[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 4: 4: Trở Về Nhà






Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ
Kể từ khi Hagrid đến cảnh cáo một chuyến, một nhà Dursley càng thêm cần thận đối đãi cậu, đặc biệt là Dudley bây giờ sợ Harry đến nỗi không dám ở chỗ nào có mặt Harry.

Harry tương đối vừa lòng với kết quả này, mỗi ngày mang theo Hedwig qua nhà bà Lywa chơi, cũng ôn tập bài học năm nhất chút đỉnh.

Đối với việc cậu đi học xa nhà, bà Lywa lưu luyến không thôi, riêng việc trước khi khai giảng đã nướng cho cậu rất nhiều bánh quy nhỏ, mong cậu có thể có thêm nhiều người bạn tốt.
Vốn ngày 1 tháng 9 hôm nay Harry cho rằng dượng Vernon sẽ không đưa cậu đi, vốn đang chuẩn bị nhờ bà Lywa, không ngờ ông lại đồng ý, tuy rằng dượng Vernon cứ như đi gặp ma, ném cậu ở sân ga rồi lặn mất...!Chà...!Có lẽ uy hiếp của Hagrid có tác dụng ấy mà, Harry nhún vai đẩy hành lý hoà vào dòng người, một đường đi tới lối vào Sân Ga 9 ¾, thời gian còn chưa tới, cậu đứng ở tại chỗ chờ, làm lơ ánh mắt tò mò bắn về phía cậu.
"Xem coi, sân ga số mấy?" Âm thanh của Molly làm người ta hoài niệm, Harry quay đầu nhìn một nhà tóc đỏ đi tới, những người đã mất vẫn còn đây, trẻ trung, mạnh khoẻ, thật tốt.
"9¾, má ơi, con đi nữa..." Đó là Ginny, nhỏ xíu ngây thơ nắm tay má nài nỉ.
"Con chưa đủ tuổi đi học mà Ginny.

Yên nào.

Được rồi, Percy, con đi trước." Trông Molly cao và múp míp khoẻ khoắn, tóc bà bới sau đầu, vẫn chưa sợi nào nhuốm bạc.

Bà đẩy từng đứa con một của mình lên đằng trước để chúng không phải trễ chuyến tàu đến trường.
"Fred, tới phiên con"
"Con không phải là Fred, con là George.

Thật tình, thưa bà, bà tự xưng là mẹ của chúng con, vậy bà không thể phân biệt con là George sao? " Đó là Fred, ảnh chỉ đang đùa dai thôi, còn có George cạnh ảnh nữa, mặt mũi thì rõ là đường hoàng mà lại hùa theo anh em mình giỡn nhây với má.
"Xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi bác có biết làm sao vô nhà ga không ạ?" Harry nở nụ cười tiến lên chào hỏi, Molly vẫn là một bà nội trợ nhiệt tình tử tế như xưa, bà vui vẻ giới thiệu thằng con thứ ba trong nhà - Ron cũng lần đầu tới Hogwarts cho Harry, bà chỉ lũ trẻ cách vô sân ga đúng đắn: "Đừng lo, tất cả những gì con phải làm là đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số chín và sân ga số mười.

Đừng dừng lại và đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng.

Tốt nhất là cứ chạy nhanh một chút nếu con thấy sợ.

Con đi đi, đi trước Ron đi."
Sân Ga 9 ¾, tàu tốc hành màu đỏ tươi đến Hogwarts đang đậu ở bên kia hàng rào, trong tiếng ồn ào Harry một đường phăm phăm đi thẳng, cậu gặp được không ít gương mặt vẫn chưa hết nét non nớt trẻ con, thật tốt, tụi bạn đều còn đây, Harry - đã - sống - không - biết - mấy - năm thương cảm nhắm mắt lại, cậu chọn một toa tàu ở gần đuôi xe rồi bước vào.
Harry nhẹ nhàng chất hành lí lên khoang trên, dựa vào cửa sổ nhìn một nhà Weasley dùng cách thức độc đáo mà tạm biệt nhau, một tiếng còi tàu vang lên, dưới sự hối thúc của Molly, ba cậu con trai leo lên tàu, xe bắt đầu chuyển bánh, Harry nhìn thấy bà mẹ đứng vẫy tay theo các con và cô em gái vừa khóc vừa chạy theo đoàn tàu cho đến khi tàu tăng tốc độ bỏ xa cô bé.

