Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
- ----------------------------
Một tháng sau.
Trang viên Riddle.
"Phanh" một tiếng, chỉ thấy một cậu bé có đầu tóc đen vừa lỉa chỉa vừa mất trật tự, vẻ mặt nổi giận đùng đùng đột nhiên xuất hiện ở trong đại sảnh, sau khi đứng vững cậu liền lập tức bước đi hướng về phía gian phòng cuối cùng ở hành lang tầng hai ——
"Voldemort!"
Cậu rống giận mở cửa phòng đi vào, đi tới trước bàn đọc sách, cầm một tờ báo siết chặt trong tay bốp một tiếng mà vỗ lên bàn, lớn tiếng chất vấn, "Đây đều là ngươi giở trò quỷ đi!"
Chúa tể Hắc ám ngồi ở ghế sô pha dương dương tự đắc mà uống hồng trà, cúi đầu nhìn sách trong tay, mắt chưa từng nâng lên một chút, "Ngươi là chỉ cái gì?"
Harry đưa tờ 《 Nhật báo Tiên tri 》bị bóp đến đầy nếp nhăn cầm lên, chỉ vào đầu đề đưa tin đặc biệt hướng về phía người đàn ông trước mặt nói, "Cái này!"
.............!
(Cứu Thế Chủ giới pháp thuật, cậu bé đại nạn không chết —— phỏng vấn Harry Potter hẹn riêng độc nhất vô nhị!)
Các bạn độc giả, lúc này đây ký giả đặc biệt cử đi của 《 Nhật báo Tiên tri 》 hiện nay —— Rosa Karl, vô cùng may mắn có thể vào hôm nay mang đến cho các ngươi bản tin thăm hỏi lúc này đây! Không hề nghi ngờ, ở dưới thế cục trước mắt, tất cả mọi người rất quan tâm tin tức "Cậu bé Đại nạn không chết "Từ trong tay của người thần bí may mắn còn tồn tại.
Theo như một tin báo, ở một tháng trước thời điểm cậu về tới Hogwarts, ngoại trừ một ít tin đồn ra, cậu còn chưa từng chân chính ở trước mặt công chúng lộ diện.
Với tư cách thân phận đặc thù mẫn cảm như vậy, nhân dân đại chúng cũng vô cùng khát cầu cậu có thể chân chính tự mình hướng về phía mọi người giải thích một ít chuyện cùng chân tướng, xét thấy hiện tại chức hiệu trưởng của Hogwarts đã giao dời đến trong tay của viện trưởng Slytherin trước —— Severus Snape, đối phương không có ngăn lại thỉnh cầu phỏng vấn của ta —— "Chỉ cần ngươi có thể tìm tới nó" —— đây là nguyên thoại của ngài.
Đương nhiên, vị thiếu niên nổi danh này cũng đích thật là vô cùng xuất quỷ nhập thần, hoàn hảo chính là, dưới sự theo đuổi kiên nhẫn của ta, ta cuối cùng thành công trong bụi rậm phụ cận trường học chộp được một lần cơ hội phỏng vấn câu ấy!
Harry Potter —— cậu bé đại nạn không chết, hiện tại đã được chứng thực, cái cậu bé thần kỳ này là ở dưới sắp đặt của người thần bí bị ép tham gia kỳ thi Tam Pháp thuật, đồng thời cậu còn làm tuyển thủ dự thi tuổi tác ít nhất thành công lấy được quán quân —— mặc dù cuối cùng không có ở trong trình tự bình thường mà thu tiền thưởng của cậu đồng thời bị người thần bí nhốt hơn nửa năm, thế nhưng không phải không thừa nhận, đây là một cái thiếu niên ưu tú mà xuất sắc.
Ta tin tưởng mọi người đều rất quan tâm trạng huống cụ thể trong thời khắc này của cậu.
Các bạn độc giả, đừng lo lắng, ta có thể hướng về phía các ngươi cam đoan chính là, mặc kệ cậu ở trong tay của người thần bí chuyện gì xảy ra —— chí ít từ ta bước đầu quan sát xem ra, hắn ít nhất có thật tốt đối xử tử tế Cậu bé Vàng!
RK: Chào cậu, cậu Potter, ta là Rosa Karl, ký giả của Nhật báo Tiên tri.
Cậu có khỏe không? Tình trạng của cậu bây giờ có thể tiếp thu phỏng vấn chứ?
HP: Chào cô, Karl nữ sĩ.
Tôi, ách...!Tôi kỳ thật thật sự không muốn tiếp thu phỏng vấn, chỉ là đơn thuần không thoát được cô...!Nghị lực của cô cũng rất đáng để cho tôi kinh ngạc...!Nếu bị cô ngăn cản, hay bởi vì nguyên nhân đặc thù chết tiệt nào đó tôi không cách nào lại trực tiếp cự tuyệt cô...!Ai, chớ để ý, cô cứ hỏi đi.
(Cậu bé có chút buồn bực mà xoa xoa tóc, để cho chúng nó thoạt nhìn càng lộn xộn.
Hiển nhiên, làm một danh nhân, thoạt nhìn cậu thế nhưng lại không am hiểu trả lời phỏng vấn chút nào.)
RK: Được, Harry, tôi có thể gọi cậu là Harry sao? Đương nhiên, cậu có thể gọi Rosa.
HP: Có thể, Rosa.
