lại bất cứ dấu vết gì ở thế giới ma pháp, trên đời này từ giờ không có Andrea Gryffindor." Đây là điều kiện để cha thả cô, hủy bỏ tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Chính vì thế, việc Andrea từng làm hiệu trưởng Hogwarts một thời gian ngắn cũng bị xóa bỏ khỏi lịch sử, mà trên gia phả gia tộc Malfoy cùng các ghi chép tương tự cũng không có bất kỳ ghi chép nào về cô, ngoại lệ duy nhất cũng chỉ có bức họa kia, do dự rất lâu, cô vẫn để lại bức họa, bên trên chỉ ghi tên mình, không liên quan đến Gryffindor, đó là dấu ấn cho sự tồn tại của cô, cho dù chỉ có thể ngủ say trong một góc trang viên Malfoy.
"Ngươi dám làm trái mệnh lệnh của ta?" Ngàn năm trước không có tộc nhân nào dám khiêu chiến với quyền uy của Godric, cho dù có cũng bị xóa sổ, ánh mắt Godric quét về phía con gái mình, có lẽ anh đã quá phóng túng cô.
Andrea vẫn luôn tin tưởng, tin tưởng cha cô chẳng qua là do áp lực trong tộc nên mới đuổi cô, tin tưởng lời mẹ cô nói rằng ông không ghét cô, cho nên lần này cô mới có thể lấy danh nghĩa Andrea Gryffindor tiến vào Hogwarts, thứ nhất, thân phận này đủ để không ai dám gây trở ngại cho việc cô làm giáo sư; thứ hai, cô cũng có một chút mong đợi, ngàn năm sau, khi đã không còn gia tộc, cha cô có thể thừa nhận cô.
Nhưng mà, hình như cô đã thất bại, giấu kín vẻ mặt khổ sở, Andrea ngẩng đầu lên, mười bốn tuổi cô có thể chạy tới Hogwarts chỉ vào mũi ông chửi mắng, hiện tại cô sao chịu yếu thế: "Đúng thì thế nào, hay là, ông tính thẩm phán lần nữa?"
Cục diện lần nữa đông cứng, không khí trong hầm cũng đọng lại.
Chỉ có thể nói khách hôm nay thực sự là quá nhiều, lúc này cửa hầm bị đẩy ra, Gerson ngáp ngáp tiến vào.
"Ô, tôi đến..." Theo thói quen chào hỏi, Gerson tới tìm Godric lấy ma dược, hắn phải uống loại dược đó liên tục trong năm ngày, đây mới là ngày thứ hai.
Gerson vừa vào cửa liền biết mình chọn sai thời điểm rồi.
Cha con bất hòa không nói, chính là vừa gặp mặt liền rùm beng, nhìn dáng vẻ này, chỉ sợ vừa cãi một trận, từ trước đến giờ, Gerson sợ nhất là cảnh tượng này, hắn đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan.
Godric với ma dược để trên bàn, nhanh chóng vứt cho Gerson sau đó nghiêng người ra khỏi hầm, đi thẳng ra ngoài, có chút giống như chạy trối chết.
Khuôn mặt Andrea tối sầm, Snape vốn là người trầm mặc nên càng không nói chuyện vào lúc này, Lucius và Andrea cho dù muốn nói gì cũng không phun nổi khỏi cổ, Gerson nhìn một vòng những người xung quanh, đột nhiên hắn thấy phía sau bọn họ còn một người, là viện trưởng.
Salazar đã ở đây từ đầu, Gerson vẫn chưa khỏi hẳn nên anh đương nhiên muốn đi qua hỏi thăm tình hình một chút, anh vốn nói chuyện với Godric trong phòng thí nghiệm, chờ ma dược làm xong, anh chuẩn bị Ảo ảnh di hình rời đi thì Andrea tiến vào hầm, cho nên Salazar liền lưu lại.
"Đứa nhỏ..." Salazar trầm tĩnh mở miệng.
