Tương tự với lễ đính hôn lần trước, gia tộc Malfoy tổ chức hội trường ở vườn hoa, hai bên dùng cây tường vi và hoa nguyệt quang trang trí, tượng trưng cho sự kết hợp của hai gia tộc. Là nhân chứng, Voldemort đứng ở giữa hội trường, dòng máu Slytherin cao quý không nhìn sót điều gì.
Dù là như vậy, Lucius vẫn có sự tỏa sáng của riêng mình, hôm nay mặc áo choàng trắng Lucius như ánh mặt trời chói mắt.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiếp đón, Lucius nhanh chóng trở lại phòng ngủ, thay lễ phục mình đã chuẩn bị. Vì phối hợp với lễ phục màu đen của bạn đời nhà mình, Lucius cố ý lựa chọn màu trắng. Giờ phút này, lễ phục màu trắng cùng chất liệu may khiến Lucius càng thêm ung dung.
Sau khi thức tỉnh huyết thống mái tóc bạch kim dài gần như chạm đất, lại còn hơi bay bay, người cẩn thận sẽ nhận ra đó là một chuyện kỳ quái, vì trong vườn hoa hiện tại không có chút gió nào! Vải dệt ôm lấy cơ thể gần trưởng thành của Lucius, loáng thoáng có cơ bắp cho thấy chủ nhân cũng không tinh tế và yếu đuối như trong tưởng tượng.
Cùng với diện mạo tinh xảo như các Malfoy khác, Veela viễn cổ khiến Lucius càng có góc cạnh, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp tổng thể của y, ngược lại càng khiến y thêm phong lưu phóng khoáng.
Giờ phút này, y đang đứng trên lễ đài, ngón tay không kiên nhẫn sờ gậy rắn, ở vị trí trái tim y, chiếc nhẫn thuộc về gia tộc Malfoy đang yên lặng nằm đó, vừa nghĩ tới lát nữa y sẽ tuyên bố quyền sở hữu bạn đời nhà mình trước mặt mọi người giới phù thủy, dòng máu Veela của Lucius đang kêu gào quyền lợi và nghĩa vụ của y.
Chờ một lát, Lucius nói với mình, Slytherin luôn biết, cái cuối cùng mới là tốt nhất.
Lần thứ hai đứng ở cùng một vị trí trong biệt thự Malfoy, tâm trạng Snape hoàn toàn khác trước. Nếu nói lần đó anh chỉ làm khán giả đơn thuần thì lúc này anh lại là người tham dự. Trên thực tế, trong nháy mắt anh xuất hiện tại cửa, ánh mắt khác nhau từ vô số phù thủy đã dừng lại trên người anh.
Snape nghiêm mặt, điên cuồng vận chuyển Bế quan Bí thuật, kiếp trước đã làm hiệu trưởng Hogwarts đương nhiên anh biết mùi vị bị mọi người quan sát, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay anh chưa từng trải qua – khi thuộc về một người.
Cái gì mới là thuộc về một người? Snape vừa đi về phía trước vừa suy nghĩ.
Bắt đầu từ kiếp trước, khi sinh ra, anh từng là của cha và mẹ, đáng tiếc Tobias tàn bạo và mẹ yếu đuối cuối cùng phá hủy mọi thứ; lúc đi học anh thuộc về Slytherin, nhưng vì quá mức coi trọng tình bạn với Lily nên Snape cũng không thật sự đặt Slytherin vào lòng, thậm chí ở chỗ sâu nhất trong lòng anh còn có một suy nghĩ nho nhỏ – nếu anh không phải là một Slytherin thì có phải anh cũng không đường ai nấy bước với Lily?
Sở dĩ là nếu, bởi vì nó không thể nào xảy ra.
Đương nhiên Snape biết mình là một Slytherin, trong sinh mệnh sau này của anh, Slytherin như được khắc vào trong máu thịt, anh thực hiện mỗi một quy tắc Slytherin, quản lý nó, bảo vệ nó, cho đến khi chấm dứt sinh mệnh…
Anh thuộc về Slytherin sao? Không, anh không thuộc về Slytherin, vì ở kiếp trước anh không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ nó, nhớ tới tiêu điều và nhục nhã của Slytherin kiếp trước, Snape cảm thấy mình không có tư cách nói mình “thuộc về” Slytherin.
