[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 66: 66: Ngày Ngọt Ngào





Snape tỉnh dậy vì nóng, thoạt đầu vẫn còn mơ màng chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Má anh nóng bừng, sợi tóc bết trên trán vì mồ hôi.

Sau lưng, Snape nghe được tiếng tim đập vững chãi...!thình thịch êm ái.

Đến mãi một phút sau Snape mới nhận ra có một con quỷ khổng lồ đang ôm anh chặt cứng.

Tay nó đặt trên ngực anh, đầu nó gác ngay cổ anh, hơi thở đều đều của nó phả vào vai Snape.

Anh rùng mình, cảm giác nóng rẫy lan đầy khắp thân, và rồi anh nhận ra ống quần mình bị xoắn tuột đến tận đùi, cẳng chân trần trụi đang hòa lẫn với chân thằng nhóc...
Nhưng cái này không phải điều đáng bận tâm lúc này, đầu Snape trống rỗng khi nhận ra cái thứ nóng bỏng, cưng cứng đang ở ngay sau mình là gì...!Gương mặt vốn hơi hồng vì nóng trực tiếp biến thành màu đỏ, Snape hít một hơi thật sâu, muốn đẩy tay thằng bé ra, không ngờ cử động của anh lại làm Harry tỉnh giấc, cậu phát ra một âm thanh mơ màng, cọ đầu vào gáy Snape.

Hơi thở cậu nóng bỏng làm anh nổi da gà, mắt ngân ngấn nước, không biết là vì xấu hổ hay giận dữ.
Harry lầm bầm: "Severus..." Tay cậu chen xuống eo Snape, siết lại chặt cứng.
Snape trơ mắt ra nhìn bức tường, bàn tay trong chăn nắm chặt, cơ thể đơ thành khúc gỗ, cuối cùng, anh gằn giọng:
"Nếu đã tỉnh rồi thì buông ra được chưa?"
"Ừa." Âm thanh mơ màng đáp lại, Harry chậm rãi rút tay về, lúc Snape chưa kịp phản ứng, cậu chồm tới hôn lên mặt anh một cái.
Dưới ánh mắt đen ngỡ ngàng của Snape, Harry liếm môi: "Nụ hôn chào buổi sáng đó nha, Severus."
Nhanh như bị đuổi sau lưng, Snape bật người khỏi giường, trừng mắt một cái độc địa với thằng nhóc đang ngồi ngáp.

Nó vươn vai một cái thật khoái trá, phát ra âm thanh hầm hừ, trông có vẻ đã hoàn toàn bình thường lại như cũ.

Trong đầu Snape không khỏi mắng, đúng là đồ sư tử, đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy mà sáng nay đã nhảy nhót tưng bừng.
Harry cong miệng cười toe toét với Snape, nhận lại một câu ghét bỏ: "Trò còn chưa đánh răng."
"Đánh rồi là được hôn thầy sao?" Harry nghiêm túc hỏi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi và gò má ửng hồng của người nào đó.
"Cút!" – Snape tức tối gào lên, trông tức giận hết sức.

Chỉ là trong bộ đồ ngủ mềm mại, mái tóc rối tung vì mới thức dậy, anh không hề có chút sát thương nào – ít nhất trong mắt Harry là vậy.
"Không cho thì thôi vậy." Harry tiếc nuối nói.
Cậu vừa nói vừa quăng mền qua một bên, lúc này Snape mới phát hiện tên quỷ khổng lồ này chỉ mặc mỗi cái quần lót và áo sơ mi, cứ trần trụi tự nhiên như không mà đi thẳng vào nhà tắm, để lại người đàn ông đỏ bừng hết mặt mày.
Chờ khi Snape rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo mới đẩy cửa bước ra, Harry đang ngồi trên ghế sô pha đối diện lò sưởi nói chuyện với ai đó.

Trong lò, cái đầu màu xanh lá cây của cụ Dumbledore đang xoay qua xoay lại rất tức cười.

Snape liếc nhìn thằng nhóc, ăn vận cũng tạm chỉnh tề - lúc này mới hài lòng quay qua chào ông cụ Hiệu trưởng.
Cụ Dumbledore sờ chòm râu màu xanh, tủm tỉm: "Severus à, lát nữa có thời gian thầy với Harry qua văn phòng tìm tôi nhé?"
"Được."
Nghe được câu trả lời của bọn họ, cụ Hiệu trưởng không nhiều lời chi nữa.

