[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 3 - Chương 122: Phát biểu




“Ta cho rằng, các trò không phải là sư tử trong đầu chỉ có cỏ lác,” Snape đứng lại ở phía trước, anh híp mắt, giọng nói nhẹ nhàng như tơ lụa mềm mịn xẹt qua tai mỗi người, nhưng ý tứ trong đó khiến họ không tự giác đứng thẳng lưng, “Slytherin tuân thủ quy tắc, Slytherin lợi dụng quy tắc, đừng để ta biết các trò miệt thị vinh dự của nhà chỉ vì tự cao tự đại ngu xuẩn. Năm năm liên tục Cúp Nhà chưa bao giờ ở Slytherin, chẳng lẽ chỉ có một mình ta chú ý vinh quang Slytherin đang trở nên ảm đạm, mà các trò ở tại đây là nguyên nhân duy nhất đè ép nó, hay là các trò đã mặc kệ chính mình, bằng lòng cho cái đám Gryffindor không bằng cả quỷ khổng lồ kia dẫm dưới chân mà không hề dị nghị?” Nói xong câu cuối cùng, khí thế xà vương của Snape bùng nổ, cả năm năm đều không nhận được Cúp Nhà, thậm chí có một năm còn xếp cuối, Merlin biết khi anh nhìn thấy thành tích ấy, gương mặt lạnh tới mức gần đông lạnh cả nửa Hogwarts.

Theo lời kể của Snape, dù là học trò năm nhất hay là từ năm hai tới năm bảy đều hổ thẹn cúi đầu, đương nhiên họ có thể nói là vì họ vẫn luôn không có một người dẫn đường – một người chủ nhiệm làm họ tin phục, trong lúc quan trọng có thể ra mặt cho họ, nhưng Slytherin cũng không tìm lý do, mọi lý do chỉ là cái cớ.

“Nếu các trò còn có một chút tự giác biết mình là Slytherin,” Snape nhìn biểu hiện của mọi người, trong lòng âm thầm gật đầu, Slytherin chính là Slytherin, xem cái đám rắn nhỏ này, tuy chúng không bộc lộ tài năng như kiếp trước nhưng theo đuổi vinh dự thúc giục họ cố gắng đi về phía trước, “Từ hôm nay trở đi hủy bỏ mọi trang sức trong ký túc xá, tự mình phải hoàn thành, nếu không thì tin tưởng thư viện Hogwarts sẽ giúp các trò, các thủ tịch nói vậy cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan, một tuần, đủ để các trò biết cái gì gọi là dựa vào năng lực của mình.”

Không đợi rắn nhỏ kịp phản ứng, Snape nói tiếp, “Phòng làm việc của ta ngay ở hầm, tin rằng các trò biết khi nào thì nên tìm ta, khi nào thì không nên, hơn nữa, mỗi người chép thủ tục Slytherin mười lần, chủ nhật này nộp. Có ai có ý kiến gì không?” Anh nhìn toàn phòng, vừa nãy không phải anh không thấy được có mấy rắn nhỏ lộ vẻ không đồng ý, căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, khi anh lên làm chủ nhiệm thì khi ra lệnh cũng bị không ít lực cản, lần này anh cũng chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng Snape không nghĩ là, thân phận anh xưa đâu bằng nay – bậc thầy độc dược trẻ nhất thế kỷ nay, bạn đời gia chủ Malfoy, gia chủ Prince… dù thân phận nào thì cũng đủ để các rắn nhỏ kiêu ngạo phải câm miệng.

Slytherin coi trọng nhất gia thế, thực lực, danh dự, Snape không thiếu cái đầu tiên, nhất là khi anh tự dựa vào mình để đoạt được tất cả, cũng làm rắn nhỏ phải kính trọng. Trong tình huống đó, Snape nói gì, dù trong lòng không đồng ý bao nhiêu thì cũng không có rắn nhỏ nào dám trực tiếp phản bác.

“Được rồi, nếu không có ý kiến gì thì các trò nên biết làm như thế nào.” Snape tổng kết, “Nhớ kỹ, Slytherin vĩnh viễn không từ bỏ những gì họ nên có, hiểu quy tắc, lợi dụng quy tắc, cầm hết vinh quang thuộc về các trò.”

Lời cuối cùng khiến mỗi rắn nhỏ đều nâng mặt lên, dù Snape vừa ra lệnh khiến ai có khó chịu nhưng mọi người đều đồng ý lời này. Slytherin vốn phải kiêu ngạo, vinh quang, họ bụng làm dạ chịu.