Cô đành đứng lại cố vẫy tay theo.

Harry ngoái nhìn cố bé và bà mẹ mãi cho đến khi họ khuất sau những khúc quanh của đoàn tàu.

Cửa toa tàu nhẹ mở và thằng em út trong Đám anh em tóc đỏ thò đầu vào.

No chỉ vào chỗ đối diện với Harry hỏi: "Có ai ngồi ở chỗ này không bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi."
Ron có hơi nhát gừng chào hỏi Harry, giới thiệu tên mình với cậu.

Đột nhiên cặp song sinh quay lại, coi thử thằng em mình đã ổn hết chưa, rồi chào hỏi Harry luôn.
"Harry hồi nãy tụi này quên giới thiệu.


Tụi này là Fred và George Weasley.

Còn đây là Ron, em của tụi này." Coi bộ Ron không hài lòng với cách giới thiệu của ông anh Fred lắm (hay là George nhỉ?), nó trừng mắt nhìn cặp song sinh, vẫn là Harry duỗi tay ra bắt tỏ ý thân thiện.
"Mấy anh khoẻ, em là Harry Potter, rất vui khi được biết mấy anh." Nhìn ba cái mặt đực ra trông vui thật, vẫn là cặp sinh đôi có phản ứng trước, hai đứa trộm liếc nhau.
"Bồ có...ờ..

cái kia..." Harry vén tóc mái lên một chút để bọn họ nhìn cho rõ.
"Vậy ra đó là chỗ mà kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy đã..." cặp sinh đôi tò mò nhìn một hồi, thẳng đến có người gọi bọn nó mới cùng nhau rời khỏi.

Ron liền kiếm đề tài khác để trò chuyện, chia sẻ cho Harry mấy chuyện thú vị nó biết.

Mà Harry thì nhìn chằm chằm con chuột trong tay cậu nhóc, tự hỏi nên ra tay thế nào đây...
May mắn thay một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào rao hàng đồ ăn vặt, cứu vớt con chuột xám mập ú giả dạng kia.

Harry mua chút kẹo sô cô la ếch rồi kẹo dẻo, bánh bí ngô,..., lại trao đổi với món bánh mì kẹp thịt khô cứng còng với Ron, cậu nhớ nhung cái vị khô cứng này dữ dội.

Ngôn Tình Ngược
Hai đứa chia sẻ sô cô la ếch, kẹo dẻo hạt đậu đủ vị, còn có món bánh quy nhỏ bà Lywa đã chuẩn bị, tham thảo tấm thẻ sưu tập có hình cụ Dumbledore râu bạc phơ, thẳng đến khi Neville tiến vô tìm con cóc của nó.
"Nó sẽ trở về mà" Harry khẽ an ủi một câu nhưng trông Neville vẫn rầu rĩ lắm, nó uể oải bỏ đi.

Giáo sư Thảo Dược học ưu tú tương lai của Hogwarts hiện giờ vẫn còn thích khóc nhè, nhưng cậu ấy lại là một Gryffindor chân chính, sở hữu can đảm mà hiếm ai có được.
Sau đó là cô phù thuỷ nhỏ Hermione bước vào, lúc này cô bé có vẻ oai vệ và kiêu ngạo, Harry nghẹn cười nhìn cô tranh cãi với Ron, ai ngờ hai người này về sau sẽ đến với nhau chứ, tình cảm của hai người bạn tốt vẫn luôn làm Harry hâm mộ.
"Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi." không biết có phải năm đó Hermione đã uy hiếp Nón Phân Viện hay không, Harry không có ý gì đâu, nhưng nữ quân sư của bọn họ rõ là thuộc về Ravenclaw kia mà.
...
"Cho dù mình ở nhà nào cũng được, miễn là đừng chung nhà với con nhỏ đó." Đợi Hermione kéo Neville đi rồi, Ron mới làu bàu một câu, Harry rất không phúc hậu cười, về sau chẳng những mấy cậu không ở Nhà khác nhau, tương lai còn cùng chia sẻ một chiếc giường.
"Sao thế? Cười cái gì?" Ron ngơ ngác hỏi.