RK: Được rồi, ừ, tôi nghĩ —— tôi không biết trực tiếp hỏi như vậy có thể để cho cậu cảm thấy bối rối hay không, nhưng thật sự có rất nhiều độc giả yêu cầu chúng tôi hỏi ý cậu, liên quan tới việc cậu mấy tháng bị người thần bí nhốt là vượt qua như thế nào? Hắn có từng dằn vặt hay là ngược đãi cậu không?
HP: (Có chút không tình nguyện) Không có.
(Oa, đây thật là một câu trả lời làm người ta bất ngờ.
Được rồi, chẳng lẽ thật sự như người thần bí đã tuyên bố, y nguyện ý biểu hiện ra càng nhiều nhân từ hơn đối với trật tự mới của giới phù thủy sao? Ta cảm thấy có chút hoang mang cùng hoài nghi.
Vì vậy ta cũng hỏi tiếp.)
RK: Cậu nói là thật sao? Harry, cậu phải biết, mặc dù tình huống bây giờ xảy ra biến hóa rất lớn, thế nhưng tôi cam đoan với cậu, trước khi tôi tới nơi này, không có nhận được bất luận áp lực gì đến từ phía chính phủ hoặc là phe phái gì, cậu có thể cùng tôi nói ra sự thật.
(Sau đó, vẻ mặt cậu bé tựa hồ càng như đưa đám, thế nhưng cậu vẫn kiên trì nói.)
HP: Không có, tôi không có bị ngược đãi, hoặc là bị dằn vặt vân vân...!Mặc dù thời điểm ban đầu tôi muốn tự sát một trận...!
RK: Tự sát?! Tại sao vậy? Cậu biết danh khí của cậu ở giới phù thủy đi?
HP: Tôi biết, (Cậu bé cười khổ) thế nhưng tôi cũng không thích những thứ danh khí này, tôi hy vọng có thể làm một người bình thường, trải qua sinh hoạt của người trẻ tuổi bình thường.
RK: Như vậy là nguyên nhân gì dẫn đến khuynh hướng tự sát của cậu chứ?
HP: Ừm...!Ngay từ đầu tôi cho rằng đối phương là có một chút tính toán.
Tôi cảm thấy hy sinh của tôi đối với thời gian tới của giới pháp thuật là có ý nghĩa.
(Trời ạ, cậu bất quá là một đứa nhỏ 15 tuổi! Nghe đến đó, ta hầu như muốn rơi nước mắt.)
RK: Sau đó thì sao? Vì sao cậu không tự sát thành công chứ?
HP:...!Vol**mort ngăn cản tôi.
(* bận tâm đến tâm tình người xem, đối với tên đương sự được đề cập làm xử lý nặc danh một chút.)
RK: Hắn ngăn cản cậu? Cậu biết đây là vì sao không?
HP: Biết.
Thế nhưng...!Tôi không thể nói, không quá tiện.
(Tuy rằng việc này nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn giữa Cứu Thế Chủ cùng Chúa tể Hắc ám quả thực còn có một chút bí mật nhỏ? Xuất phát từ tôn trọng đối với việc riêng tư của người phỏng vấn, ta quyết định để cho cậu bảo lưu bí mật của bọn họ, tin tưởng mọi người cũng có thể lý giải.)
RK: Được rồi, Harry, như vậy, cậu xác định người thần bí không có đối với cậu làm một ít chuyện không tốt gì chứ? Nói ví dụ như, Imperio? Độc dược khống chế tư duy các loại?
HP: Chuyện không tốt...!Y, y ràng buộc ma lực của tôi, sau đó phát hiện ràng buộc ma lực lâu dài đối với thanh thiếu niên mà nói sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng không tốt, sau đó liền thay đổi một loại phương thức tiến hành ràng buộc cử chỉ của tôi.
RK: Nghe có vẻ hắn rất sợ tạo thành tổn thương gì đối với cậu? Phải không?
HP:...!Đại khái đi.
RK: Như vậy tôi lại xác nhận một chút, trong khoảng thời gian cậu bị nhốt này, hắn vừa không dằn vặt đe dọa cậu, cũng không đối với cậu tiến hành ảnh hưởng trên tư duy, chỉ đối với thân thể của cậu làm một việc là ràng buộc ma lực thôi phải không?
HP: (Tựa hồ suy tư một hồi, sau đó lộ ra biểu tình phiền muộn)...!Y còn chữa thị lực của tôi.
RK: Oa! Thị lực! Tôi có để ý, trước đó, ảnh chụp của ký giả Rita Skeeter Skeeter chụp cậu, cậu có mang theo mắt kính.
Cậu đối với chuyện này có ý kiến gì không —— liên quan tới việc người thần bí chữa thị lực của cậu?
(Nói thật, việc này xác thật đưa tới lòng hiếu kỳ của ta, người nào sẽ nghĩ tới người thần bí sẽ làm ra loại chuyện như vậy chứ?)
HP: (như trước vô cùng lãnh đạm) tôi không có gì muốn nói, chính là như vậy.
RK: Được rồi, Harry, nói chung tôi thật cao hứng cậu có thể khôi phục thị lực.
Điều này làm cho cậu thoạt nhìn đẹp trai hẳn ra.
HP: Ách, cảm ơn.
RK: Như vậy, trong mấy tháng ở chung này, cậu cảm thấy là cái gì đã cải biến thái độ Chúa tể Hắc ám đối với cậu cùng với phe ánh sáng chứ? Là cái gì để cho hắn bây giờ và lần trước xuất hiện ở trước mặt công chúng có sự chênh lệch thời gian lớn như vậy chứ?
HP: Bởi vì tôi.
(sau đó cậu nhanh chóng bụm miệng.)
RK: (tôi nhướng một bên lông mày biểu thị nghi vấn của mình.)