Ngọn lửa xanh phụt tắt và cái chòm râu của cụ xoăn tít lại khi biến mất.

Cười khúc khích trong vui vẻ, Harry và Snape tận hưởng bữa sáng của họ tại hầm.
Qua buổi trưa, hai người trực tiếp đến phòng Hiệu trưởng qua lò sưởi.

Chân dung các ông bà cựu Hiệu trưởng đang ngủ gà gật bên trong khung ảnh, đầu ngả vào thành ghế hay dựa vào gờ tranh.

Con Fawkes vẫn gật gù trên cái giá của nó, nó kêu một tiếng như chào hỏi khi thấy Harry bước vô.
Cụ Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc, hôm nay cụ mặc một bộ áo chùng màu tím kì quái kết hợp với cái nơ bướm thắt ngay trên chòm râu, cũng có vẻ rất hợp với bộ đồ.
"Mời ngồi"

Trên cái bàn giấy quen thuộc là hàng xấp báo đến từ đủ loại tạp chí.

Khi Harry và Snape tiến đến để ngồi đối diện cụ, Harry có thể thấy bức ảnh chụp cụ Dumbledore trên đó, với một tay đang vịn râu và tay kia đỡ cái nơ bướm màu tím.

Xung quanh cụ là một lô lốc những người đeo thẻ công tác và cầm máy ảnh, những cây bút lông chim bay tứ tán trong đó như một đàn chim sẻ dính mực – có lẽ là một thảm họa, vì Harry thấy trên vai áo ông cụ râu bạc vẫn còn cả đống đốm đen trông như hoa văn của cái áo, thực chất lại là những đốm mực phép thuật lóe sáng.
Cụ nhìn bức ảnh của mình, nói với một vẻ không hài lòng: "Ta không thích tấm hình này chút nào.

Ta vừa có một cuộc phỏng vấn sáng nay với Bộ Phép Thuật, họ đã cho phép quá nhiều phóng viên vào hội trường tới nỗi phải đứng chồng lên nhau mới đủ chỗ.

Thật là một thảm kịch khi cả trăm cái miệng nói cùng một lúc, thành ra chẳng ai nghe được câu trả lời của ta nữa."
Cụ nói, rồi chỉ vào một dòng trên báo cho Harry coi: "Coi nè, ở đấy viết Cụ Dumbledore phát biểu: Đùi lợn cốt lết mật ong... Thầy dám chắc thầy không đề cập tới bất kỳ thứ gì ăn được trong suốt buổi phỏng vấn..."
Harry nhún vai: "Con đã không trông chờ gì về báo chí của Bộ nữa rồi."
Cụ Dumbledore thở dài và kéo cái nơ trên râu, chắc là cụ nghĩ nó là một món trang sức tuyệt vời, dưới cái khịt mũi của Snape, ông cụ quay sang anh.
"Severus à, vết thương của thầy đã đỡ chưa?"
Snape tức giận trừng thằng nhãi lắm mồm bên cạnh một cái, cáu kỉnh đáp: "Rồi."
"Bọn tôi đều lo cho thầy..." Đôi mắt xanh của Dumbledore lóe lên chút ngần ngại, trước khi Snape phun nọc độc, cụ nói tiếp: "Tôi đoán là hắn ta không lấy được đồ hắn muốn; nên bảo thầy quay về trường tiếp tục điều tra tình huống của Harry và xem thử kế hoạch tiếp theo của tôi, đúng không?"
Snape đáp: "Đúng thế.

Ngài vẫn muốn biết được lời tiên đoán.

Vô cùng cấp thiết, vô cùng nóng nẩy.

Tra tấn toàn bộ những Tử Thần Thực Tử còn sót lại sau vụ vây bắt.

Ngài còn bảo tôi chế tạo Độc dược lọc máu."
Harry móc Trái cầu trong suốt trong túi mình ra, hôm qua khi gặp lại nhóm động vật nhỏ, Luna đã thả nó vào áo chùng của cậu.

