[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 2 - Chương 55: Thương lượng




“Veela viễn cổ, cự long hay là người cá?” Snape cười như không cười nhìn Lucius, “A, căn bản không cần phải đoán nhỉ? Nhìn mái tóc dài bạch kim và hormone tràn ngập của gia chủ Malfoy mà xem, quý ngài Lucius Malfoy Veela viễn cổ.” Kỳ thật Snape không muốn nói vậy, nhưng anh vừa nghĩ tới huyết thống Lucius thức tỉnh là Veela đồ chơi của quý tộc mà anh biết trước kia, anh đã cảm thấy cả người không thoải mái.

“A, Sev của tôi, sao tôi lại là sinh vật còn thấp hơn cả chim đời này chứ?” Lucius chán ghét bĩu môi, “Veela viễn cổ pháp lực rất mạnh, hơn nữa họ cực kỳ trung thành với bạn đời, có thể cùng sống cùng chết. Vì thế, Sev à, lần sau em đừng không quý trọng sinh mạng của mình, lúc đó chắc chắn tôi sẽ đi cùng em tới địa ngục.” Dù Lucius đang cười nhưng Snape có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói y.

Nghĩ vậy Snape chột dạ, anh biết bản thân mình không quan tâm tới tính mạng, “Vậy độc sói thì sao?” Snape nói sang chuyện khác.

“Huyết thống tôi thức tỉnh, độc sói cũng bị bài xích, dù sao thì trên bản chất chúng đều thay đổi toàn diện thể chất phù thủy.”

Bạn đời linh hồn, huyết thống thức tỉnh, Snape nghiền ngẫm tin tức Lucius cung cấp, thình lình nghe được một câu hỏi, “Sev, mẹ em tên là gì?”

“Eileen, Eileen Prince.” Snape thuận miệng trả lời, sau đó nhận ra mình lỡ miệng.

“Hóa ra Sev của tôi mang dòng máu Prince, thảo nào từ nhỏ đã là bậc thầy độc dược.” Lucius không thoải mái lắm, cảm giác bị bạn đời giấu diếm cũng không tốt đẹp gì.

“Lucius, không phải tôi muốn giấu, tôi chỉ là…” Snape muốn giải thích nhưng anh “chỉ là” nhiều lần cũng không “chỉ là” ra. Muốn anh phải nói sao, nói mình ghét gia tộc Prince, nói mình khi đó không muốn cho Abraxas biết con bài ẩn của mình, nói đến nói đi, ai cũng không ngờ anh và Lucius sẽ đi tới ngày hôm nay.

“Thôi,” Lucius mềm lòng, chỉ cần bạn đời y đặt y trong lòng thì y cũng không quan tâm gì nữa. “Se…” Giọng nói Lucius đột nhiên ngăn lại, Snape đặt môi mình lên, chủ động hôn.

Lucius phản ứng ngay lập tức, y ôm chầm lấy bạn đời của mình, đầu lưỡi linh hoạt tách môi đối phương, tiến quân thần tốc.

Sao Snape có thể là đối thủ của Lucius, thậm chí gia tộc Malfoy còn truyền dạy kỹ xảo tán tỉnh. Chưa tới một lúc đã bị Lucius chiếm đóng, xâm chiếm mọi tinh thần.

“Phù phù,” Một nụ hôn khiến Lucius vừa lòng mà Snape thì ảo não chấm dứt, Snape vùi mặt thật sâu vào chăn, Veela chết tiệt vạn năm động dục! Snape gào thét trong lòng.

“Đó mới là hôn, Sev thân mến của tôi.” Lucius đắc ý nhìn phản ứng ngô nghê của bạn đời, chứng minh sự thuần khiết của Sev.

“Tôi không muốn kế thừa gia tộc Prince,” Snape ổn định hơi thở, nhưng anh vẫn không nhìn Lucius, “Tôi không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của mẹ, nếu tôi không mang họ Prince, tôi sẽ không muốn liên quan tới Prince. Càng miễn bàn giờ còn chi thứ Prince, tôi cũng không muốn dính líu tới họ.”

Lucius bỏ đi tâm tình trêu chọc, hành động vừa nãy của bạn đời đã đánh tan mọi sự khó chịu của Lucius. Y có thể hiểu được tâm trạng của Sev, nhưng hiện tại họ không thể không làm vậy. “Sev, từ khi tỉnh lại em không nhận ra cái gì sao? Về linh hồn và cơ thể em đó.”