HP: Không phải, tôi là nói...!(thấp giọng oán trách) nga trời ạ, cái này cư nhiên không có bị bỏ vào bộ phận "Tư mật" kia sao!?
HP: Tôi, tôi chỉ có thể nói cái này dính đến một ách...!Bí mật, sau đó cái này...!Bí mật đó, để cho quan hệ giữa chúng tôi xảy ra một ít thay đổi...!Nói ngắn lại đây, chính là, ách, à, được rồi, đúng vậy! Y bây giờ và trước đây có một chút bất đồng! Đưa ra đề nghị để cho y khôi phục dung mạo người bình thường cũng là tôi!
RK: Ý của cậu là nói, Chúa tể Hắc ám hiện đang sử dụng hình dạng trên thực tế là khuôn mặt chân thật hắn đã từng có sao? Cũng không phải là khuôn mặt cố ý để đầu độc dân tâm mới ngụy tạo nên?
HP: Không kém bao nhiêu đâu...!Ách, bộ dáng y bây giờ hẳn là khuôn mặt thời điểm y là một người bình thường.
(Hiện tại, hoan hô đi, các cô nương! Tôi biết các cô vẫn rất quan tâm vấn đề này! Xem ra lúc này đây mọi người rốt cục có thể xác nhận chuyện này, Harry Potter tự mình phá vỡ công kích thuyết pháp người thần bí cố ý giả tạo khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc người trẻ tuổi! Gương mặt đó của hắn là thật! Cũng không phải do pháp thuật tạo ra!)
RK: Được rồi, đây cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn! Vấn đề kế tiếp, cậu cảm thấy dưới thời gian ở chung lâu như vậy, người thần bí là một người như thế nào?
HP: Hừm, đa nghi, bá đạo, tự đại, thần kinh, dối trá...!Keo kiệt, mang thù, còn có vô cùng không am hiểu chơi bài tú-lơ-khơ.
RK: Bài tú-lơ-khơ?
HP: Một loại trò chơi Muggle...!Chớ để ý.
RK: Xem ra đánh giá của cậu đối với người thần bí không cao như trước, Harry.
Cái này có thể lý giải, bất quá tôi vẫn là rất muốn hỏi một câu —— không biết là hay không mạo phạm, chỉ cá nhân cậu mà nói, cậu bây giờ nếu nhìn thấy hắn thì sẽ thế nào chứ?
HP: (tôi vững tin tôi thấy cậu bé liếc mắt) còn có thể thấy thế nào, không muốn nhìn, không thấy.
RK:...!Ờm, cảm ơn sự hài hước của cậu, thân ái.
Bất quá, ý của tôi là, cậu cảm thấy hắn thực sự sẽ hối cải thay đổi thành một con người mới, làm một vị lãnh đạo ưu tú sao? Phải biết rằng, người phản đối và nghi vấn hắn như trước không ít.
Chúng ta vẫn là thật tò mò cậu...!
HP: (tức giận cắt đứt tôi) cô biết không, Rosa? Tôi cảm thấy chí ít hắn ở một số vấn đề nói rất đúng.
Tôi cũng là một đứa trẻ vị thành niên 15 tuổi, thời điểm toàn bộ người bình thường 15 tuổi đều là đánh nhau thêu dệt chuyện cùng cha mẹ phản nghịch yêu sớm tán gái chơi trò chơi các thứ...!Các người thế nào liền không thể bỏ qua cho tôi chứ? Có lẽ mỗi một công dân của giới pháp thuật đều có nghĩa vụ vì thế giới này thay đổi tốt đẹp hơn mà đứng ra, tôi cũng sẽ không vào lúc đó hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng tôi cảm thấy, theo tuổi kinh nghiệm cùng trình độ của theo tôi hiện nay mà nói, quan điểm chính trị của tôi thực sự không quan trọng, các người cũng không thể đem thời gian tới của giới pháp thuật luôn luôn cùng một thanh thiếu niên liên hệ với nhau! Harry Potter vốn nên chỉ là tên một học sinh trên danh sách, mà không phải ký hiệu của Cứu Thế Chủ! Nếu như muốn nói thì mấy tháng nay ở trong trang viên của Vol*mort ngây ngô là sinh hoạt nhàn nhã nhất, rất gần với sinh hoạt của một thanh thiếu niên không có gì lo lắng mà tôi nên có —— mặc dù chỉ là bởi vì tôi không có có bất kỳ năng lực có thể làm ra phản kháng gì...!
HP: (Nói đến đây, cậu tựa hồ hối hận, lắc đầu, có chút ngượng ngùng) Đoạn này cắt đi.
RK: Tôi là một ký giả, đứa nhỏ, tôi cần truy tìm chân tướng.
HP: (Bất đắc dĩ thở dài) Được rồi.
RK: Tôi rất xin lỗi quấy rối đến cậu, thế nhưng tôi cũng sẽ đúng sự thật truyền đạt cho mọi người tâm tình của cậu, đứa nhỏ, tôi thật lòng hy vọng nguyện vọng của cậu có thể trở thành sự thật.
HP: Cảm ơn, hy vọng vậy.
RK: Nên nói cảm ơn chính là tôi, vậy tôi trước tiên không làm mất thời giờ của cậu nữa, tạm biệt, Harry.
HP: Tạm biệt, Rosa.
Chuyến thăm hỏi với Harry Potter tới đây liền kết thúc, xuất phát từ tâm tình mâu thuẫn của đối phương đối với truyền thông, tôi cũng không cho là tiếp tục phỏng vấn sẽ có thu hoạch nhiều hơn (đã đủ nhiều, không phải sao?).