Trái cầu lơ lửng bay lên và đáp xuống tay cụ Dumbledore, cụ bỏ nó vào một ngăn kéo tủ.
"Thuốc Lọc máu chỉ có tác dụng tạm thời thôi, chắc là Chúa Tể Hắc Ám có suy tính khác." Cụ Dumbledore nói, lại nhìn thoáng qua Harry: "Tin tức tốt là hắn ta sẽ không có ý định khống chế Harry nữa."
"Severus, bây giờ chúng ta cần tập trung giải quyết Trường Sinh Linh Giá nhanh nhất có thể, Chúa Tể Hắc Ám đã bị kinh động, chỉ sợ hắn không còn bao nhiêu lí trí."
Ông cụ nói tiếp: "Bây giờ Chúa Tể Voldermort đang rất táo bạo, thầy cần phải cẩn thận..."
Snape đáp, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giọng nặng trĩu: "Tôi đã biết."
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đó, cáo biệt cụ Dumbledore, hai người quay trở lại hầm.
Vì trận chiến khủng khiếp ở Bộ Phép Thuật được đưa lên mặt báo, chưa kể là có phóng viên chụp được cảnh Harry xuất hiện cùng cụ Dumbledore ở sảnh Vành Đai, cuộc sống của Harry lại lần nữa bị vô số người nhìn chằm chằm, để khỏi gây phiền hà cho việc chữa trị của Sirius, Harry tạm thời không đến bệnh viện Thánh Mungo, một phần cũng là vì cậu không dám đối mặt.

Mỗi ngày Harry vẫn dùng gương hai mặt liên lạc để hỏi tình han tình hình ba đỡ đầu, hiện tại Sirius đang được các thành viên của Hội thay phiên nhau canh gác.
Thẳng đến ba ngày sau, cụ Dumbledore mang đến một tin tức tốt, Sirius đã tỉnh lại, tảng đá đè nặng trong lòng Harry mới được nhấc ra.
Sau khi ngọn lửa xanh ngọc bích trong lò tắt ngúm, Harry quay qua ôm chặt người đàn ông đang bày ra vẻ mặt nuối tiếc, hôn một cái thật sâu lên đôi môi chỉ biết nói lời cay nghiệt nhưng lòng dạ lại mềm mại này.
Snape ngửa đầu thừa nhận nụ hôn điên cuồng này, dồn dập, hòa quyện, khó mà tránh né nỗi.

Lí trí trôi tuột khỏi đầu anh, phiêu đãng như một đám mây bềnh bồng.

Không thể đẩy thằng nhóc ra, Snape mơ màng nghĩ.

Đó là một cảm xúc kì diệu chưa từng có bao giờ, đổ ập đến còn hơn những cơn sóng dữ dội ngày giông bão, nhấn chìm anh dưới đáy vực thẳm.

Tay Snape thăm dò ôm lấy lưng Harry, anh cảm nhận được linh hồn rung động của thằng bé, anh biết cảm xúc trong ngực nó lộn xộn và rối rắm thế nào, Harry cần được an ủi, Snape vỗ về lưng nó, sờ lên mái tóc lăn xoăn với toàn bộ dịu dàng mà anh có.
Harry quỳ nửa gối xuống tấm thảm, ôm chặt Snape vào trong ngực, hơi thở giữa hai người quyện hòa nóng bỏng, những cảm xúc mà chỉ có hai người biết, đồng điệu giữa hai trái tim cùng nảy lên điên cuồng.

Cậu lẩm bẩm vào tai anh: "Chú không sao, Severus à, chú ấy không sao."
"Đúng vậy, trò không nghe lầm.


