[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 2 - Chương 63: Trợ lý hiệu trưởng




“Sev, em hãy nghe tôi nói, Se…” Lời của Lucius ngưng lại khi tiến vào mật thất nhà Prince.

“Ông ngoại.” Sev cúi đầu, không nghĩ rằng dưới cổ áo xuất hiện một dấu màu đỏ nho nhỏ.

Sắc mặt lão Prince trở nên kỳ quái, biết cháu ngoại nhà mình ở cạnh Lucius là một chuyện, thấy tận mắt “chứng cớ” lại là chuyện khác, huống chi thấy thế nào thì cháu ngoại mình cũng không ở mặt trên.

“Sev,” Vì vài ngày này quan hệ đột nhiên thân thiết hẳn, trong tình huống Lucius kháng nghị không hiệu quả lão Prince mạnh mẽ gọi tên xưng hô “độc nhất vô nhị” của y, “Tuổi trẻ là chuyện tốt nhưng cần phải tiết chế.” Lão Prince ám chỉ họ vẫn chưa hoàn thành thức tỉnh huyết thống.

“Ông ngoại.” Lucius không nghe thấy câu nói phía trước của lão Prince, chỉ dựa theo lễ nghi cúi đầu. “Se…” Y đứng dậy kéo tay bạn đời nhà mình, hôm nay y thề không phải mình cố ý, đều do không khí rất hài hòa mà Sev của y rất có lực hấp dẫn.

“Chát.” Snape vẻ mặt không tốt trực tiếp đánh lên tay Lucius, anh hiểu ý tứ vừa rồi của lão Prince.

“Sev…” Lucius ai oán, từ khi họ bắt đầu đính ước vẫn không có thời gian ở riêng, sau khi nghỉ hè kết thúc lại càng phải đi lại giữa hai bên trắng đen, để trước khi chiến tranh bùng nổ tích lũy nhiều hơn cho gia tộc Malfoy. Thật vất vả mới thấy trăng sáng tỏ, vấn đề thức tỉnh huyết thống của bạn đời nhà mình cũng đã giải quyết, thật vất vả nhộn nhạo một chút lại đi tới kết cục như vậy, không thể không khiến y cảm thấy ấm ức.

Không thể không nói, diện mạo đẹp đẽ của gia tộc Malfoy là tác dụng không thể thay thế, động tác ai oán không thích hợp với con trai lại được Lucius thực hiện có vẻ đáng yêu của thiếu niên, không hề ảnh hưởng tới sự hấp dẫn nam tính của y.

“Vợ chồng son thôi mà, phải sống thật hạnh phúc.” Lão Prince mang vẻ bậc cha chú, “Nhưng Lucius à, Sev đang ở thời kỳ quan trọng để thức tỉnh huyết thống, còn nhiều thời gian mà!”

Khi vừa nghe Lucius đã âm thầm cảm kích lão Prince hỗ trợ, nhưng nghe thấy vế sau lại không thấy ổn, không phải đang khó chịu vì mình áp đảo Sev à? Bảo y đáp lại thế nào đây?

Không được, gia tộc Malfoy tuyệt đối không phải người dưới, đây chính là gia huấn, Lucius ra mồ hôi lạnh, lần thứ hai xác nhận những gia chủ đã thành hồn ma này cũng không phải dễ gạt.

Lão Prince hơi tiếc nuối nhìn Lucius thông minh không trả lời, nhìn nhìn cháu ngoại mình vẻ mặt xấu hổ và giận dữ cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, thôi, con cháu đều có phúc của chúng.

Sau khi nghĩ thông lão Prince cũng không để ý, “Sev, con chuẩn bị xong rồi?” Nói đến chuyện chính, thái độ lão Prince rất trịnh trọng.

“Dạ, ông ngoại.” Snape cũng bình ổn cảm xúc trả lời.

Lucius trực tiếp kéo tay Snape, mười ngón giao nhau, lúc này Snape không bỏ ra, anh biết Lucius đang thực hiện lời hứa của mình – y sẽ không để anh một mình nữa.

“Ông ngoại, con sẽ ở cùng Sev.” Lucius nói như đinh đóng cột.

“Vớ vẩn!” Lão Prince thổi râu trừng mắt, “Sev thức tỉnh huyết thống thì cậu xem cái gì? Huống chi thức tỉnh huyết thống sẽ xảy ra chuyện gì chúng ta còn không biết, nếu chẳng may…”

“Không có chẳng may!” Lucius trực tiếp cắt ngang lời lão Prince, dù ông quan tâm nhưng Lucius cũng không muốn nghe, “Khi con thức tỉnh huyết thống Sev cũng ở cạnh con, chúng con là bạn đời linh hồn, sẽ không có vấn đề gì.”