Ngoại trừ thuyết pháp của bản thân đương sự ra, tôi còn hy vọng có một chút lý giải càng toàn diện.
Vì vậy tôi ở trong tìm mấy học sinh cùng năm với Harry Potter, từ góc độ mặt bên trưng cầu ý kiến một chút.
Đây là một học sinh Hufflepuff, xuất phát từ bảo hộ việc riêng tư, tôi sẽ không để lộ tên của cậu bé.
Có người nói đại bộ phận học sinh học viện này đều tương đối thiện lương cần cù và thật thà, cũng không có quá nhiều phiến diện, tôi tin tưởng đây là một lựa chọn tốt.
RK: Chào cậu, xin hỏi cậu có biết Harry Potter không? Cậu ấy là bạn học cùng năm của cậu, phải không?
Giấu tên: Đúng vậy, cậu ấy rất nổi danh, mọi người đều biết đến cậu ấy.
RK: Cậu và cậu ấy có thân không?
Giấu tên: Ờm, tôi không dám khẳng định, cậu ấy đối với mọi người rất hòa thuận, thế nhưng tựa hồ bởi vì lớn lên ở Muggle thế giới, cùng với quan hệ thân phận đặc thù, giữa chúng ta khả năng còn có một chút cảm giác xa cách, tựa hồ cũng không có bạn bè nào vô cùng thân thiết.
Cậu ấy thoạt nhìn luôn luôn bề bộn nhiều việc.
RK: Nga, vậy các cô cậu sau khi cậu vậy trở về cũng rất quan tâm tình trạng của cậu ấy, phải không? Giấu tên: Đúng vậy, đương nhiên, mặc kệ thế nào cậu ấy vẫn là bạn học của chúng ta, chúng ta cũng rất xin lỗi, bởi vì liên quan tới việc cậu ấy đặc biệt tham gia kỳ thi Tam Pháp thuật trong năm học, mọi người trước đó đối với cậu ấy đều...!Không tốt lắm.
Chuyện bây giờ rốt cục tra ra manh mối, các học sinh vẫn còn có chút áy náy.
Bất quá chúng ta thật cao hứng, tựa hồ người thần bí thoạt nhìn chưa đối với cậu ấy làm ra chuyện gì...!Ít nhất thoạt nhìn từ mặt thương tổn thể xác là vậy đi? Nhưng từ tình trạng tinh thần của cậu ấy cũng không giống như bị pháp thuật gì ảnh hưởng tinh thần.
Bất quá, tôi và cậu ấy chưa từng tiếp xúc sâu sắc, đây cũng chỉ là một ít cái nhìn cá nhân của tôi.
RK: Này không quan hệ, những quan điểm này đã rất quý giá, cậu nhắc tới vấn đề tình trạng tinh thần, cậu cảm thấy tình trạng tinh thần của cậu ấy bây giờ làm sao?
Giấu tên: Tốt, tôi là nói...!Ừm, tôi cảm thấy thậm chí so với trước đây còn tốt hơn.
RK: So với trước đây còn tốt hơn?
Giấu tên: Đúng vậy, cậu ấy trước đây...!Nói như thế nào đây, thoạt nhìn luôn luôn lo lo lắng lắng, dáng vẻ cả người đều rất tang thương,, đương nhiên, đây cũng có thể lý giải, áp lực của cậu ấy rất lớn, rất nhiều giáo sư cũng rất quan tâm tới cậu.
Tôi còn nghe nói thầy Dumbledore có lén dạy cậu ấy một ít kỹ xảo bảo mệnh và quyết đấu...!Bây giờ, giản đơn mà nói, tôi cảm thấy cậu ấy so với trước đây sáng sủa hơn một chút.
RK: Cậu cảm thấy đây là do nguyên nhân gì tạo thành?
Giấu tên: Tôi không biết.
Bất quá đây chí ít là một chuyện tốt.
Dù sao Chúa tể Hắc ám đã chiến thắng giáo sư Dumbledore, nhưng hắn lại ngoài dự đoán bỏ qua cho hiệu trưởng một mạng, cũng bỏ qua bạn học của chúng ta —— Harry Potter.
Chí ít, so với một tù nhân bị hành hạ đến mất lý trí, tôi thật cao hứng hiện trạng của Potter thoạt nhìn khỏe mạnh lại hoàn chỉnh.
RK: Cảm ơn cậu vì đã cung cấp tin tức, tôi lấy phẩm đức nghề nghiệp của mình cam đoan, tôi sẽ thuật lại tin tức mà cậu cung cấp một cách chân thật!
Giấu tên: Được, không cần ngại.
Trải qua phỏng vấn hai người, chúng ta quả thực đối với chân tướng của chuyện này có hiểu biết nhất định, bất quá, các độc giả nhất định không tưởng tượng nổi, tôi, RK, thật là một ký giả cùng người khác bất đồng vô cùng.
Trên thực tế, tôi còn phỏng vấn một thành viên Tử thần thực tử —— tôi có con đường của tôi, mặc dù đối phương ở trong tổ chức này chỉ là một nhân viên tầng dưới chót, thế nhưng một ít tin tức phỏng vấn không quan hệ đến sự kiện chính trị tôi nghĩ vẫn là không ảnh hưởng toàn cục.
RK: Xin chào, xin hỏi ngài là đại khái lúc nào gia nhập vào tổ chức này?
Giấu tên: Xin lỗi, thời gian này có thể sẽ để cho ta...!Thân phận cụ thể của ta bại lộ.