Harry lắc lắc đầu, những ý nghĩ thú vị này của cậu không thể chia sẻ cho ai hết, cũng có chút tiếc nuối đấy chứ.
...
Không bao lâu, Malfoy ngẩng cái mặt nhợt nhạt của nó, dẫn theo hai thằng bé chắc nịch và hung tợn theo.
"Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này.

Vậy ra là mày đó hả?" Khó có dịp cậu chủ nhà Malfoy thấy hứng thú với một người, đương nhiên muốn tới sửa đúng quan niệm sai lầm của Harry, đặc biệt là nó muốn cứu vớt ý định làm bạn với lũ khố rách áo ôm của cậu.

Lũ nhà nghèo như thằng tóc đỏ ngồi đây.
"Há! Mày thì khỏi giới thiệu.

Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể chứ gì! Tao tên là Malfoy, Draco Malfoy, đây là Crabbe, đây là Goyle.

Potter, tao nghe nói mày lớn lên ở giới Muggle nhỉ, rồi mày sẽ thấy là có những gia đình phù thủy sang hơn.

Mày đừng vội kết bạn với đám tầm thường.


Chuyện đó tao giúp mày được." Malfoy có thể hiểu được giáo dục Muggle đã dạy hư Harry rồi, nó nên vươn tay cứu vớt cậu mới phải.
"Này! Malfoy! Tao nhớ tao đã nói với mày rồi, làm một thân sĩ thì như vầy là thất lễ lắm." Cụ Dumbledore đánh giá bản tâm cậu thiếu gia cũng không hư, nhưng Harry cũng không muốn kết bạn thân thiết với Malfoy, quan niệm đã bất đồng thì khó mà hợp tác.

Bị từ chối, mặt Malfoy không đỏ cồ lên mà chỉ hơi ửng hồng, nó híp mắt thu tay lại, vẫn duy trì phong độ.
"Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút.

Mày rồi sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn.

Tại ba má mày hồi đó cũng không biết điều gì là tốt cho họ.

Mày mà cứ giao du với đám giẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid ấy thì có ngày cũng tiêu ma." Đáng tiếc nó còn chưa học được âm hiểm của ba nó, mới mấy câu đã chọc Ron nóng máu lên, Harry ngăn cản bạn bè của mình, cậu biết Malfoy là đứa chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu.
"Tao biết lựa chọn của mình, mà mày thì sao...!mày biết mày phải chọn gì sao?" Một câu cuối cùng Harry ghé sát tai Malfoy, dùng âm thanh khàn khàn khẽ thốt, làm cho thằng nhỏ sợ tới mức lùi một bước, nó nhìn đôi mắt như thấu triệt cái gì cũng biết của Harry, mặt không khỏi nhợt nhạt hơn mấy phần, Malfoy không nói tiếng nào kéo hai thằng to con rời khỏi toa tàu.
Hermione nhìn cái vẻ hoảng loạn của cậu thiếu gia vọt ra khỏi toa xe liền lại đây nhìn thử một cái nhưng không phát hiện được điều gì.

Sẵn cô bé nhắc nhở hai đứa đổi áo choàng, thuận tiện nói cho Ron mũi cậu nhóc dính lọ nghẹ, liền xoay người rời khỏi.
Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại.

Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm.

Ở cách đó không xa, Hagrid đang dùng cái giọng bè bè để tập họp học trò năm nhất, dẫn tụi nó ngồi thuyền đến Hogwarts trước.
Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Tụi học sinh đăm đăm nhìn toà lâu đài hùng vĩ trước mặt cho đến khi thuyền chúng cập bến cảng nằm dưới ngầm Hogwarts.

Khi xuống thuyền may mắn sao Neville cũng tìm được con cóc thất lạc, nó mừng rỡ đưa tay đón Trevor từ tay bác Hagrid.
"Cảm ơn bác ạ!" Neville sung sướng kêu lên.

Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo anh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.

Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

Chờ cả đám đến đông đủ, Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.
Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra.

Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa - cô McGonnagal.

Đã lâu không gặp cô, Harry biết bà phù thuỷ có nét mặt nghiêm túc này thật ra lại là giáo sư tốt bụng nhất Hogwarts, bà không nói nhiều nhưng lại cẩn thận chăm sóc từng học trò, không cần biết là Nhà nào.
Hagrid giao học trò năm nhất cho giáo sư McGonnagal, McGonnagal dẫn tụi nó vào một cánh cửa to tới nổi có thể nhét vừa cả một căn nhà, dọc theo cầu thang cẩm thạch, bước vào tầng lầu toàn đá phiến, bà đưa tụi nó vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang rồi giới thiệu bốn Nhà cho cả bọn.
"Chào mừng các con đến Hogwarts.

Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá.


Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts.

Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi...!với các bạn chung một ký túc xá.

Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin.

Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc.

Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở.

Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả.

Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa."
"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.

Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.

" Ánh mắt bà chần chừ trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville; chót mũi nhọ nhem của Ron cũng có vẻ khiến giáo sư không hài lòng.

"Chờ bên kia chuẩn bị xong, ta sẽ dẫn tụi con qua, trong lúc chờ phải trật tự!" Nói xong, McGonnagal liền ra khỏi phòng.
Đám học trò năm nhất ai ai cũng có vẻ hãi hùng, không đứa nào dám nói năng gì, ngoại trừ cô nhỏ Hermione cứ lẩm nhẩm cả đống thần chú đã học thuột lòng và đang tính xem hồi nữa nên xài câu nào và Harry đang nhỏ giọng kêu tên Kreaver.

Sau khi quay lại quá khứ, cậu thử gọi Kreaver, cậu biết Kreaver là thú bảo vệ cho Hogwarts cho nên cũng không ôm hy vọng có thể gọi nó ra ở giới Muggle, hôm nay thật vất vả mới về lại Hogwarts, lúc vô lâu đài cậu liền thử gọi nó, hy vọng con sư tử vàng kim kia có thể bất ngờ nhảy ra từ một cái hốc nào đó.
"Bồ thấy căng quá hả?" Ron đụng cánh tay Harry một cái, cho rằng cậu đang đọc thần chú giống Hermione.

Bỗng nhiên có một chuyện khiến Ron nhảy bắn lên không trung cả ba tấc, bọn trẻ con xung quanh cũng kêu thét lên.

Harry ráng nhịn để không thuật tay ném một câu ác chú qua, mấy chục con ma Hogwarts xuất hiện một cách hoành tráng và đáng sợ (trong mắt học sinh mới), tranh cãi láo nháo và không coi ai ra gì.
Lũ ma cứ cãi lộn một hồi mới phát hiện đám học sinh, cũng chào hỏi hẳn hoi, ông thầy tu xuất thân Huflepuff vội vàng giới thiệu học viện mình chút đỉnh, lúc này McGonnagal đã trở lại, mấy con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một.

"Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta." McGonnagal dắt cả bọn qua cửa Sảnh đường, mở hai cánh cửa lớn màu nâu đậm, sảnh ăn lộng lẫy của Hogwarts xuất hiện trước mắt đám trẻ con.
Harry nghe Hermione thì thầm: "Chỗ này có ếm phép, trông giống hệt bầu trời bên ngoài.

Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy."
Harry đi theo đám học trò mới giương mắt dòm ngó khắp bốn phía, chỉ là trong mắt đứa khác có ngạc nhiên chấn động, mà mắt cậu lại tối mịt mù.

Sẽ không xui xẻo đến thế đúng không? Tuy cậu không có biết tất tần tật về khế ước phép thuật nhưng cũng từng biết nó phải ký bằng linh hồn, theo lý thuyết mặc dù cậu rớt vô thời không thác loạn cũng sẽ không mất đi hiệu lực, chẳng lẽ đây là một thời không khác hay sao?
Harry thu hồi tầm mắt, học mấy đứa khác nhìn chằm chằm cái Nón Phân Viện, cậu đang tính xem có nên thử Ngài Nón hay không.
Ngài Nón vẫn chưa biết có một con sư tử đang rình rập nó, nó vui sướng mở miệng hát bài ca nó tự sáng tác để chào mừng tân sinh.

Khi kết thúc bài hát, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay.

Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

Ron thì thào với Harry: "Vậy là mình sẽ đội thử cái nón ấy.

Phải đập Fred một trận mới được, ảnh cứ nói như mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ." Harry cười nhẹ, cậu đang tự hỏi xem mình phải nói lời khách sáo làm sao với Nón Phân Viện, cậu có nên vô Slytherin theo lời cái nón đề nghị không, ừ...!để trả thù quý ngài Gryffindor đã ném cậu về thời không này nghe cũng không tệ...
McGonnagal bắt đầu điểm danh, bọn học sinh lục tục tiến lên để đội cái ní dơ hầy kia và phân viện.