Cho nên trò tính làm ta ngạt thở chết như một món quà tặng cho tên chó đần đó, đúng không?" Snape rầu rĩ nói, anh vẫn còn thở hổn hển, tức tối trừng Harry một cái.
"Ôi! Xin lỗi...!Chỉ là tại em quá vui." Harry xấu hổ buông lỏng tay ra, sau đó cúi đầu hôn nếp nhăn sâu giữa chân mày đối phương: "Em yêu thầy, sao mà em nỡ để thầy bị làm sao, em đảm bảo..."
Miệng lưỡi trơn tru khốn nạn! Mắc ói chết mất!...!Snape trừng cậu một cái, ghét bỏ đẩy tay cậu ra.
"Em biết cho dù thầy không thích Sirius, cũng không hy vọng chú ấy chết." Harry lại hôn trán Snape, lúc này mới không cam lòng thả tay ra.
Snape quay đầu sang một bên: "Hừ! Ta chỉ không muốn đồ quỷ khổng lồ nhà trò làm lụt văn phòng ta bằng đống nước mắt nước mũi."
Harry cười phớ lớ, ngồi bệch xuống sàn nhà để ôm chân Snape, đầu gật gù trên đùi anh.
"Đó là vì thầy đau lòng em!"
Snape gõ cái bốp lên đầu cậu, không muốn nhiều lời với thằng nhóc mặt dày này nữa.
Harry mếu máo bám chặt chân anh, nhìn cậu như muốn nũng nịu thêm vài câu nữa nhưng lại bị Snape cắt ngang, anh nói nhanh: "Phòng đấu giá gửi thư cho ta, đã có người tình nguyện thử nghiệm thuốc; nghiên cứu vá lại cái não thủng lổ chỗ cho trò của ta cũng có chút tiến triển.

Và tháng bảy tới mới có kết quả Thường Đẳng, ta giả thiết là trò có thể thôi làm những việc ngớ ngẩn và tập trung vào cái cần thiết theo lời cụ Hiệu trưởng kính mến mong mỏi, ví dụ như đến Hội đấu giá chẳng hạn."
Harry cười tủm tỉm, lọc lại thông tin trong câu châm chọc dài ngoằng của Snape một cách dễ dàng: "Chỉ cần được đi với thầy là được."
Snape lạnh lùng: "Không dễ thế đâu, nếu không được 12 cái O, thì trò ở nhà học bù đi, hy vọng có thể nhồi nhét thêm gì đó vào đầu."
Harry túm tay áo Snape: "Môn Độc dược của em không thành vấn đề, chỉ có môn cuối Lịch Sử Phép Thuật em bị tên trùm quấy rối, nên có hơi qua loa chút xíu, cái này đâu có trách em được chớ!"
Snape chụp đầu cậu, thở dài: "Đừng có đắc ý vênh váo, ngôi sao tài năng ạ." Harry ngước đôi mắt xanh sáng rỡ lên nhìn anh chăm chú, nụ cười vẫn thường trực trên môi.
***
Tiệc bế giảng cuối năm Harry không tham gia, trực tiếp xin nghỉ với cụ Dumbledore, rời trường đầu tiên để đi thăm chú Sirius đang dưỡng bệnh.
Câu thần chú Mê muội của mụ Bella đã đánh trúng đầu Sirius, nếu không phải nhờ huy hiệu Harry cho chú cản lại phần nào, chỉ sợ chú sẽ ngủ luôn tới thiên thu.

Nhưng bây giờ Sirius vẫn còn đau đầu chóng mặt phải nằm bẹp trên giường, còn cần hai ngày quan sát mới có thể xuất viện.
Harry không tiện ở lại bệnh viện St.

Mungo, bây giờ cả giới Phù thủy đều đổ xô đi tìm cậu.

Tạm biệt ba đỡ đầu nước mắt lưng tròng lưu luyến, Harry trở về nhà Dursley ở hai tuần dưới sự hộ tống của thành viên Hội Phượng Hoàng.
Bởi vì cậu về sớm hơn thường lệ và xuất hiện ở bậc tam cấp nhà Dursley, Harry đã gây ra một trận hoảng sợ nho nhỏ cho dượng Vernon khi ông ta mở cửa.
Sau cuộc sum họp nhạt nhẽo với ba thành viên trong gia đình Dursley, Harry vác theo hành lý vào căn phòng nhỏ của cậu, đóng chặt cửa.

Thái độ của nhà Dursley chứng tỏ họ vẫn không muốn dính dáng gì nhiều tới những trò bùa ngải phép thuật, Harry cũng không muốn làm phiền tới họ.
Tối đó cậu đi thăm bà Lywa và ba con chó tuyết, bà vẫn còn khỏe như vâm và than thở với Harry việc Nastty, con chó đô con nhất trong cả ba, vừa tăng thêm hai lạng thịt, nhìn phốp pháp phổng phao như một con cừu to.
Harry rất muốn khuyên bà đừng nên cho Nastty ăn thêm bữa phụ trước khi đi ngủ nữa, nhưng nhìn bà Lywa thương cảm đổ thêm súp thịt gà vào bát cho con chó, Harry chỉ đành ngậm ngùi im lặng, cậu có khuyên thì bà cũng không nghe đâu.
Chờ ở nhà Dursley mấy ngày Harry mới nhận được thư của các bạn gửi tới, chỉ duy mỗi chim công trắng con là bặt vô âm tín.