Ta chỉ là một người mới vừa gia nhập, ta hy vọng đây hết thảy đều là giấu tên.
RK: Nga xin lỗi, là sai sót của tôi.
Như vậy có thể hỏi là cơ hội gì để ngài gia nhập Tử thần thực tử chứ?
Giấu tên: Cũng không có gì đặc biệt, ta là một phù thủy hắc ám, lúc trước có một thời kì phù thủy hắc ám bị người người đuổi đánh, ta chế giấu khuynh hướng mình một đoạn thời gian rất dài, hiện tại ta rốt cục có thể danh chính ngôn thuận luyện tập pháp thuật hắc ám, cũng có một chủ nhân nguyện ý vì phù thủy hắc ám chúng ta ra mặt.
Ta biết một ít người lớn tuổi, hoặc là trong sách, đối với hiểu biết về Chúa tể Hắc ám đều tương đối hỏng bét, thế nhưng ta càng muốn tin tưởng mắt thấy là thật, ta thật cao hứng hiện tại chủ nhân của chúng ta nguyện ý lấy thủ đoạn ôn hoà để phân tranh giữa pháp thuật đen và trắng!
RK: Cảm ơn lời tự bạch của ngài, như vậy, có thể xin hỏi một chút, ngài biết sự tình "Cậu bé Đại nạn không chết " Harry Potter ở trong trang viên Chúa tể Hắc ám giam lỏng đồng thời vẫn còn sống hay không?
Giấu tên: Ồ, ngươi là nói chuyện này...!Chuyện này...!(hắn do dự một chút, thấp giọng) ta chưa từng chân chính gặp qua cậu bé kia, dù sao có người nói hắn bị chủ nhân quản khống nghiêm mật...!Bất quá, ta quả thật có nghe qua một ít tin tức.
RK: Tin tức gì, thuận tiện để lộ sao?
Giấu tên: Ừm...!Cụ thể kỳ thực ta cũng nói không rõ lắm, thế nhưng có người nói, có người nói Chúa tể Hắc ám trên thực tế...!Cùng hắn...!Khụ, ừm, có quan hệ thân mật.
RK: Ôi trời ạ! Ngài nghiêm túc chứ?
Giấu tên: Ta cái gì cũng chưa nói, "thân mật" có rất nhiều loại giải thích, đây chẳng qua là một ít tin đồn, bản thân ta đại khái không phụ trách.
Nói ngắn gọn, loại quan hệ này...!(hắn trừng mắt nhìn tôi) khả năng so với tưởng tượng của rất nhiều người các ngươi khoa trương hơn rất nhiều.
Sau khi nói xong, vị Tử thần thực tử này liền lập tức nói tiếng tạm biệt sau đó ảo ảnh di hình rời khỏi, tôi có thể cảm thụ được sự khẩn trương vào thời điểm hắn nói ra tin tức này, cũng có thể cảm thụ được phía sau tin tức này ẩn tàng một bí mật to lớn.
Việc còn lại, khả năng cần thời gian cho chúng ta đáp án, hy vọng hiện tại những thứ này cũng đã đủ hấp dẫn mọi người.
Trên đây chính là toàn bộ nội dung phỏng vấn lần này, tôi tin tưởng đọc tới đây các vị nhất định cũng có nhiều chuyện muốn nói, hoan nghênh sử dụng cú mèo hướng về phía địa chỉ tòa soạn báo đóng góp phát biểu kiến nghị cùng ý kiến của ngài! Thỉnh ghi chú rõ hòm thư đặc biệt của phóng viên RK, cảm ơn! Chúng tôi xin chào tạm biệt!
...........!
Sau khi xem xong, Voldemort từ chối cho ý kiến cười cười, "Vậy sao việc này lại đến trên đầu ta? Ký giả này cũng không phải là Tử thần thực tử."
Harry ngẩn người, coi lại báo, ký giả này, hình như thật sự không phải là một Tử thần thực tử...!
"Thế nhưng, thế nhưng có một Tử thần thực tử ở dưới cuối tiếp thu phỏng vấn!" Harry đỏ mặt chất vấn.
"Còn nói chúng ta —— chúng ta —— "
"Ta cũng không phải sẽ đi quản khống miệng từng thuộc hạ, gần nhất rất nhiều người mới, loại việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục này ta cũng lười quản, ta rất bận rộn." Voldemort thờ ơ chơi ngón tay, nói.
Harry cắn răng, "Những thứ này —— những cái phỏng vấn này, ngươi cũng đã sớm dự liệu được, đúng hay không?"
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào, ta vừa không có ép buộc ngươi, cũng không có lừa ngươi, lời thề là chính ngươi đáp ứng."
Harry nhất thời nghẹn lời, tức giận ở ghế sa lon đối diện đặt mông ngồi xuống, "Ta muốn gặp giáo sư Dumbledore."
Voldemort lúc này mới ngẩng đầu lên, "Ngươi muốn gặp lão để làm chi?"
Harry hừ một tiếng, "Ai biết ngươi có ngược đãi thầy ấy cho hả giận và vân vân hay không..."
"...!Ta không có."
"Ta không tin, mang ta đi gặp thầy ấy!"
Voldemort xoa xoa giữa chân mày, "không phải, ngươi cũng không nên chạy đi quấy rối hai người bọn họ phải không?"
Harry sửng sốt."A?"
"Gellert Grindelwald người ta, đợi hơn nửa đời người, rốt cục nhìn thấy tình nhân già của hắn, tên nhóc xấu xa nhà ngươi không nên một mình chạy đi làm gì, không sợ thấy chút cảnh không thích hợp thiếu nhi sao?"