Snape cẩn thận quan sát vẻ mặt các rắn nhỏ, cuối cùng nhận được đáp án hài lòng, nghĩ lại kiếp trước Slytherin đã từng suy sụp, Snape âm thầm thề, lúc này, anh sẽ bảo vệ tốt rắn nhỏ của anh, Slytherin rồi sẽ đi về vinh quang.

— Tôi là đường ranh giới Snape tuyên bố giải tán —

Cũng giống khi Lucius và Snape tới trường hai người một ký túc xá, theo lý Draco ở cùng Aquila. Nhưng vì Snape kiên trì, hiện giờ ký túc xá không chỉ có không gian nhỏ hẹp, đồ vật cũng chỉ có hai cái giường cứng cùng hai tủ quần áo, một cây đuốc nhỏ đáng thương trên vách tường đang lay lắt, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đây là địa lao chứ không phải là ký túc xá học sinh.

“Anh~” Draco nhìn hoàn cảnh chung quanh, khó chịu bĩu môi, trước mặt Aquila cậu luôn không che dấu tâm trạng của mình, “Nơi này cho người ở sao!” cậu chán ghét đi vào phòng tắm, Merlin ơi, không có bồn tắm lớn, làm sao cậu xử lý được bản thân?

“Dra, ở bên kia chờ một lát, ngoan.” Đối phó với em trai nhà mình, hiển nhiên Aquila rất có kinh nghiệm, thừa dịp Draco vào phòng tắm, cậu đã chỉnh lý một góc nhỏ, nơi đó đã đặt xong một cái tủ đặc trưng Malfoy, trên bàn thậm chí còn có một ly sữa.

“Anh trai là tốt nhất~” Draco trực tiếp nhào vào lòng Aquila, sau khi cậu lớn lên một chút, dù là ông nội hay là cha đều có ý không cho cậu làm động tác này, kêu là “cậu trưởng thành”. Nhưng Draco thích ở trong lòng người nhà, kết quả cuối cùng, Aquila trở thành lựa chọn duy nhất.

Theo thói quen, Aquila ôm người vào lòng, thậm chí cậu còn vuốt vuốt tóc Draco, “Đi bên kia đợi một lát, anh sẽ xong ngay, em còn chưa ăn gì ở tiệc khai giảng, nhanh uống sữa trước đi.” Rất ít người biết, không phải Aquila không thích nói chuyện, trên thực tế, đối diện với Draco, có đôi khi cậu lải nhải như một ông cụ non.

“Em biết rồi.” Nhớ tới tiệc khai giảng, Draco đã nghĩ tới Muggle tóc đỏ Gryffindor kia, sắc mặt cậu trở nên khó coi, “Anh, chúng ta đi tìm papa trước đã, em có chuyện muốn nói với người.”

“Là về tiệc khai giảng?” Aquila một tay khẽ vuốt trên lưng Draco theo bản năng, không có cách nào, họ vẫn luôn dùng chung phòng, rất nhiều đêm Draco không ngủ được Aquila đều làm vậy dỗ em trai nhà mình đi vào giấc ngủ, mà thời gian dài, Draco cũng quen được anh trai an ủi, đôi khi Lucius và Snape dỗ dành cũng không bằng Aquila.

“Vâng, anh cũng đi cùng đi.” Như là nhớ tới khủng hoảng ngay lúc đó, Draco vùi mặt mình vào lòng Aquila, hít thật sâu mùi quen thuộc trên người anh, mùi độc dược thoang thoảng cộng thêm mùi hoa nguyệt quang ấy.

“Được.” Aquila thấy Draco khẩn trương, động tác cậu không ngừng, trong lòng lại gạch một nét đậm dưới tên Su, khiến em trai nhà mình căng thẳng tới thế, rốt cuộc là tại sao?

Vì vừa mới phát biểu xong, phòng làm việc của Snape rất yên ắng, đứng ở nơi quen thuộc, Snape vô cùng cảm thán. Kiếp trước và kiếp này, có một số việc thay đổi, có một số việc không thay đổi, nhưng giờ đây, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ những gì mình có được.

“Giáo sư, có người tìm.” Medusa trên cửa lên tiếng, khác với mấy chủ nhân trước, Snape khiến Medusa cảm nhận được mùi vị tương tự Salazar.

