[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 2 - Chương 54: Lucius giải thích




“Lucius, nghĩa là sao?” Snape đã sớm có tâm lý, anh không hề tin một gia chủ Malfoy sau khi đã chuẩn bị lại chết một cách không minh bạch như thế.

“Ngày đó tôi về nhà, Orion cũng ở đó, cha nói cho tôi biết người bị dịch bệnh long giang mai, hơn nữa đã phát tác, trước khi chết người truyền vị trí gia chủ cho tôi, mà còn nhờ Orion chăm sóc tôi.” Nói tới đây, Lucius một tấc lại muốn một thước kéo tay Snape, “Em phải tha thứ cho tôi, Sev thân mến của tôi, tôi hiểu lầm lời của cha trước khi mất, bởi vậy tôi luôn nghĩ cách rời xa em, vì cái “tương lai” có thể xảy ra mà em đã nói.”

Snape không rõ vì sao Lucius lại giải thích, nhưng anh cảm nhận được sự cầu xin và thấp thỏm của Lucius truyền tới từ linh hồn, trái tim anh mềm nhũn, gật đầu theo bản năng, Lucius vui sướng nở nụ cười, tay không buông ra, ở góc độ Snape không nhìn thấy, Lucius cười gian xảo. *ôm má* dễ thương hết sức mà *phụng phịu*

“Rồi tôi gặp vài chuyện kỳ lạ,” Khi Snape chuẩn bị rút tay mình ra Lucius lại hợp thời thu hút anh, “Dấu hiệu của Voldemort không có hiệu quả với tôi, hơn nữa…”

“Anh nói cái gì? Lucius, đầu óc anh bị quỷ ăn rồi hả? Chẳng lẽ anh không biết đó là một khế ước nô lệ sao? Rốt cuộc anh có biết điều đó có nghĩa là gì không hả! Nỗi nhục nhã không thể nào mà xóa đi được! Anh bị Dược dung mạo phá hủy đầu óc rồi phải không!” Snape nghiến răng nghiến lợi, nếu Lucius thật sự bị ấn dấu hiệu, vậy mọi chuyện anh làm còn ý nghĩa gì nữa! Nhất thời, Snape cảm thấy mình như một trò đùa.

“Sev, Sev, em hãy nghe tôi nói, dấu hiệu Voldemort thất bại,” Lucius vội vàng an ủi, tuy Sev quan tâm làm y mừng rỡ như điên nhưng hiểu tính tình của Snape y cũng biết nếu không giải thích cho tốt về sau đừng hòng được tha thứ, “Lúc ấy chúng ta cũng không biết nguyên nhân, may là Voldemort không tức giận. Cũng chính vì vậy, sau khi khế ước hôn nhân với gia tộc Black thất bại, tôi mới thấy không ổn.” Lúc nói tới “khế ước với gia tộc Black”, Lucius hơi chột dạ, sau khi trở thành bạn đời linh hồn với Sev y mới biết được tình huống đó nguy hiểm ra sao.

Ngược lại Snape không nhận ra Lucius xấu hổ, đầu óc anh nhanh chóng tính toán lợi thế mà mọi chuyện mang lại cho họ, từ khi họ tỉnh lại thái độ của Lucius và vị trí của mình đã chứng minh rất nhiều điều, ít nhất giá trị của Lucius đã nặng hơn.

“Sev em hiểu bạn đời linh hồn như thế nào?” Lucius đột nhiên chuyển đề tài.

“Khế ước hôn nhân cao nhất.” Snape nhìn thấy Lucius thay đổi thái độ, cũng hiểu được những lời sau đây của Lucius rất quan trọng.

“Cái gọi là bạn đời linh hồn, cũng không chỉ đơn giản là khế ước hôn nhân.” Lucius nhéo nhéo tay Snape, “Giới phù thủy ghi lại rất ít về bạn đời linh hồn, mấy trăm năm trước mới có một đôi, hơn nữa họ cũng không để lại bất kỳ tư liệu có ích nào. Sev, em thử xem, em có thể cảm nhận được bao nhiêu?”

Snape cảm thấy pháp lực trong cơ thể mình đang di chuyển, ngoài ra còn cảm giác thân thiết với Lucius, thì không còn gì cả, hơn nữa, ngay từ đầu Snape đã cảm thấy, linh hồn và cơ thể mình có chút vấn đề, không phối hợp một cách hoàn hảo.

Lucius nhìn phản ứng của Snape, cũng hiểu được vấn đề ở chỗ nào, cũng có nghĩa là y không thể không giải thích lại từ đầu, “Sev, em cho rằng vì sao bạn đời linh hồn lại ít như vậy?” không đợi Snape trả lời, Lucius đã nói tiếp, “Gần như không ai biết, mỗi người thật ra đều có bạn đời linh hồn của mình.”