Hermione vẫn như cũ thuộc Gryffindor, cô sư tử nhỏ tự hào cười rộ lên đi về hướng bàn ăn Nhà Gryffindor, Neville cũng vô Gryffindor dù Ngài Nón mất thời gian khá lâu để lưỡng lự, Malfoy được như như ý nó mơ vào Slytherin...!rất nhanh đã đến phiên cậu rồi.
"Harry Potter" Khi Harry bước tới, cậu nghe tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía.

Cậu ngồi xuống và cô McGonnagal chụp cái mũ sụp xuống mắt cậu, cả sảnh đường đầy nhóc người đều đang hướng mắt nhìn về Harry.

Và tất cả chờ đợi.

"Chà! Khó đây! Rất khó.

Can đảm có thừa...!Trí tuệ cũng không kém...!Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng mãnh liệt nữa chứ! Hay thật! Thế mi muốn ta phân mi vô loại nào hả? Slytherin sẽ giúp mi trở thành vĩ đại, chắc chắn như vậy...!mi sẽ thành châu báu...!Ồ, thôi, tốt nhất là...!Gryffindor." cuối cùng Ngài Nón lớn tiếng hô lên Gryffindor, Harry sững sờ ở tại chỗ, lần này cậu chẳng can thiệp vào lựa chọn của Mũ Phân Loại, nhưng kết quả vẫn là Gryffindor ư?
"Xin lỗi nhá, ta bị uy hiếp" thời điểm McGonnagal gỡ mũ từ trên đầu cậu xuống, cái nón khe khẽ nói bên tai cậu, uy hiếp? Harry còn đang suy nghĩ ai có thể uy hiếp Nón Phân Viện, liền thấy Kreaver xuất hiện từ khoảng không, nó vẫy hai cánh to lớn đẹp đẽ của mình rồi dừng trên bàn cơm Gryffindor, tựa hồ không ai phát hiện nó đã đến, Kreaver ngồi chễm chệ phải bít hết một nửa bàn rồi giương mắt nhìn Harry gầm gừ một cái như lời chào, Harry nghĩ mình có thể hiểu được ý nó: người thừa kế Gryffindor sao có thể vô Slytherin chớ.
Vẻ mặt Harry bất đắc dĩ đi về phía bàn ăn Gryffindor, Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên: "Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!", Nick - suýt - mất - đầu thì vỗ vỗ bờ vai cậu.

Harry bị cả bọn kéo ngồi xuống, hiện tại cậu đã yên tâm hơn, lúc này mới rảnh rỗi xem bàn giáo viên trên cao.

Cụ Dumbledore nhẹ nhàng thở ra với việc cậu vô Gryffindor, Hagrid ở cuối bàn, đang nhìn cậu và giơ một ngón tay cái lên ra dấu khen ngợi, cậu gật đầu chào lại và nhếch môi cười với bác.

Rồi kế tiếp là...!giáo sư Snape chống tay, trên mặt là nét tìm tòi quan sát cậu, chậc...!Đau đầu nha! Nếu là hồi xưa mà gặp loại ánh mắt này của Snape cậu đã sớm quay đi chỗ khác, tuy nhiên lần này Harry lại nở một nụ cười hiền lành với thầy, đồng tử xanh lục sáng long lanh làm Snape cứng lại rồi, Harry nhướng một bên mày, bộ lạ lắm ư? Tuy rằng không biết Gryffindor bên đây sao lại thế này, cũng mặc kệ Snape có ân oán gì với ba má cậu, nếu cậu đã có cơ hội trở về, cậu thề lần này cậu sẽ tôn trọng người đàn ông dũng cảm nhứt này như cậu tôn trọng cụ Dumbledore.
Ngồi chờ Ron vào Gryffindor, Parkinson thì vô Slytherin, Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi, Cụ Dumbledore đứng dậy.

Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây, rồi cụ tuyên bố bữa tiệc lớn bắt đầu.
Bữa tối phong phú làm ai ai cũng vui sướng: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và những con bọ the quái dị.

Nick tám chuyện với lũ học sinh và biểu diễn mà Suýt - rớt - đầu kinh điển của ổng, làm một bàn người sợ tới trợn mắt há mồm, mà Kreaver đã biến mất ở nhà ăn, Harry cũng không nóng nảy làm gì, đã xác định Kreaver đã xuất hiện ở đây với cậu thì không sợ tìm không được ngài Gryffindor.