“Mời vào.” Snape ngồi ở vị trí mình thường ngồi nhất ở kiếp trước, đoán xem ai là người đầu tiên tìm mình, là Thủ Lĩnh Nam Sinh, hay là Huynh Trưởng?

“Papa!” Draco trực tiếp chạy tới, kéo tay áo Snape, “Sao người không nói cho Dra người sẽ làm giáo sư?” Giọng nói cậu giận dỗi.

“Cha con và ta cũng mới quyết định thôi.” Đối diện với Draco, dù trong lòng Snape luôn nói thằng bé không hề giống Draco kiếp trước nhưng mỗi khi nghĩ tới thanh niên vuốt bia mộ Lucius nói “Con không trách ba đỡ đầu” ở khu mộ Malfoy kia, Snape lại không nhịn được cưng Draco hơn, dù sao nhóc bạch kim này sớm hay muộn sẽ bị Lucius bọn họ làm hư, mình dạy dỗ Aquila là được rồi.

“Papa.” Trong mắt Aquila cũng tràn đầy khát khao, papa của cậu là giáo sư độc dược, có thể đoán được, tiến trình học tập độc dược trong tương lai sẽ không bị chậm lại.

Đối với con lớn nhà mình, Snape chỉ gật đầu, “Sao vậy? Dù là hai đứa ta cũng không phê chuẩn trường hợp đặc biệt đâu.” Anh đoán mục đích khả năng nhất của hai đứa.

“Papa, không phải nha, Aquila đều có thể chuẩn bị tốt.” Draco kéo kéo tay áo Snape, “Là vì cái khác, tiệc khai giảng…” Draco đột nhiên dừng lại, khi được Chúa tể Hắc ám đời trước đã từng làm trợ lý hiệu trưởng giáo dục, Draco rất cảnh giác với tính an toàn của Hogwarts.

“Đi theo ta.” Kiếp trước đã làm hiệu trưởng Hogwarts Snape hiểu Draco đang băn khoăn cái gì, điều này cũng khiến anh hứng thú với đề tài sắp thảo luận của đứa con nhỏ, đúng là Draco đã bị làm hư, nhưng Snape cũng biết, được Chúa tể Hắc ám đời trước và gia chủ Malfoy trước đồng thời dạy dỗ, Draco cũng biết đúng mực.

Ba người đi vào phòng ngủ chủ nhiệm Slytherin, vài phòng ngủ của chủ nhiệm đều ngăn cản quyền hạn của hiệu trưởng, nói chuyện trong này hoàn toàn có thể yên tâm.

“Papa, Muggle Gryffindor tên Su Hole, trước kia người đã gặp qua chưa ạ?” Câu nói đầu tiên của Draco khiến Snape giật mình, tuy không biết tên này đại diện cho ai, nhưng anh nhìn thấy Gryffindor tóc đỏ mắt xanh ấy.

“Không.” Snape nghiêm túc trả lời, anh biết Draco còn nói tiếp.

Quả nhiên, tay Draco cầm tay áo Snape thật chặt, Aquila nhìn sắc mặt Draco, trong lòng lại gạch thêm một nét dưới tên Su.

“Khi phân loại, con và anh tách ra, Gryffindor kia ngay ở trước chúng con, trong lúc chờ đợi con nghe thấy cô ta đang tìm ai đó, miệng nhắc tới “giáo sư Snape”…” Nói đến chuyện chính, Draco rất trực tiếp.

Sắc mặt Snape thay đổi, anh hiểu được ý của đứa con nhỏ.

Từ khi anh kế thừa gia tộc Prince, đương nhiên cũng bao gồm trở thành bạn đời của Lucius, anh được gọi là “ngài Malfoy”, “ngài Prince” nhưng không ai gọi anh là “ngài Snape”. Dù hiện tại đã trở thành giáo sư độc dược học Hogwarts nhưng “giáo sư Prince” là tên gọi duy nhất của anh, “giáo sư Snape” chỉ thuộc về “tương lai đã định” không đạt được kia thôi.

Dù là ở giới phù thủy rất nhiều người đã quên anh từng có tên là “Severus Snape”, một phù thủy nhỏ sống ở giới Muggle sao lại biết được?

Aquila nghe tới đó, cũng hiểu được nghi hoặc của Draco, dù điều này không đúng, nhưng chỉ vậy cũng không khiến sắc mặt em trai nhà mình khó coi như thế.