Trừ Gerson, mấy người còn lại lúc này mới chú ý tới người đứng trong bóng tối, khó phát hiện ra cảm giác tồn tại của anh.
Andrea không biết nên đối mặt với Salazar thế nào, với cô, người đàn ông này là thầy của Laenly, cũng giống như cha.
Đối với mình gả cho Laenly mà nói thì ông cũng là trưởng bối, nhưng đồng thời ông cũng là bạn của cha cô, rơi vào trường hợp như vậy khiến cô có chút khó xử.
"...!Cậu ta không biết chuyện."
Lần gia tộc thẩm phán đó, nếu nói Godric hoàn toàn không biết chuyện, không ai có thể tin được, một tộc trưởng lại không biết con gái mình bị nhốt? Nhưng chính là như thế, nội bộ gia tộc Gryffindor khổng lồ rất âm u phức tạp, cho tới giờ cũng chỉ hiển lộ cái chóp nhỏ của tảng băng chìm.
Những thứ này Salazar nhìn rất rõ, cho nên trong tình huống đó anh đã yêu cầu các đệ tử không nên đả thương người, không cần khơi mào phân tranh không đáng.
Andrea nghe thế liền ngẩn người, cô biết Salazar Slytherin không nói dối.
Salazar dời mắt khỏi Andrea, nhìn những người khác: "Lucius, Narcissa, hai người có thể trở về, coi như cái gì cũng không biết." Lúc này còn gọi ông bà Malfoy thì quá là làm kiêu, cho nên, từ đầu đến cuối vợ chồng Malfoy không nói lời nào liền biến mất trong lò sưởi, rất hiển nhiên, đêm nay bọn họ tiếp tục thức trắng.
Salazar không nói gì nữa, anh ra khỏi hầm, Gerson thấy vậy cũng theo ra, uống thuốc xong rồi đi ngủ, hắn không muốn tìm phiền toái.
...!
Phòng ngủ Godric.
"Có phải tôi lại làm hỏng chuyện rồi?" Godric thở dài một hơi, mỗi lần gặp con gái, anh rất dễ phát hỏa, nhất là khi biết cô đã làm chuyện bốc đồng.
Đáp lại anh tự nhiên là Salazar đến tìm: "Có lẽ lần sau cậu nên tập cách nói chuyện với con bé một chút.
Đã ngàn năm trôi qua, Godric, cũng đã tới bước này.
Còn so đo với khuyết điểm của con bé làm gì."
Bôi nhọ huyết thống bản thân, chống lại hôn nhân sắp đặt, ở chung một chỗ với hắc phù thủy, những thứ này đều là trọng tội, cho dù không thông qua tộc trưởng cũng có thể trực tiếp thẩm phán, Godric đuổi Andrea đi nhưng một vài phần tử ngoan cố trong tộc không muốn bỏ qua cho cô, con gái phản nghịch đến mức này chính là một vết nhơ của gia tộc Gryffindor.
Cho nên, Godric mới muốn xóa đi toàn bộ dấu vết của cô, giống như cô chưa từng tồn tại.
Anh cũng không muốn hủy bỏ mọi thứ của cô, anh chỉ muốn đế cô tự do.
"Tôi chỉ là phát hỏa." Godric tùy ý phất tay một cái: "Cậu cũng biết, nhà tôi có chút huyết thống bảo thủ, điên lên so với ma vương xắt miếng kia cũng chỉ hơn chớ không kém, cũng may con bé kia chỉ lưu lại chút ghi chép ở nhà Malfoy, không làm loạn cái gì."
Godric nhảy xuống giường, duỗi lưng một cái, anh nháy nháy mắt: "Bất quá người nhà Malfoy chắc chắn loạn rồi, thật không biết lần sau nhìn thấy tôi hắn sẽ có vẻ mặt gì, rất mong đợi a."
"...Cậu thật nhàm chán." Salazar liếc Godric một cái, đánh giá đúng trọng tâm.
Tác giả: chuyện tiếp theo sẽ xảy ra ở trang viên Malfoy..