Snape lúc mới đầu không nói gì, trên thực tế, sau khi hứa hẹn với Lucius ngày hôm nay, anh đã cảm thấy nên mở lòng ra với Lucius, dù Lucius không phải gia ch thủ đoạnủ khéo léo như trong trí nhớ, nhưng không thể phủ nhận, Lucius rất có năng lực, kiếp trước là vì bảo vệ gia tộc Malfoy, đời này lại muốn bảo vệ… anh.

“Ông ngoại, chúng con sẽ chăm sóc bản thân.” Đây là câu nói duy nhất của Snape, lại là một câu có sức nặng, hiện tại Snape không chỉ là gia chủ Prince còn là điểm dựa duy nhất để các hồn ma không bị biến mất.

“Được rồi được rồi, thật sự là có lòng tốt lại cho thành lòng lang dạ thú.” Lão Prince than thở, “Nhanh đi thôi, càng sớm hoàn thành thức tỉnh huyết thống thì càng tốt cho hai đứa, nếu không đoán sai thì tuy linh hồn hai đứa đã ký kết khế ước nhưng vì huyết thống nên linh hồn vẫn có trở ngại nho nhỏ đúng không? Còn một lần chứng kiến nữa, Merlin ơi, nếu có thể cử hành hôn lễ của một đôi bạn đời linh hồn tại biệt thự Prince thì…” Tư duy lão Prince đang bay xa.

“Ông ngoại, gia tộc Malfoy đã chuẩn bị xong mọi thứ!” Lucius nhấn “gia tộc Malfoy” rất mạnh, kết quả y và Sev thương lượng là vì bảo tồn thực lực, coi gia tộc Prince là con bài chưa lật, còn phương diện khác thì Lucius cũng có suy nghĩ riêng, y muốn “cưới” người vào mà không phải sao?

“Nhưng mà…” Lão Prince còn muốn nói gì nữa, Lucius trực tiếp lôi Snape đi, trong khoảng thời gian này gia tộc Prince không khóa lại, chắc Lucius còn quen thuộc gia tộc Prince hơn cả bản thân Snape ấy chứ.

“Sev, tin tôi đi, cũng tin vào em nữa.” Khi dừng lại tại nơi đã chuẩn bị, Lucius ôm chặt Snape, “Giờ thì, nhắm mắt lại, điều động pháp lực kêu gọi sức mạnh trong dòng máu em.” Nói xong, Lucius hôn lên trán Snape, trong đôi mắt màu bạc chỉ có một mình Snape.

Snape cảm thấy mặt bốc hơi, thân mật như vậy càng khiến anh không biết làm sao, nhưng đồng thời, cảm giác được người cưng chiều quý trọng lại khiến anh ấm áp tận linh hồn.

Anh nhắm mắt lại, dễ dàng tìm được sức mạnh ẩn giấu kia.

Khác với quá khứ, sức mạnh hiện tại này chạy trong cơ thể Snape không bị hạn chế, dần dần Snape cảm thấy linh hồn ấm áp dào dạt rồi không biết gì nữa.

Lucius lại hâm mộ cẩn thận nhìn kết quả thức tỉnh huyết thống có tác dụng trên người bạn đời mình, y nên biết sớm, là bậc thầy trên lĩnh vực linh hồn, tinh linh hắc ám sao lại khiến kẻ thức tỉnh huyết thống của mình gặp nguy hiểm và đau đớn chứ, nghĩ lại mình chịu đựng nỗi đau tận xương trong cái kén, lòng Lucius không cân bằng. Nhưng nghĩ đến bạn đời nhà mình, tập tính ưu tiên cho bạn đời của Veela viễn cổ bùng nổ.

Lucius không biết, ở xã hội Muggle, biểu hiện của y sẽ có một cái tên vang dội – thê nô.

— Tôi là đường ranh giới rốt cuộc giáo sư đã bắt đầu thức tỉnh huyết thống —

Biệt thự Prince bình tĩnh và ấm áp không bị cuốn theo bầu không khí của giới phù thủy nước Anh, vì tị hiềm, Voldemort và Dumbledore đều không tham dự cuộc thi cử hành ngày mai ở Bộ Pháp thuật, ngược lại để bộ trưởng Bộ Pháp thuật ra mặt, rồi “thuận tiện” đi theo vài nhân viên mới của Bộ Pháp thuật – không có cách nào, phù thủy tới dự thi rất nhiều.