Cậu có thể tưởng tượng được thằng bé này có thể hành động ngốc nghếch thế nào sau vụ bị Snape nhốt ở hầm, nghe nói nó đã kêu khàn cả cổ đến khi được thả ra.

Harry thở dài một hơi, liên lạc với cụ Dumbledore, nhờ cụ chú ý mối quan hệ giữa thằng bé với giáo sư một chút, đừng để xảy ra sai lầm gì.
Trái với Harry nhàn nhã, mùa hè này trận doanh Hắc ám trôi qua vô cùng nhấp nhô, vì thất bại trong chiến dịch Quả cầu Tiên tri, tổn thất mười hai thuộc hạ đắc lực, bản thân còn bị thương, cảm xúc của Chúa Tể Voldermort vô cùng táo bạo, tra tấn Tử Thần Thực Tử như cơm bữa, thời gian này, kẻ nào cũng nhếch nhác như chim sợ cành cong, khúm núm hèn mọn quỳ bò dưới chân Chúa Tể để xin sự tha thứ.

Trong đó phải kể đến mụ Bella là thê thảm nhất.
Bellatrix không chỉ bị thương nặng ở Bộ Phép Thuật, mà khi quay về còn bị Voldermort trừng phạt, nếu không phải mụ ta trung thành, sợ là cũng bị hắn ta giết chết.

Tuy giữ được hơi tàn nhưng mụ ta cũng bị tra tấn thành không ra hình người, thoi thóp bị nhốt trong ngục.

Đến khi Snape dâng thuốc Lọc máu lên, Voldermort uống xong hòa hoãn bớt cảm giác bị thiêu đốt bỏng rát, hắn ta mới từ bi ra lệnh cứu chữa cho Bella.
Trong ngục giam âm u, tăm tối, trên lớp rơm rạ mủn xì là người đàn bà toàn thân đầy máu đang lóp ngóp.

Môi mụ tím đen, đã hít vào nhiều thở ra ít, nếu chậm thêm chút nữa có lẽ cũng đi đời nhà ma.

Snape lạnh lùng ném thần chú trị thương lên người mụ, lại đổ vài bình Độc dược vào miệng mụ.

Thái độ của Chúa Tể Hắc Ám đối với Bella rất đặc thù nên anh không thể động tay chân vào, chỉ cần làm đúng trách nhiệm là được.
Đổi lại với nhà Malfoy, Chúa Tể Hắc Ám lại có động thái khác, đầu tiên là chiếm dụng Thái Ấp Malfoy tổ chức hội họp, thể hiện rõ hắn không hài lòng với gia tộc này và lấy đó làm trừng phạt.

Thứ hai, hắn lại tuyển thêm càng nhiều Tử Thần Thực Tử làm hùng mạnh thêm thế lực, thứ ba lại lên kế hoạch xuống tay với Dumbledore.

Cuộc hội họp đó Snape phải đi, cả "kế hoạch ám sát" anh cũng biết đôi chút.

Những ngày tháng ở trận doanh Hắc ám là những chuỗi ngày đằng đẵng tăm tối, đầu óc phải thật kín như bưng và hành xử thận trọng từng li từng tí.

Chưa bao giờ Snape thấy nhớ nhung căn hầm ấm áp của mình như hiện tại, mệt mỏi bao trùm lấy tâm trí anh khi phải để tâm đối phó với những lời chất vấn cay nghiệt.
Sau lần hội tụ, Snape lê thân thể nặng nhọc trở về Đường Bàn Xoay.

Vừa vào cửa anh đã nhận ra nhà mình có kẻ xâm nhập, chưa kịp rút đũa phép Snape đã bị một cục lông trắng lao thẳng vào mình như viên đạn tông vô ngực, bắt đầu hạnh phúc bày tỏ tình thương mến.