Nói đến chuyện chính, Snape cũng nghiêm túc lại, rốt cuộc anh nhìn thẳng vào Lucius, tuy mặt anh vẫn còn ửng hồng là lạ. “Pháp lực tôi càng trở nên linh hoạt, nhưng quả thật linh hồn và thể xác không hợp.”

“Bạn đời linh hồn để chúng ta dung hợp linh hồn của nhau,” Lucius lo lắng nhìn Sev của y, “Huyết thống tôi thức tỉnh, cũng kích ứng huyết thống em thức tỉnh, huyết mạch tinh linh hắc ám của gia tộc Prince đã bắt đầu thức tỉnh rồi.”

“Lucius, anh không sao chứ?” Snape lập tức cũng phản ứng.

“Huyết thống tôi còn không ổn định lắm, qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn, nhưng Sev à, vấn đề của em còn nghiêm trọng hơn một chút, vì em là máu lai, nên chỉ sợ trước khi huyết thống em thức tỉnh sẽ loại bỏ dòng máu Muggle trong người em trước.”

Snape không hề băn khoăn vì loại bỏ dòng máu của Tobias Snape trên người anh, nhưng là một bậc thầy độc dược, anh biết sự nguy hiểm khi loại bỏ dòng máu. Hơn nữa bây giờ anh là bạn đời linh hồn của Lucius, một khi anh gặp chuyện không may… Snape nhanh chóng quyết định. “Lucius, gia tộc Prince có thể giúp em.” Đây không phải là nghi vấn, nếu Lucius nói ra sẽ có lý của y.

“Sev, mỗi một gia tộc quý tộc có thể thức tỉnh huyết thống đều có bí quyết của mình, điều kiện tiên quyết là em tự khám phá ra, hoặc là, kế thừa gia tộc Prince.”

“Lucius,” Snape tiếp lời, “Chắc bên kia và Dumbledore đã biết chuyện chúng ta là bạn đời linh hồn rồi chứ.” Từ lượt kể không nhanh không chậm của Lucius trong phòng ngủ, Snape đã đoán được đại khái.

“Mặc kệ họ có biết về chi tiết bạn đời linh hồn hay không thì, chỉ cần với thân phận gia chủ của anh và thân phận bậc thầy độc dược của tôi đã đủ trở thành mục tiêu tranh giành của hai bên, mà huyết thống còn thức tỉnh nữa.” Snape nhíu mày, giá trị của họ dường như quá lớn, kẻ mạnh lại thích quân cờ có giá trị, nhưng quá mức sẽ khiến kẻ mạnh nghi kỵ.

“Không phải lo về chuyện này, Sev, sau khi chúng ta trở thành bạn đời linh hồn, Voldemort vĩnh viễn không thể ấn dấu hiệu kia cho chúng ta, khế ước có tác dụng với linh hồn, mà linh hồn của chúng ta chỉ thuộc về nhau.” Lucius giải thích.

“Còn bên Dumbledore…” Snape nhìn Lucius, dựa vào hiểu biết của anh về tên khốn gian xảo này, chỉ cần có quân bài ẩn thì y sẽ phát triển ưu thế đến mức tối đa.

“Đuổi học Lupin; Sirius, Potter công khai xin lỗi; a, năm học sau sẽ có trợ lý hiệu trưởng nữa.” Lucius chớp mắt mấy cái với Snape, “Cưng à, em cũng không biết em quan trọng biết bao nhiêu, chỉ vì không muốn để tôi mang em đi mà phù thủy trắng tình nguyện nhận một trợ lý hiệu trưởng, kể cả thông qua ban giám đốc đi nữa.”

Snape không nói gì mà nhìn Lucius đang mang dáng vẻ “khen tôi đi”, tay không tự giác vuốt mái tóc dài bạch kim của y.

Sao anh không biết vì sao Lucius lại đề xuất điều kiện này chứ. Nhìn tình thế hiện tại, họ hoàn toàn có thể lựa chọn làm trung lập, đắc tội với phù thủy trắng không phải là hành động sáng suốt, “Lucius, tôi có thể chăm sóc cho bản thân.” Cuối cùng, Snape mất tự nhiên bổ sung.

Lucius như một con mèo lớn được vuốt ve, lười biếng duỗi người, “Xin cho phép tôi gọi tên ngài: Severus Snape Prince Malfoy.”

Tay Snape dừng lại, anh phải mất rất nhiều sức mới không để mình giật tóc Lucius, “Vì sao tôi lại mang họ anh!”