Rồi sau đó? Tử thần Thực tử, Chúa tể Hắc ám, Hội Phượng Hoàng… A, trong mắt họ vĩnh viễn không nhìn thấy Snape, bậc thầy độc dược, bầy tôi có ích, gián điệp hai mang… đó mới là tên của anh. Snape như đứng giữa cơn gió mơ hồ, chưa từng có ai chấp nhận anh, cũng chưa thuộc về ai cả.
Nhưng đời này, mọi thứ không còn giống nữa, Snape ngẩng đầu, nhìn Lucius đang chăm chú nhìn anh, trên thực tế anh có thể cảm nhận được, ngay từ lúc anh xuất hiện thì ánh mắt đó cùng với mọi người khác đều tập trung lên người anh.
Chăm chú, cố chấp… Snape chưa từng nghĩ cũng sẽ có người dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Lúc mới đầu, mình chỉ là một máu lai không có gì, người này lại vô lại, ép mình đi vào thế giới của y, yêu cầu anh cho phép, ép anh chấp nhận, một ngày, rồi một tháng, rốt cuộc vào lúc anh cũng không biết đã đánh dấu hiệu của mình lên thế giới y. Có lẽ đây là sức hấp dẫn giữa bạn đời linh hồn? Snape mê man trong nháy mắt, nhưng anh lập tức tỉnh táo lại, dù là vì sao, cuối cùng Lucius lựa chọn anh, mà nó mới là quan trọng!
Hai năm, chỉ hai năm ngắn ngủi, Snape chứng kiến Lucius trưởng thành, cũng chứng kiến tình cảm của Lucius với anh.
Nhớ tới cái ôm ban đầu của họ, nhớ tới bóng người bảo vệ bên hồ Đen, nhớ tới đồ đằng con dơi vì bảo vệ anh, còn cả… nụ hôn không chứa tạp chất gì kia nữa, thật ra Snape cũng không mong muốn gì nhiều, anh chỉ muốn một người thật sự nhìn thấy mình, không phải là ai, mà chỉ là anh – Severus.
Mọi người cũng không biết tâm tư của Lucius và Snape, chẳng qua so với Lucius tuấn tú khôi ngô, gia chủ Prince mặc áo chùng đen xuất hiện trước mắt họ làm người ta phải thốt lên.
Cũng là tóc đen, mắt đen, áo chùng màu đen, hành động của Snape lại thu hút hết hắc ám trên người mình, phát ra sự chói sáng chỉ thuộc về bóng tối. Máu tóc ngang vai dịu ngoan lướt bên mặt anh, làn da hơi nhợt nhạt lại hiện lên ánh sáng hiền hòa, cái mũi hơi lớn, phía dưới là làn môi mỏng.
Rõ ràng không phải là đẹp trai nhưng tổng thể lại có một sức hút trí mạng, mà đôi mắt kia của anh giống như hắc diệu thạch tốt nhất, chỉ cần bạn xem qua thì sẽ phát hiện mình đang chìm trong vào một lốc xoáy màu đen, không thể tự kiềm chế.
Nhìn xuống dưới, Merlin ơi! Áo choàng trung thực bao trọn dáng người chủ nhân, mang theo sự ngây ngô chỉ có của thiếu niên. Không ít lá gan trộm nuốt nước miếng, nhìn hàng cúc áo màu bạc từ đầu tới cuối, các quý tộc coi trọng chi tiết nhỏ cũng chú ý tới hoa văn và chữ “LM” trên đó.
Điều này làm họ ngạc nhiên vì Lucius coi trọng Snape nhưng cũng suy nghĩ xấu xa, nếu là mình, cởi bỏ hàng loạt cúc áo thuộc về Lucius Malfoy này… Phần lớn đều nhanh chóng ngừng lại, chẳng qua cũng không phải không có tên không sợ chết, dù sao thì Snape “không hiểu gì cả” ngoài độc dược, không phải sao?