Snape lau nước miếng trên mặt, ghét bỏ ném con hươu xuống đất, không chút để ý tiếng kêu nhõng nhẽo của nó.
Thấy màn nũng nịu không có hiệu quả, cậu trai trẻ thoắt cái xuất hiện ngay chỗ con hươu, vẻ mặt rầu rĩ nhảy xổ lên lưng Snape, quàng tay ôm chặt cổ anh: "Thầy không cần em nữa hả?"
Snape đeo theo miếng dán trên lưng đi vào bếp pha cà phê, bực dọc: "Ta không cần đồ quỷ khổng lồ không mời mà đến! Ai cho trò chạy tới đây? Ngại Tử Thần Thực Tử trên đường chưa đủ đông hả?"
"Tại lâu quá không gặp, em nhớ thầy mà."
Cái ly trong tay Snape rung bần bật, giống như sắp bị bóp bể.

Harry vội ôm eo anh làm nũng: "Em đang thương, em tủi thân, thầy không cần em!"
Nhém nữa ly cà phê trên tay Snape đổ cái ào xuống đất, đầu anh kêu ong ong, tức tới nỗi Snape đập cái ly xuống bàn một cái thật mạnh, rồi hung hăng gạt tay cậu ra.
"Đầu của trò có bị vô nước không vậy hả? Nói chuyện cho bình – thường!" Snape nghiến răng nhả ra từng chữ.
"Thầy hôn một cái là em khỏe re – " Harry không để Snape kịp phản ứng, cậu chồm tới hôn lên khóe môi anh một cái.

Tuy rằng bị đẩy ra ngay tức khắc nhưng Harry vẫn vui mừng liếm miệng, õng ẹo đu sau lưng anh không rời.
Đầu Snape đau nhức, cơn giận như bong bóng xì hơi mất đi, bây giờ chỉ còn lại bất lực...!chẳng lẽ anh còn có thể đánh nó một trận hay sao? Chắc chắn là bị tên chó đần ngu si đó dạy hư rồi, vốn chỉ hơi dính người một chút, chứ đâu tới nỗi xà nẹo thế này.

Đối diện với vẻ mặt ngáo ngơ cười toe toét của Harry, Snape chỉ thấy vô lực từ tận đáy lòng...!Đúng là không thể giao trẻ con cho con chó đần kia dạy mà...!Anh đờ đẫn quay lại ghế sô pha.
Harry vẫn bám sát bên anh, cậu vẫy tay và ly cà phê từ trong bếp bay ra, đáp thẳng vào tay Snape.
Snape uống một ngụm cà phê đắng cho đầu óc tỉnh táo hơn, xỉ vào trán thằng nhóc xấu bụng: "Chơi đủ rồi thì đi về đi, đừng tưởng rằng mình đủ mạnh thì không có ngoài ý muốn."
"Mình ăn bữa tối cùng nhau được không thầy?"
"Vậy ăn xong trò phải đi về."
Harry sung sướng đáp một tiếng vang dội, trộm được ở bên thầy nửa ngày đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Đúng là càng ngày Snape ngày càng dung túng cậu hơn mà...
Bữa tối đó là do Harry làm, Snape cũng biết nấu ăn nhưng tay nghề không tốt như Harry.

Sau khi tính toán lượng thịt cho vào nồi, Harry lục tủ bếp và tìm ra một chai rượu vang dính bụi.

Cậu kêu lên: "Severus ơi, cái này còn uống được không vậy?"
Snape xuất hiện ở cửa bếp: "Trò cũng biết lựa ghê nhỉ."
Harry lật cái cái chai lên xem: "Năm 1979.

Chà, Severus à, chai rượu của thầy còn lớn tuổi hơn em nữa ấy." Thấy anh không phản đối, cậu ngân nga mở nút chai và đổ một ít vào trong nồi.
Lời nói bâng quơ của Harry không biết sao làm Snape đỏ hai tai, anh trừng mắt nhìn thằng nhóc một cái rồi dợm bước đi.
"Severus à, ăn thử đồ ăn của em đi, tuyệt đối xứng với rượu của thầy nha" Harry mặt dày bám theo.