Cằm Lucius như nâng cao lên trời, “Đó chính là chỉ thị của Merlin, ngài Malfoy ạ!”

— Tôi là đường ranh giới giáo sư bị thay họ —

Vài ngày sau, Lucius rời khỏi Hogwarts, Snape cũng lên lớp lại, ngoài giáo sư độc dược kiêm chủ nhiệm Slytherin đột nhiên từ chức ra thì hầu như không có gì thay đổi.

Chỉ là bắt đầu trong Slytherin có lời đồn vị đại nhân kia rất xem trọng thiên tài độc dược mới nổi, mà chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra, hai hoàng tử nhỏ Gryffindor – James Potter và Sirius lại xin lỗi Snape công khai vào bữa sáng ở lễ đường, vì “họ đùa quá trớn”.

Nghe nói lúc ấy ngoài Dumbledore vẻ mặt vui mừng, ngay cả chủ nhiệm Gryffindor, giáo sư McGonagall công bằng nhất cũng ngạc nhiên đến lệch mũ, càng miễn bàn một đám động vật nhỏ Hogwarts, nghe nói Ravenclaw hỏa tốc thành lập đề tài mới, nghiên cứu xem độc dược kiểu gì mới có thể khiến con người ta thay đổi tính tình chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Ngược lại Snape từ chối cho ý kiến, dù sao Lucius chỉ nói đó là “điều kiện trao đổi”, Snape chỉ gật đầu rồi đi chuẩn bị cho cuộc thi O.W.Ls, trong chuyện nào đó anh phải học tin tưởng Lucius, khi mà y đã là bạn đời của mình.

Potter đè Sirius vẻ mặt tối tăm, dù ra sao, lần này họ đã quá đáng, Potter không hề ngờ rằng Lupin lại bị đuổi học! Cậu nhìn ra, tuy Lupin có vẻ rất bình tĩnh chấp nhận cách xử lý của trường, nhưng khi Sirius nhắc tới thì cậu ấy không trả lời. Nghĩ đến mình viết thư gửi về nhà, kết quả lại bị cha và mẹ đồng thời cảnh cáo, lần đầu tiên Potter nhận ra, có một số việc cậu vĩnh viễn không thể quan tâm được.

Chẳng qua cũng không phải là không có chuyện tốt, ít ra thái độ của Lily với James cũng tốt hơn một ít, chuyện hôm đó không thể nào bị công bố, chỉ vì một sai lầm ngẫu nhiên mà Potter đã để lại trong lòng Lily một ấn tượng “dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình”.

Còn Lupin, nói với bên ngoài là sức khỏe người thân cậu không tốt nên tạm nghỉ học, vì thế không ít bạn học Gryffindor đều đưa lời chúc, chỉ có Peter, sợ hãi rụt rè đi cuối, lặng lẽ nhét một cái hộp nhỏ vào tầng sâu nhất. Sau khi tiễn bạn học Lupin như kiệt sức, cậu nằm duỗi người trên giường, giật mình nhìn trần nhà, nếu ngay từ đầu đã không có hy vọng thì sẽ không đau đớn như thế này chăng? Cậu không biết đáp án.

Cậu ép mình đứng lên thu dọn đồ đạc, James tặng một cái gương hai mặt, Sirius… cậu không muốn nhìn quà của Sirius; cuối cùng thấy được một cái hòm nhỏ màu đen, trên có ghi “Peter Pettigrew”. Lupin tò mò mở ra, bên trong là một Sickles và vô số Knuts.

Lupin khẽ rơi nước mắt, cậu biết gia đình Peter không giàu có gì, nhưng cũng chỉ có Peter mới thật lòng nghĩ tới nhu cầu của cậu. Nghĩ tới Snape, nghĩ tới Peter, trong lòng Lupin bối rối, không phải mình đã bỏ lỡ quá nhiều rồi chứ?

Chuyện bên Gryffindor không hề ảnh hưởng tới sinh hoạt của Snape, là một máu lai Slytherin mới nổi được vị đại nhân kia coi trọng, địa vị của Snape yên lặng thay đổi trong Slytherin, gia tộc Black và các quý tộc nhỏ khác cũng được cảnh cáo.

Đó cũng là những gì mà Snape và Lucius đã thương lượng, trước khi anh có thể rời khỏi Hogwarts thì họ không thể làm gì nhiều, một khi anh thành công rời đi, kế hoạch mới có thể bắt đầu rồi.