“Hôm nay chúng ta đứng đây để chứng kiến hôn lễ giữa Lucius Malfoy và Severus Snape Prince.” Giọng của Voldemort khiến Snape căng người theo bản năng, nhưng anh nhanh chóng thả lỏng, đây không phải là kiếp tước, mà hiện tại Voldemort tạm thời không thể uy hiếp được anh. “Có người nào không đồng ý với sự kết hợp của họ hay không?”
Những lời này vừa nói, vườn hoa lặng ngắt như tờ, phần lớn đều nhìn sàn biệt thự hoặc nhìn trời, nghĩ thầm rằng quả nhiên biệt thự Malfoy khác biệt, sàn nhà/ sao trời không hề giống bình thường.
Narcissa nắm chặt tay, cố gắng khống chế vẻ mặt mình, cô biết rất nhiều ánh mắt sẽ bí mật nhìn mình, mình không thể làm gia tộc Black mất mặt được. Merlin biết Narcissa rất muốn làm gì đó, nhưng không được, lý trí cô nói cho cô biết cô không thể làm gì cả.
Voldemort vừa lòng nhìn phản ứng của mọi người, thật ra hắn cố ý, hắn cần thử nghiệm lòng trung thành của gia tộc Black một chút. “Vậy thì, hai người được phép kết hợp.”
Lucius đều mắt điếc tai ngơ với tất cả những gì vừa xảy ra, trên thực tế, bắt đầu từ lúc bạn đời y đối diện với y, Lucius đã hoàn toàn bị bản năng Veela viễn cổ khống chế.
Xông lên đi – xé nát cậu ấy – chiếm hữu cậu ấy – cậu ấy là của mi! Huyết thống Veela trong cơ thể Lucius không ngừng kêu gào, y bị bạn đời nhà mình mê hoặc, hàng cúc áo có khắc tên mình đóng chặt lớp quần áo mỏng manh ấy trên người bạn đời, y gần như có thể miêu tả ra được thân thể hơi non nớt của bạn đời y phía dưới lớp vải đen. Nhiệt độ cơ thể Snape thấp hơn người bình thường, nhưng không sao, y sẽ khiến họ không cần phải băn khoăn vấn đề này nữa.
Lời của Voldemort kéo lý trí y lại, chỉ nghĩ tới có người sẽ cướp đi bạn đời y, Lucius đã không thở nổi, chẳng qua cũng may tất cả mọi người đều thức thời, nếu không gia chủ Malfoy đã mưu sát trước mắt bao nhiêu người rồi.
“Tôi, Lucius Malfoy, thề bằng cả linh hồn, dâng toàn bộ những gì mà tôi có được, xin Severus Snape Prince bằng lòng, bằng lòng tôi bảo vệ cậu ấy, đi cùng cậu ấy cho tới khi Merlin gọi về.” Không cần suy nghĩ, Lucius thành kính nói ra lời thề của mình, không để ý những gương mặt vặn vẹo của các quý tộc khi nghe lời thề này.
Merlin ơi! Lucius điên rồi sao? Đây là phản ứng đầu tiên của mọi quý tộc. Mọi người đều biết, tác dụng của khế ước và mức độ thành công đều dựa vào sức mạnh của nhân chứng và độ chân thành của lời thề, hiện tại Lucius mời Voldemort chứng kiến, lại nói ra lời thề không còn đường lui cho mình, từ đó có thể thấy được y rất coi trọng Snape. Trong đó, sắc mặt Narcissa đã trắng bệch, nếu lúc đầu cô còn không cam lòng thì hiện tại đã hoàn toàn u ám. Lucius thề bằng linh hồn của mình, Lucius không để ý thân phận gia chủ Malfoy mà thề bằng toàn bộ bản thân, quyết tâm đó mình vĩnh viễn không thể nào có được.
Phản ứng của các quý tộc không hề ảnh hưởng tới Snape, anh lấy đũa phép của mình ra, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, lần đầu tiên giới phù thủy biết được, gia chủ Prince còn có được một giọng nói mê hồn.
“Tôi, Severus Snape Prince, thề bằng toàn bộ linh hồn tôi, dâng toàn bộ những gì mà tôi có được, từ nay đi cùng Lucius Malfoy, thực hiện lời thề của tôi cho đến khi Merlin gọi về.” Lời thề của Snape không dài, chỉ có Lucius biết phía sau lời thề của cậu là lời cậu nói ở Lều Hét ngày đó – Tôi hiến mình cho anh.