Còn mười phù thủy giám sát kia, Merlin ơi, tổ chức Wizengamot cũng không hợp lý hơn nó, nếu Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng có thể bắt tay giảng hòa thì giới phù thủy có thể phồn vinh hưng thịnh rồi.

Trải qua một cuộc thi, còn cả một cuộc khảo thí tạm thời, rốt cuộc chỉ còn lại ba người thông qua, một là ngài Wales tốt nghiệp từ Gryffindor, gia tộc nhiều thế hệ là Ravenclaw, một là ngài Fone thế gia Slytherin, cuối cùng chính là ngài Kape đến từ nước Pháp. Đừng nghĩ ngài Kape không có gia thế dựa dẫm nhưng mà anh ta chính là một người có thành tích tốt nhất.

Khiến các vị bậc thầy ra đề nhịn không được thấy cái mình thích là thèm, anh ta nói mình cũng có một thầy giáo đang học tập luyện kim học. Vì thế các vị bậc thầy nhận ra, là một trong những “ngành học cao cấp” ở giới phù thủy, học đồ luyện kim cần yêu cầu cơ bản là phải đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên thâm.

Dù có vài quý tộc nhỏ hơi ngạc nhiên cũng muốn hỏi thầy giáo của anh ta là ai, nhưng bị mọi người trừng nên thôi – người nào không biết vài thế kỷ tới nay, bậc thầy luyện kim còn hiếm thấy hơn cả bậc thầy độc dược, đắc tội một lão quái vật như vậy thì có chỗ tốt nào chứ.

Cứ thế, ba người được đề cử đi vào vòng phỏng vấn cuối cùng khi mà Dumbledore hoàn toàn chưa tiếp xúc qua.

Nếu nói thi viết là do mười phù thủy giám sát, Bộ Pháp thuật chỉ ra mặt thì phỏng vấn còn đơn giản hơn, chỉ cần đối mặt với hai người, một phỏng vấn một giám sát. Chỉ cần cậu không để ý thân phận của họ – phù thủy trắng và Chúa tể Hắc ám là được.

Lần đầu tiên chứng kiến cường cường liên thủ, sắc mặt ba vị đều hơi quái dị, đương nhiên Dumbledore không ngừng ăn đồ ngọt và Voldemort khóe miệng nhếch lên thì cũng làm họ không thoải mái.

Không còn cách nào, ba người nhìn nhau, ý cạnh tranh giảm đi một chút, mang theo vài phần cách mạng.

Ngài Wales đi vào trước, chỉ chốc lát sau anh ta hơi lảo đảo đi ra, mặt lúc đỏ lúc trắng, Chúa tể Hắc ám thật đáng sợ, hiệu trưởng Dumbledore thật mạnh.

Người thứ hai đi vào là ngài Fone, với xuất thân Slytherin anh ta đi ra không chật vật như Wales, nhưng theo cử chỉ cứng ngắc kia của anh ta cũng chứng minh anh ta không tốt lắm. Dumbledore thật sự rất mạnh, cả lord cũng chịu đựng được.

Ngay khi hai người đảo điên vì chủ nhân của mình, ngài Kape mang theo tự tin đi vào phòng hiệu trưởng.

“Xin chào, hiệu trưởng Dumbledore, ngài Voldemort.” Leo Kape đi vào đã thấy Dumbledore ngồi sau bàn hiệu trưởng, trước mặt có một đống giấy gói kẹo, mà Chúa tể Hắc ám đang nổi như cồn ở giới phù thủy mang vẻ kiên nhẫn.

“Gel…” Dumbledore vừa nhìn vẻ ngoài của anh ta đã giật mình kêu lên – tóc vàng mắt lam, Leo Kape có tám phần giống với Gellert, nếu không phải nụ cười ngại ngùng có trên gương mặt anh ta thì Dumbledore gần như cho rằng cụ đang thấy Gellert tuổi còn trẻ.

Cử chỉ của Dumbledore không tránh thoát được ánh mắt của Voldemort, tuy không hiểu vì sao cậu Kape này lại khiến cảm xúc Dumbledore dao động, nhưng chỉ cần giữ gã bên người là sẽ hiểu được thôi.

“Hiệu trưởng Dumbledore, tôi thấy cậu Kape không tồi đâu, nếu cậu Wales và cậu Fone đều thiếu một chút thì không bằng mời cậu Kape đi?”

Hiếm thấy Dumbledore không phản bác, cũng không nở nụ cười, chấp nhận thái độ Voldemort thế này!

Cứ thế, trợ lý hiệu trưởng Hogwarts bắt đầu một cách rầm rộ nhưng lại chấm dứt ngoài dự đoán, Leo Kape thắng!