“Tôi nghĩ đầu óc gia chủ Malfoy vẫn đang tỉnh táo, để tôi nhắc nhở anh, anh vừa mới nói, mấy trăm năm trước mới có một đôi.” Snape nhíu mày.

“Sev, Merlin đều ưu ái mỗi một phù thủy, mỗi người đều có bạn đời linh hồn của mình, bắt đầu từ lúc sinh ra, nhưng mà điều kiện để ký kết bạn đời linh hồn là cực kỳ hà khắc, nói đơn giản thì chỉ có hai yêu cầu, một cái là hai bên đều phải dưới tuổi thành niên, mà một cái là linh hồn hai bên đều chỉ thuộc về nhau.” Lucius nhìn Snape suy nghĩ, tiếp tục giải thích, “Nói về dưới tuổi thành niên, có nghĩa là hạn định thời gian ký kết khế ước giữa hai bên, nhưng điều kiện sau lại bao hàm hai nghĩa, ngoài việc hai bên yêu nhau và là của nhau, còn phải cần giữ linh hồn của nhau tuyệt đối “thuần khiết”.”

“Ý anh là không có tội lỗi?” Snape nghĩ đến kiếp trước anh đã tuyệt vọng gào lên với Dumbledore, “thuần khiết”? Vật này cũng có trong linh hồn của anh?

Lucius liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của bạn đời, “Không, Sev à, thuần khiết này ý chỉ linh hồn hoàn toàn thuộc về mình, khế ước của phù thủy rất đa dạng, phần lớn đều cần phải lấy một phần nhỏ linh hồn của em ra để trói buộc, như vậy mới có thể cam đoan được tính hiệu quả của khế ước.”

Đã là chủ nhiệm Slytherin kiếp trước nghiên cứu rất nhiều về pháp thuật hắc ám, đương nhiên Snape có nghiên cứu nhiều về linh hồn, anh cũng biết về khế ước.

“Tôi nghĩ em cũng không biết, sau khi khế ước đạt thành, tuy linh hồn của em vẫn là của em nhưng trên đó cũng sẽ để lại ấn ký của người khác.”

Snape hiểu, anh không tự chủ nghĩ tới cái Lời thề Bất Khả Bội bị thất bại giữa mình và Abraxas kia, và phản ứng quỷ dị của Abraxas sau đó nữa.

“Sev, tôi may mắn biết bao nhiêu, vì người đảm bảo khế ước cho em là tôi.” Lucius nghĩ vậy đã không nhịn được ôm chặt Snape vào lòng, đầu óc Snape còn đang suy nghĩ theo Lucius kể chợt cứng lại, anh có thể cảm nhận được làn da trần của Lucius và cơ thể anh đang dính lại cách một lớp áo choàng.

“Em sẽ không biết tôi cảm thấy mình may mắn thế nào đâu, Sev của tôi.” Lucius bị thu hút bởi người bạn đời có vẻ ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực mình khiến y quên mất lời mình muốn nói, bản năng của Chúa tể Veela viễn cổ khiến y càng nói càng tới gần lỗ tai Snape, cuối cùng ngậm vành tai đã đỏ lựng kia vào miệng.

Snape còn chưa tỉnh táo lại bởi Lucius ôm mình nằm trên giường, đã cảm thấy vành tai mình đi vào một nơi ướt át lành lạnh, thỉnh thoảng còn bị cắn nhẹ. “Phù” Snape cảm thấy toàn cơ thể mình đều đang nóng lên, lỗ tai anh bắt đầu trở nên hơi ngứa, muốn vươn tay đẩy Lucius ra lại bị sự ấm áp truyền tới từ linh hồn mềm hóa.

Không đúng, ấm áp, Snape lập tức né ra, cảm giác này rất quen thuộc, giống hệt cảm giác chiếc nhẫn kia cho anh! Nghĩ đến chiếc nhẫn đã nghĩ tới bong hoa tường vi, còn tới khế ước của họ, Snape nhéo mạnh hông Lucius, “Lucius, buông tôi ra, tôi nghĩ anh chưa quên anh còn phải giải thích khế ước kia rõ ràng cho tôi!”

Lucius đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn vì được ôm Snape, nhưng bên eo đau nhéo kéo y về hiện thực, Lucius không tình nguyện buông ra vành tai đã bóng loáng trong suốt, trong lòng cũng biết không thể ôm chặt Sev nữa.

“Bạn đời linh hồn sẽ thu hút nhau, nhưng sự thu hút này cũng không phải là tuyệt đối, giống như em sẽ có cảm tình hay không có cảm tình với một người khác vậy,” Tuy bắt đầu giải thích nhưng Lucius vẫn đặt một tay lên hông Snape, “Tôi rất may mắn, sau khi tôi bắt đầu có cảm tình với em đã ký kết khế ước. Khế ước bạn đời linh hồn không giống như khế ước hôn nhân khác, trên thực tế nó đã bắt đầu khi linh hồn chúng ta có ấn ký của đối phương.”