Nghĩ vậy, mắt Lucius tối lại, qua hôm nay, y liếm liếm môi, chính là hôm nay.
“Như vậy, khế ước thành lập.” Voldemort vung đũa phép, tia sáng vươn ra từ gậy rắn của Lucius và đũa phép Snape càng ngày càng sáng, rốt cuộc hình thành một hoa văn đầy đủ trên cổ tay bọn họ, khiến mọi quý tộc nghẹn họng nhìn trân trối – lời thề nghiêm khắc kia của Lucius lại thành công!
Không đợi họ kịp phản ứng, ở trên không trung phía trên lễ đài xuất hiện một chùm sáng bạc, chùm sáng trên đó xuất hiện tên Lucius và Severus, rồi một giọng nói uy nghiêm lặp lại: khế ước thành công.
Trong nháy mắt, một cảm giác ấm áp dào dạt tràn ngập toàn thân các vị khách tới chứng kiến hôn lễ trong hoa viên, các quý tộc vừa ngạc nhiên vì pháp lực mình sôi trào, vừa nhanh chóng suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi một lão phù thủy đến từ Hiệp hội Nhà bào chế thuốc run rẩy nói, “Merlin ơi, Merlin vạn năng! Là chúc phúc! Là Merlin chúc phúc!”
Lời nói của lão phù thủy như sóng thần làm chấn động toàn trường, những phù thủy biết “Merlin chúc phúc” đều thay đổi sắc mặt, hai tay Orion cũng run rẩy.
“Ba à, làm sao vậy?” Narcissa khôi phục tinh thần khỏi cảm giác ấm áp, thấy phản ứng của Orion, quan tâm hỏi.
Orion phức tạp nhìn cô, “Họ là bạn đời linh hồn.”
Narcissa ngơ ngẩn, bạn đời linh hồn… bạn đời linh hồn trong truyền thuyết… Không phải ngay từ đầu cô cũng không có cơ hội nào?
Người có kiến thức không chỉ là Orion, rất nhanh, tin tức Lucius và Snape là bạn đời linh hồn truyền khắp toàn bộ vườn hoa, tiếng nghị luận của mọi người càng lúc càng lớn, những kẻ có tâm tư câu dẫn Lucius hoặc vừa có ý đồ với Snape đều trắng bệch – mọi người tận mắt thấy chuyện vừa rồi, chia rẽ một đôi bạn đời linh hồn phải trực tiếp đi vào Azkaban, còn bị Merlin nguyền rủa… Nhớ tới cảm giác ấm áp dạt dào lúc nãy, tất cả mọi người không nghi ngờ nếu đó là nguyền rủa thì sẽ như thế nào.
“Sev, em là của tôi.” Trên lễ đài, chỉ có Lucius và Snape hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Lucius đeo chiếc nhẫn mang nhiệt độ cơ thể mình lên tay Snape, rồi chờ mong nhìn anh. Snape cắn môi, lấy nhẫn ra khỏi lồng ngực mình, trong đêm tối, hai vành tai của tinh linh đỏ bừng, “Cho anh.” Anh khô khốc nói, thô lỗ đeo lên.
“A, Sev thân mến của tôi, em thật thô lỗ.” Lucius ngoài miệng oán giận, trên mặt thì hoàn toàn vui mừng. Y vừa tuyên bố quyền sở hữu trước mặt mọi người, “Em cẩn thận một chút, không phải cái gì cũng cứng nhắc như vậy.” Lucius có điều ám chỉ.
Voldemort vừa bị xem nhẹ nhịn không được bĩu môi, đây là quý tộc, nhìn thoáng qua còn không quá hiểu Snape, Voldemort chợt tràn ngập đồng tình với máu lai giống xuất thân của mình – điều kiện là hắn không biết Snape đã hoàn thành thuần hóa huyết thống.
Gellert đứng xa nhìn mọi thứ, trong lòng nghĩ tới Abra, Abra của ông chắc đã sớm tính toán đến ngày này. Nghĩ vậy, Gellert rất muốn Abra tỉnh lại, nhưng trước đó, ông còn biết được Abra của ông đã làm gì.