"Ta...!Ách, không phải, ta..." Harry bị câu nói sau cùng của đối phương làm cho có chút quẫn bách, "Ta không phải là ý đó!"
Trầm mặc chỉ chốc lát, Harry đè nặng tiếng nói, có chút hoài nghi hỏi, "...!Bọn họ...!Thật sự là loại quan hệ đó?"
"Hửm?"
"Ta là nói...!Thầy ấy, bọn họ đều là đàn ông...!Hơn nữa, một người là Chúa tể Hắc ám, một người đứng đầu phe chính nghĩa...!Cái này không phải thật kỳ quái sao?" Harry lẩm bẩm nói, "Giáo sư Dumbledore, ôi chao? Ta quả thực không cách nào tưởng tượng!"
"Cho nên nói ngươi vẫn còn con nít.
Ta không rõ ràng lắm Muggle giới là như thế nào, thế nhưng chí ít ở giới pháp thuật Anh quốc, không có có bất kỳ pháp luật nào quy định đàn ông cùng đàn ông không thể cùng một chỗ, cũng không có bất luận quy định gì nói Chúa tể Hắc ám thì không thể cùng người phe ánh sáng cùng một chỗ."
Voldemort tính toán có chút kéo dài giọng điệu.
Cân nhắc đến địa vị Dumbledore ở trong lòng Harry, cậu tựa hồ thật nhanh mà tiếp nhận sự thật này.
Thế nhưng hiển nhiên, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, trái lại tự hỏi đến một ít chuyện khác, "Ý của ngươi là nói...!Ngươi cố ý an bài như vậy? Để cho bọn họ có một cơ hội gặp mặt?"
Chúa tể Hắc ám không khỏi thở dài nhấp một ngụm trà.
Sau đó mới lên tiếng, "Đúng vậy, thế nào, bị sự thiện lương của ta cảm động đến rồi?"
"Ta vẫn không tin." Harry trầm tư một hồi, nheo mắt lại nhìn Chúa tể Hắc ám, nói, "Ngươi nhất định là có mục đích riêng..."
"Đây vốn chính là kế hoạch của ngươi, đúng không? Đáp ứng ta buông tha hiệu trưởng bất quá là thuận tay mà thôi.
Một mặt có thể cho ngươi ở trước mặt dân chúng có vẻ khoan dung, về phương diện khác, ngươi còn có thể trước khi nhốt giáo sư Dumbledore vào, đây cũng là một nguyên do, hướng về phía Grindelwald trao đổi chút gì..."
"Xem ra ở nơi này của ta ngốc hồi lâu, ngu ngốc cũng có thể có thêm chút đầu óc." Voldemort để chén trà trong tay xuống, cười cười, "Grindelwald đích xác thông hiểu rất nhiều tri thức pháp thuật hắc ám không muốn người biết, người ta cũng rất cố chấp.
Sau khi trải qua cuộc đời giam cầm buồn chán như thế, để cho hắn ở trước khi chết già gặp mặt lão ong mật kia một lần đại khái coi như là điều kiện duy nhất có sức dụ dỗ."
"Chậc...!Ta chỉ biết việc này không có đơn giản như vậy."
Bỗng nhiên, Voldemort không biết từ đâu xuất hiện một vấn đề, "Chương trình học của ngươi thế nào rồi?"
"A?" Harry có chút ngây ngốc không rõ, "Thì, vẫn như vậy thôi...!Sao lại đột nhiên hỏi đến cái này?"
"Ta nhớ kỹ ngươi lúc trước có tiết phải bổ sung cho mấy tháng trước."
"Đúng vậy...!Tiết Độc dược đơn giản là một trận tai họa."
"Ta có thể giúp ngươi."
"À." Harry đáp, sau đó mới phản ứng được, "...!What?!"
Cậu chợt đứng lên, "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn làm gì? Lại có âm mưu gì? Giúp ta học bổ túc có chỗ tốt gì? Ngươi không phải là bề bộn nhiều việc sao? Ngươi..."
Voldemort trực tiếp trả lời, "Không phức tạp như ngươi nghĩ, chuyện này ta suy xét rất lâu rồi.
Tựa như ta cùng bọn họ nói vậy, ngươi ảnh hưởng đến ta.
Bởi vì ngươi là một trong những Trường sinh linh giá của ta, cùng linh hồn tinh thần của ngươi tiếp xúc có trợ giúp khiến tình trạng linh hồn của ta cũng biến thành ổn định." Y rđứng lên, đến gần cậu bé."Ta vốn cho là ảnh hưởng không có lớn như vậy, bất quá sau khi thả ngươi quay về Hogwarts, ta mới phát giác loại ảnh hưởng này so với ta tưởng tượng khoa trương nhiều lắm."
"...!Cho nên...?"
"Ta hy vọng ngươi có thể mỗi tuần đều qua đây một lần, thời gian cuối tuần dùng khóa cảng truyền tống qua đây, ta cho ngươi học bổ túc.
Ngươi chỉ cần ở chỗ này là được.
Trạng huống của ta sẽ tốt hơn, ngươi cũng nhận được giúp đỡ, vẹn toàn đôi bên, không phải là tốt sao?"
"Ngươi...!Nói là sự thật? Ta không ở nơi này sẽ làm linh hồn của ngươi cảm thấy không ổn định?" Harry kinh ngạc hỏi.