“Rồi con đặt đồ ông nội Gellert cho lên áo chùng cô ta.” Draco tiếp tục kể, Snape và Aquila biết cậu đang nói tới cái gì, là bậc thầy luyện kim, ý tưởng của Gellert vài năm gần đây càng ngày càng đồng hóa, vật phẩm luyện kim “nghe trộm” được trong vòng liên tục nửa tiếng chính là một trong số đó. Đặc điểm lớn nhất của vật phẩm này chính là có thể nghe giọng nói của đối tượng được chỉ định trong vòng nửa tiếng, nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng, một là khoảng cách không thể quá xa, hai là thời gian không lâu.

Chúa tể Hắc ám đời trước làm ra vốn chỉ đưa cho Draco nghịch, không ngờ hôm nay lại có tác dụng. Theo lời kể của Draco, rốt cuộc Aquila hiểu được vì sao Draco lại nhìn chằm chằm Su như vậy, em ấy đang nghe cô ta nói gì.

“Hole (H) ở đầu tiên, rồi tới Malfoy (M), cuối cùng mới là anh trai (P Aquila họ Prince).” Dường như Draco còn có thể nghe được tiếng Su, “Nhưng có vẻ cô ta rất thất vọng vì được phân vào vào Gryffindor, hình như cô ta đã yêu cầu vào Slytherin với Mũ Phân Loại nhưng bị từ chối, sau khi đến lượt con cô ta nói “quả nhiên”, khi tới lượt anh…” Giọng Draco hơi khẩn trương, “Cô ta khẽ nói cái gì là “đồng hương”, “hiệu ứng cánh bướm”, “không cần quan tâm”… linh tinh, con luôn quan sát vẻ mặt cô ta, Gryffindor kia, cô ta muốn giết anh.”

Nói đến phía sau, sắc mặt Draco xanh mét, đương nhiên không phải vì Su nói cô ta muốn giết Aquila mà lời nói của Su có vẻ rất quen Aquila, dường như họ ở cùng một thế giới vậy. Cảm giác bị bài xích khiến Draco trắng mặt, có phải anh trai nhà mình sẽ đi cùng một cô bé khác đến thế giới không có cậu hay không.

Chỉ nghĩ tới khả năng Aquila rời khỏi mình, Draco đã cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngay từ đầu không phải anh trai chỉ thuộc về cậu sao? Thật giống như Merlin đã xác định vậy, papa chỉ có thể là của cha, từ khi họ sinh ra, anh trai không phải là của cậu sao?

Ở góc độ nào đó, Draco bối rối y như Aquila. Ngoài cái này, Draco còn nói về Kẻ Được Chọn, Potter được phân tới Hufflepuff, Su kia cực kỳ khiếp sợ, không bình thường, trước khi phân loại không ai biết mình sẽ được phân tới đâu cả.

Đương nhiên Snape chú ý tới Draco băn khoăn, nhưng hiện tại anh hoàn toàn không có tâm trạng suy nghĩ cái này, “Dra, đừng lo, ta với cha con sẽ giải quyết, đừng tách khỏi anh trai con.” Bản thân đã có kinh nghiệm du lịch thời không, Snape rất nghi ngờ lai lịch của Su, nhưng chuyện này không cần để hai đứa dính vào.

“Dạ, papa.” Draco cúi đầu, cậu biết mình còn nhỏ.

Aquila hơi lo lắng nhìn Draco, cậu không phải Snape, tập trung vào em trai cậu rõ ràng cảm thấy khiến Draco mặt tái nhợt không chỉ vì điều em ấy nói.

“Qui, cẩn thận, nếu có sự cố, dùng Khóa Cảng.” Snape không thể xác định được lai lịch của Su, anh chỉ có thể bảo con mình cẩn thận, giờ phút này Snape vô cùng cảm ơn Dumbledore, dù là nguyên nhân nào gửi thư mời cho anh, năm nay quả nhiên tới Hogwarts là đúng.

Anh đưa Qui và Dra nhà mình ra ngoài, quay đầu ném một nắm bột floo vào lò sưởi, nhìn ngọn lửa trong đó bốc lên, “Lucius.” Anh nói.

Rất nhanh, trong ngọn lửa màu xanh xuất hiện cái đầu với mái tóc dài bạch kim đặc trưng cho Lucius, “Em nhớ tôi sao? Sev thân mến của tôi.”

Snape không có thời gian trêu đùa với y, “Tình huống có thay đổi, chúng ta có thể có rắc rối.”