“Lucius,” Snape ngắt lời, tuy Lucius khoát tay bên hông anh làm anh hơi cứng người, nhưng không phải không thừa nhận, càng dựa vào gần Lucius, linh hồn anh càng cảm thấy thoải mái, “Ý anh là đây là một khế ước hôn nhân tự động bắt đầu không cần chủ nhân đồng ý sao? Khác với các khế ước khác đều cần hai bên tự nguyện.”

“Không, Sev của tôi, em đừng cho rằng khế ước bạn đời linh hồn là một khế ước hôn nhân đơn giản chứ? Sở dĩ nó cần hai bên dưới tuổi thành niên là vì còn một nguyên nhân nữa, đó là trước khi thành niên thì linh hồn và pháp lực của phù thủy còn chưa ổn định, mà sở dĩ bạn đời linh hồn có thể đạt thành khế ước có nghĩa là linh hồn hai bên tương thông, điều này cũng khiến cho tới bây giờ khế ước hai bên cứ mỗi khi bắt đầu là linh hồn dung hợp. Nói cách khác, Sev, chỉ cần pháp lực tôi chưa hết thì em vĩnh viễn cũng không hết, chúng ta sẽ có chung pháp lực.”

“Merlin ơi!” Sắc mặt Snape thay đổi, có chung pháp lực nghĩa là gì chỉ cần nghĩ thôi anh cũng biết đây là một lợi thế lớn cỡ nào, càng miễn bàn cho dù là Lucius hay bản thân, cả hai đều là phù thủy mạnh, mà tương lai trong chiến tranh họ chắc chắn sẽ còn mạnh hơn.

Không đợi Snape nói ra nỗi lo của mình, Lucius đã tiếp tục, “Vì khế ước bạn đời linh hồn rất khắc nghiệt, nó cũng có một tác dụng phụ, từ lúc ký kết cho đến khi thành công hay thất bại thì bất kỳ khế ước nào cũng sẽ không được Merlin thừa nhận. Cho nên, dù là Voldemort hay gia tộc Black, không có khế ước nào có thể thành công.”

“Anh vừa nhắc tới thất bại?” Snape nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.

“Đúng vậy, Sev thân ái, khế ước bạn đời linh hồn cũng sẽ không ép phù thủy lựa chọn, mà trên thực tế sự lựa chọn của phù thủy rất phức tạp.” Nói đến câu sau, Lucius hơi xấu hổ. Snape cũng “hừ” một tiếng nhưng không chịu nổi Lucius mặt dày xán tới. Slytherin tóc đen hiển nhiên không thể nào có da mặt dày bằng gia tộc Malfoy tương đương tường thành Hogwarts rồi, đương nhiên, có lẽ vì Snape còn chưa biết anh đã trở thành một Malfoy chăng?

“Mà nếu giữa hai bên có bên nào chủ động từ bỏ đối phương thì dung hợp linh hồn sẽ dừng lại, khế ước bạn đời linh hồn cũng sẽ thất bại.” Lucius bổ sung.

Abraxas chủ trì khế ước kỳ lạ, hoa văn “giám sát” của gia tộc Malfoy, liên hệ kỳ diệu giữa anh và Lucius… sao Snape còn không hiểu nữa, “Tôi nghĩ, tổ tiên Malfoy vĩ đại hiển nhiên hiểu được cái gọi là phòng ngừa chu đáo, chú Abraxas cũng là một Malfoy tiêu chuẩn, tuy tôi cũng không biết cái gì gọi là dụ dỗ!”

“A, Sev thân mến của tôi, em phải thừa nhận thứ đó đã giúp chúng ta hoàn thành khế ước.” Giọng điệu ngân nga đã lâu không lên sân khấu, Lucius kéo tay Snape trực tiếp ấn lên ngực mình, “Sev thân ái nhất của tôi, em nên tin tấm chân tình của tôi chứ~~~”

Snape như bị bỏng rụt tay lại, “Lucius, hãy sử dụng chỉ số thông minh đáng thương của anh mà nghĩ, đây là trường học, dừng, phát, tình, ngay!” Nếu mặt anh không đỏ như vậy thì sẽ rất có sức thuyết phục.

“Sev, nơi này là phòng ngủ của em.” Lucius nhướng mày, “Bắt đầu từ lúc ở Lều Hét, tôi đã thuộc về em rồi.”

“Anh… Ý anh là…” Snape lắp bắp, anh nhớ tới câu “I swear” kia của Lucius.

“I swear,” Lucius nhìn thẳng vào Snape, anh lại cầm bàn tay Snape đeo nhẫn, thành kính hôn lên, “Thề bằng toàn bộ Lucius Malfoy.”

Một hồi lâu, trong phòng không ai nói chuyện, rốt cuộc, Snape mở miệng, giọng anh hơi khàn khàn, “Còn gì nữa, Lucius.”

“Cưng à, huyết thống tôi thức tỉnh, mà em cũng vậy.”