Nghe Nick oán giận về Bloody Baron, Harry ngẩng đầu nhìn phía bàn Slytherin, Nam Tước Đẫm Máu ngồi bên cạnh Malfoy và nó có vẻ bực bội vì bị xếp chỗ ngồi như vậy, Harry vui vẻ hài lòng quay lại hưởng thụ bữa tối tốt đẹp tiếp.
Sau khi ăn xong là thời gian cho món tráng miệng, mấy chú sư tử con bên cạnh bắt đầu bàn tán việc nhà, huynh trưởng Percy và Hermione đang trò chuyện về bài vở...!Tự nhiên răng Harry có chút đau nên cậu bỏ qua món bánh mật trước mặt, ai...!Tuổi lớn rồi răng cũng không tốt (nè, cậu mới có 11 tuổi thôi mà!).

Mắt cậu trông mong nhìn lên dãy bàn giáo viên, giáo sư McGonagall trò chuyện với cụ Dumbledore (Harry lại hâm mộ cụ lần nữa khi cụ có Đại Sư Ma Dược cung cấp thuốc sâu răng), lại nhìn sang Snape, thầy đang trò chuyện với Quirrell, cái thẹo trên trán đột nhiên nhói lên cơn đau quen thuộc, làm Harry trong vòng một giây nhớ tới vụ trên đầu cậu còn đeo một miếng Hồn Phiến, Voldemort chết bầm! Cậu vừa đỡ trán vừa mắng thầm, tiếc nuối bỏ lỡ ánh mắt vừa đặt lên người cậu lần nữa của Snape.
Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong.

Giáo sư Dumbledore lại đứng lên để tuyên bố những việc cần chú ý và một số điểm cấm bé mảng tới gần, Harry bẹp bẹp miệng, cái trò xiếc bé nhỏ của ông cụ Hiệu trưởng, với lũ nít tranh mười mấy tuổi thì càng cấm nó càng thích làm! Cụ trắng trợn táo bạo dụ dỗ người đi tìm kiếm thế hả, vậy con sẽ đi mạo hiểm được chưa? Trong lòng Harry đảm bảo với cụ.

Sau đó là bài ca của trường trước giờ đi ngủ, Harry vui tươi hớn hở hầm hừ theo điệu nhạc, cùng làm Hiệu trưởng nhưng cậu không giống cụ Dumbledore, cậu không thích hát bài hát trường cho lắm nhưng lại thích nghe người ta hát.
Rốt cuộc cụ Dumbledore cũng tuyên bố giải tán, cậu đi theo tụi năm nhất về kí túc xá.

Mấy bức tranh trên hành lang cứ xầm xì khi cậu đi ngang qua, Harry nghiêm túc nhìn kỹ một vài bức, khi chiến tranh qua không chỉ có người mất đi, có vài bức tranh vì tổn thương nghiêm trọng quá nên không thể sửa được.

Phía trước cả đám ngừng lại đột ngột, là con Peeves gây sự, trong khi Percy lạnh giọng uy hiếp muốn đi tìm Bloody Baron thì gã mới thè lưỡi bỏ chạy.
Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng - Bà Béo, bà hỏi bọn họ: "Mật khẩu?", Percy đáp: "Caput Draconis." Bà liền thả cả bọn vào.

Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy lại chỉ hướng kí túc xá cho nam và nữ rồi để đám học trò mệt nhoài đi nghỉ.
Vào phòng ngủ, sau khi Ron càu nhàu đuổi con chuột giả cắn khăn trải giường đi, cậu nhóc có vẻ quá mệt nên lập tức díu mắt lại ngủ.

Harry thở hắt ra, tuy rằng hiện tại cậu cũng rất mệt, nhưng cậu phải xác định này hết thảy là chuyện như thế nào đã.

Chờ nhóm bạn cùng phòng đều say giấc nồng cả, cậu đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ nhỏ giọng kêu Kreaver, đợi hồi lâu nhưng chú sư tử vàng kim kia vẫn luôn không xuất hiện, mắt thấy đã khuya lơ khuya lắc, Harry chỉ có thể trèo lên giường đánh một giấc mộng đẹp trước..