Voldemort lộ ra một biểu tình thoạt nhìn có chút tiếc nuối, "Đúng vậy, nói thật, ngày hôm qua có thời điểm ta còn hận không thể tùy tiện tìm một người nào phóng xuống một cái Crucio.
Ai, quả thực trong lòng khó nhịn vô cùng.
Cũng không biết có khi ngày nào đó không nhịn được, cuối cùng vẫn sẽ lén lút dằn vặt người Hội Phượng Hoàng một chút để giải mối hận trong lòng."
"Cái gì!" Harry có chút kinh luống cuống, "Ngươi không thể làm như vậy!"
"Ta còn không có động thủ.
Lại nói tiếp, ngươi tới cũng thật là đúng lúc, ta cảm giác tựa hồ...!Thật sự bình tĩnh hơn nhiều."
"...!Ngô, " Harry vẫn có chút hoài nghi, "Ngươi nói thật chứ?"
"Đương nhiên.
Lừa ngươi có chỗ tốt gì sao? Ngươi có thể tỉ mỉ hồi tưởng một chút, thời điểm nghĩa trang ngươi nhìn thấy ta, cùng ta bây giờ, khác nhau bao lớn."
Harry suy tư một chút, lại nói tiếp, ngược lại cũng quả thật là như vậy...!Thế nhưng, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào có hơi là lạ...!
"Được rồi, nếu như tâm tình ta tốt, biết đâu cũng có thể giúp ngươi hướng về phía dân chúng giải thích một chút, người phản bội nhà Potter giết Muggle trước đây, không phải là Sirius, mà là Đuôi Trùn —— đương nhiên, ta sẽ không đem cái tên kia giao ra, nhưng có thể vì cha đỡ đầu của ngươi đưa ra bằng chứng.
"Cái gì, ngươi, ngươi..." Theo sau mừng như điên là hoài nghi thật sâu, rốt cuộc vì sao y có thể làm được trình độ này?
Chỉ bởi vì Trường sinh linh giá sao?
Cậu thật sự không hiểu nổi, người lớn luôn khó đoán như vậy sao?
Không biết vì sao, hình ảnh giáo sư Dumbledore cùng Grindelwald hai người ở trong tháp cao nhìn mặt trời chiều, năm tháng tĩnh lặng đột nhiên xông ra trong đầu nhỏ của cậu.
Cậu lắc đầu vẫy rơi cái tưởng tượng quỷ dị này, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói, "Ta sẽ cân nhắc." Mặc kệ rốt cuộc có phải có âm mưu gì hay không, thế nhưng cậu sẽ không bỏ mặc Sirius bất kể giá nào..."Phải, phải ở bao lâu? Hoặc là nói, loại chuyện này...!Phải kéo dài bao lâu?"
Thấy cậu bé dao động, Voldemort sung sướng cong lên khóe miệng, "Ta đây cũng không biết, nhìn vận số của chính ngươi."
Harry còn đang do dự.
"Đó là một sự tình thắng hai, ta không hiểu nổi ngươi còn có gì cần suy nghĩ.
Ngươi có thể nâng cao thành tích học hành của mình, còn có thể cho người ngươi để ý tốt hơn, ta cũng có thể đạt được linh hồn yên ổn ta mong muốn."
"Ta chính là...!Không rõ.
Không hiểu nổi ngươi đang suy nghĩ gì."
"Ngươi sau này sẽ biết." Người đàn ông cười cười.
Bỏ thêm một câu, "Có người cùng ngươi nói qua như vậy sao? Chờ ngươi trưởng thành ngươi sẽ biết. "
"Ta không phải là con nít!"
"Đứa nhỏ mới có thể nói như vậy."
Harry cắn môi, còn đang giùng giằng.
Voldemort quyết định hạ một liều mạnh sau cùng.
"Ta nghe nói qua một tháng nữa các ngươi sẽ thi O.W.Ls."
"Được rồi được rồi...!Thành giao!"
- ------------------------
Rất nhiều năm sau đó, thời điểm Harry phát hiện mình bị người đàn ông đặt trên bàn sách vừa sang trọng lại vừa lớn kia làm, cậu mới hồi tưởng lại trước đây mình mười lăm tuổi.
Vẫn là tuổi còn trẻ quá ngây thơ.
Sau khi xong O.W.Ls, còn có N.E.W.T.
Chúa tể Hắc ám tựa hồ luôn luôn có đầy đủ lý do để cho mình trở thành khách quen của nơi này.
Cũng có thể là ở không biết lúc nào, cậu trở thành người nguyện ý mắc câu, biết rõ phần quan hệ này từ lâu sai vị trí rồi, vị trí đã biến đổi, cũng cam nguyện tiếp tục ở bên bờ nguy hiểm thử.
Cậu dù sao cũng là một Gryffindor, người dũng cảm luôn luôn dễ nghiện những việc nguy hiểm lại kích thích.
Cụ thể là lúc nào phát giác chứ? Ai cũng nói không rõ.
Có lẽ là ở lúc người đàn ông mượn danh nghĩa dạy học, thời điểm đến gần sửa chữa tư thế đũa phép đột nhiên tim đập nhanh, có lẽ là ở lúc rốt cuộc phát giác khi đối mặt với người kia thái độ của mình là được cưng chiều mà kiêu, có lẽ là trong nháy mắt trên tháp cao kia nhìn thấy hai ông lão tóc bạc trắng đấu đá nhau hơn nửa đời người cuối cùng lại tựa sát vào nhau mỉm cười rời khỏi thế giới này.