Ở biệt thự ven sông có bà Weasley lo liệu, trừ một ít trà bánh bình thường, cậu ít khi mó tay tới nấu nướng; nhưng qua tới chỗ này rồi, Harry lại muốn trổ hết tài năng ra để cho Snape thưởng thức.
Harry kéo tay anh vào bếp, lúc này Snape mới để ý thằng nhóc đã biến nhà bếp của anh thành cái gì, nồi xong tự động bay khắp nơi, trên thớt một cây dao bự chảng đang cắt cà rốt.

Harry lẩm bẩm: "Thầy chẳng có lấy một cây dao thái nhỏ sao? Cái dao này bổ củi còn được nữa là."
Cái nồi đang sôi sùng sục và bốc lên khói, Harry vẫy tay để đống cà rốt trên thớt tự động bay vào nồi.

Cái hương thơm lâng lâng của rượu vang bay hơi làm đáy lòng Snape tự nhiên thắt lại, một thứ gì đó choáng đầy ngực anh, râm ran, nghèn nghẹn.

Tới lúc bấy giờ Snape mới nhận ra căn bếp đã trở nên ấm áp thế nào – kể từ khi mẹ anh rời khỏi thế giới này, căn nhà âm u ọp ẹp này chẳng bao giờ có nổi một nồi súp nóng.

"Severus?" Trên tay cầm cái muôi, Harry quay lại với vẻ hào hứng: "Thầy có muốn thử một chút không?"
Lúc này Snape mới hoàn hồn: "...Ta phải nói, trò rất có thiên phú làm gia tinh."
Nụ cười rạng rỡ nở rực trên môi cậu trai trẻ: "Vậy thầy có muốn để em ở lại không? Em có thể làm rất nhiều việc..." Harry nháy mắt: "Kể cả làm ấm giường cũng được."
Dải hồng rực lan khắp gò má, Snape gào lên: "Cút!"
Harry gục đầu: "Đừng tức giận mà, thầy ra ngồi trước đi, sẽ có thức ăn ngay đây."
Snape không thèm quay đầu đi thẳng.
Nhìn theo bóng thầy bước ra ngoài, Harry tự gõ đầu mình, cậu không thể vội vã được.

Không phải Snape không có tình cảm với cậu, mà là...!lão dơi già luôn thấy bất an, Harry phải chậm rãi chứng minh tình cảm của mình với anh sẽ không thay đổi.
**
Sau bữa tối, Snape kiên quyết đưa Harry quay về, bất chấp thằng bé năn nỉ ỉ ôi, ôm mặt anh hôn hết chỗ này tới chỗ khác.

Snape ráng đẩy nó ra nhưng sức Harry lớn hơn anh nghĩ nhiều, bất đắc dĩ thất thủ mấy cái hôn.
Harry dài giọng: "Ầy...!còn tới hai ngày nữa em mới rời khỏi nhà đó được...!Chán quá đi..."
Nói rồi cậu biến thành hươu tuyết nhỏ, Snape ôm cậu trên tay, nhẹ nhàng sờ nhúm lông vàng trên đầu cậu, rồi anh Độn thổ tới dưới bóng một cây sồi to ở cách không xa nhà Dursley.

Hôm nay là ngày lão Mundungus Fletcher – một lão bán đồng nát gàn dở, trục lợi và gian manh canh gác, và có vẻ như lão đã bỏ đi đâu đó để uống rượu, hoặc mót của, cho nên Harry mới thuận lợi trốn ra đến thế.

Và kìa, dưới bụi hoa tú cầu, Snape đã tìm thấy lão ta đang gà gật ôm cái bi đông, trên người lão bốc mùi rượu rẻ tiền nồng nặc.
Ban phát một cú liếc sắc lẹm cho lão Mungdun – cứt, Snape thả con hươu xuống đất, nhìn cái bóng nhỏ xíu đó biến thành cậu thiếu niên cao lớn chạy tót vào nhà Dursley, rồi lú đầu ra cửa sổ vẫy tay tạm biệt với anh, Snape khẽ gật đầu rồi biến mất.
Hai ngày sau, cụ Dumbledore tự mình đến đón Harry, đưa cậu đến biệt thự bờ sông.