Cậu rốt cục phát hiện vì sao người đàn ông lúc ở trước mặt của mình cùng trước mặt của công chúng là hai mặt, cũng rốt cuộc phát hiện bây giờ trong mắt của đối phương, mình là một đứa nhỏ, rồi lại không chỉ là một đứa nhỏ.
Sau tất cả, giống như là nước chảy thành sông, thuận lý thành chương.
Lúc này, Harry đã là một người trưởng thành, bởi vì thấy cái bàn này, trong đầu hiện lên lần gặp mặt cùng đối thoại ban đầu kia dẫn đến bây giờ.
Những năm gần đây, người đàn ông trước sau như một giảo hoạt.
—— cũng may cậu cũng không còn là sư tử con lơ mơ ngây thơ năm đó.
Lúc này cậu đang ngồi ở trên đùi người đàn ông, đong đưa hông cùng eo đột nhiên không hề báo trước ngừng lại, "Voldy, em nhớ là anh đã nói với em...!Anh muốn xây một cô nhi viện mới cho phù thủy Muggle...!Muốn những đứa nhỏ lớn lên ở đây tiếp thu giáo dục pháp thuật...!Có đúng hay không?"
Chúa tể Hắc ám thiếu chút nữa thốt lên một câu thô tục."...!Nói thật, lúc này? Harry, em chính là không chịu buông tha tất cả cơ hội đúng không?" Người đàn ông biết, đây tuyệt đối là cố ý, đối phương so với chính mình còn hiểu rõ mình đại khái sẽ ở lúc nào bắn ra, ở thời khắc mấu chốt đột nhiên dừng lại? Harry nhỏ bé của y hiện tại thật đúng là càng ngày càng biết chơi.
Harry cười cười, bởi vì trước đó bị hôn mà miệng trở nên hồng nhuận sáng bóng cong lên độ cung đẹp mắt, cậu cố ý mà thả chậm ngữ tốc, để cho thời điểm âm phát ra, động tác của đầu lưỡi rõ ràng mà dụ hoặc."Bởi vì nếu như không phải là loại thời điểm này, anh cũng sẽ lừa gạt em mà cho qua." Nói rồi, cậu hơi lung lay thân thể, cảm thụ được độ cứng dưới thân người đàn ông kia vận sức chờ phát động."Yêu cầu của em cũng không phải rất quá phận, bảo lưu ký ức liên quan tới cha mẹ ruột của bọn nhỏ, em và anh đều biết làm một cô nhi có bao nhiêu thống khổ."
"Nếu như lợi thế đàm phán không nhiều, liền tự mình chế tạo lợi thế, phải không? Nga, còn có bài cảm động lây.
Ta năm đó thật không nên dạy em những thủ đoạn này." Voldemort đè nặng giọng nói.
Harry lắc đầu, cúi người nghịch ngợm ở trên môi đối phương mổ một cái.
"Hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi.
Voldy, để không cho anh một tay che trời, em cũng hy sinh rất nhiều."
Voldemort cảm thấy thứ kia của mình lại bị thắt chặt hai cái, "F*ck." Y không thể nhịn được quở trách một tiếng.
Sau đó dùng tay kéo đầu của đối phương qua, hung ác hôn trả lại thanh niên, ở lúc môi lưỡi giao nhau mơ hồ không rõ mà nói, "Được, có thể mang theo ký ức, thế nhưng dưới tình huống đặc thù Bộ Pháp thuật có quyền lợi nhúng tay...!Tối đa chỉ có thể đến mức này."
Harry vuốt vuốt mồ hôi thấm ướt trán, sau đó hai tay kéo trở về, cũng lộ ra một nụ cười như đã thực hiện tốt công việc.
"Cứ quyết định như vậy đi."
Trong lúc nhất thời, trong thư phòng rộng lớn chỉ còn lại có tiếng hơi thở gấp kiều diễm cùng tiếng thân thể giao hòa đánh ra.
Nagini vùi ở bên cạnh lò lửa, thấy nhưng không thể trách mà chợp mắt ngủ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu ở lưng rộng của người đàn ông, chỗ đó đang bị hai tay người tuổi trẻ tóc đen quấn thật chặt, thường thường cào lên lưu lại một chút dấu tay.
Ngón áp út trên tay trái của cậu có một chiếc nhẫn bạc thoạt nhìn có chút cũ kỹ mộc mạc, ở dưới ánh sáng nhạt phản xạ ánh sáng ấm nhuận mà sáng sủa, hình như mang theo pháp thuật.
—— cái này đại khái là một loại, trong sách sẽ không viết, giáo sư sẽ không dạy, chỉ có ở trong năm tháng vành tai và tóc mai chạm vào nhau mới có thể chậm rãi hiểu...!Ma pháp cường đại.
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc tung hoa!? (^? ^*)!
Hy vọng lúc rảnh rỗi đối với kết cục này coi như thoả mãn? Hắc hắc, đại khái hai ngày nữa lúc rảnh rỗi viết một phiên ngoại, đại khái là một cố sự liên quan tới lão Vol tại buổi tối ngày 30 tháng 7 sinh nhật 17 tuổi của tiểu Har đem người ấn ở trên giường đợi đến tiếng gõ 0 giờ mới X đi vào ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hắc
Lão Vol: Nói rồi, Chúa tể Hắc ám không phải là luyến đồng vậy liền không hẳn.
Đại khái còn có liên quan tới phản ứng của thời điểm tiểu Har biết được nụ hôn đầu tiên của mình trên thực tế không phải là nụ hôn đầu tiên thật sự, hì hì hi
← Chương trước: Chương 10←
→Chương sau: Chương 12→.