Những thành viên cố định ở biệt thự có một buổi họp nhỏ về nhiệm vụ sắp tới, rồi ông cụ mới cười tủm tỉm rời đi (không quên mang theo bánh kẹp hạnh nhân của Kreacher).
Thời gian này tình hình nhà Weasley có chút khác biệt với kiếp trước, không có Harry giật dây bắc cầu, tiến triển tình cảm của anh Bill và Fleur có hơi chậm chạp, nhưng hai người đó vẫn hút lấy nhau, không thể không nói duyên phận thật kỳ diệu.

Bà Weasley đang phiền não chuyện này nên cả nhà Weasley đến muộn hơn mọi năm.

Nhóm động vật nhỏ không có mặt đủ nên Hermione cũng gửi thư bảo vài ngày nữa mới có mặt.
Thế niên trong biệt thự lúc này chỉ có một, hai, ba người đàn ông độc thân ở cùng nhau.

Do không có người khác nên Regulus cũng xuống dưới đi lại.

Y vẫn còn hơi yếu, mỗi ngày chống gậy dò dẫm trong phòng khách dưới sự đỡ đần của con Kreacher, con gia tinh kích động tới nỗi nước mắt ràn rụa, Regulus đi được một bước, nó lại nấc lên một cái và xì nước mũi vào một cái áo gối cũ xì màu cây đay.
Sau khi trở về từ St.

Mungo, Sirius đã khỏe mạnh lại như xưa, nhảy nhót tưng bừng quanh khu vực tập đi của Regulus.

Tuy nhiên, cơn giận của Regulus với chú lại nâng lên một tầm cao mới khi Sirius bị thương nhập viện.

Sirius bị cấm xuất hiện trong tầm mắt Regulus, điều này làm chú cực kỳ khổ sở, may mà Harry đến mới phân tán bớt lực chú ý của con chó đen to bự này.

Mỗi cái Harry thề là cậu đã thấy Sirius năn nỉ những câu đại loại như là: "Tha lỗi cho anh đi mà..." "Đó chỉ là một tai nạn..." sau khi cậu bảo là mình sẽ đi làm bài tập nhưng thực chất là lộn ngược ra để coi ba đỡ đầu nhà mình xuống nước làm sao với em trai.
Harry có nhiều việc vặt vãnh phải làm, nhưng cũng buồn là từ lần tạm biệt đó lão dơi già không thèm liên lạc với cậu nữa.

Việc quán xuyến nhà cửa giao vào tay Kreacher, con gia tình già nhưng vẫn còn năng nổ, rất hào hứng chăm sóc cho ba người đàn ông trong nhà (có lẽ là chăm sóc hai, người còn lại ăn ké).
May mắn chiều hôm đấy thầy Lupin đã trở về.

Bởi vì đặc tính của người sói, nhiệm vụ của Lupin vẫn luôn tương đối nguy hiểm, lúc mới về chú chỉ kịp uống chén trà rồi lò dò lên phòng ngủ.

Nhìn dáng vẻ tả tơi của chú mà thấy thương, nếu để Hermione thấy cô bé sẽ lại ngân ngấn nước mắt...!Harry dúi một lọ thuốc Tăng Lực vào tay Lupin...!Tuyệt vời, căn nhà lại có thêm một người đàn ông độc thân nữa.
Bốn người đàn ông, một người dỗi, một người dỗ, một người ngủ, còn người còn lại chìm đắm vô nỗi nhớ nhung người yêu không dứt.

Harry đã viết vô số phong thơ cho Snape, bất kể làm gì cậu cũng muốn kể cho anh nghe, dẫu chỉ có vài dòng, đôi khi là bày tỏ tương tư.

Hegwig phải bay tới bay lui nhiều tới nỗi nó quạo quọ bãi công, Harry lại đổi sang con cú Jack của Nhà Potter đưa thư tiếp – đừng xem thường sức bám dai dẳng của đàn ông họ Potter.
Cuối cùng dưới lá thứ quấy rầy thứ một trăm linh một của cậu, con Jack trở về với lá thư đáp trả bị hạ độc Mọc Lông của Đại Sư Độc Dược, bên trong viết hết sức ngắn gọn: Ngày mai ta sẽ đến nghiệm thu tác phẩm.
Harry nhìn bàn tay mọc đầy lông xù của mình, khóc không ra nước mắt..