“Sev, Sev, tỉnh lại đi…” Snape đang ngủ không kiên nhẫn nhíu mày, ai đây, không biết làm phiền người khác nghỉ ngơi là rất không đạo đức à? Lại còn học theo Lucius, Lucius gọi anh như vậy, cả đời cũng chỉ có Lucius được gọi thế thôi.
“Sev, Sev…” Giọng nói kia vẫn không ngừng lại, hơn nữa càng lúc càng lớn, Snape quyết định mở to mắt, tuy cảm giác linh hồn và cơ thể anh không phù hợp lắm.
“Lu…” Trước khi mở mắt anh gọi Lucius, thuận tiện nắm tay mình, rõ ràng Snape nhớ rõ lần trước tỉnh lại Lucius ngay ở cạnh bên anh, anh đã thề vĩnh viễn không buông tay y ra. Nhưng xem anh cảm nhận được gì, Snape nắm phải không khí.
Có vấn đề! Gần như chỉ trong chớp mắt, Snape tỉnh tảo khỏi trạng thái giấc ngủ, anh cố gắng giữ hít thở, giữ vẻ mặt mình không thay đổi, khi không biết bên ngoài là gì, lấy bất biến ứng vạn biến mới là tốt nhất.
“Sev, tôi biết em tỉnh rồi, yên tâm đi.” Snape nghe thấy như là Lucius nói, không đúng, không phải Lucius đã biến thành người sói sao? Nghĩ vậy, Snape lại kéo cao cảnh giác của mình.
Ngay khi anh trái lo phải nghĩ, một thứ mềm mại ấm áp nhẹ nhàng dừng trên môi anh, “Tỉnh lại đi, công chúa của tôi.”
“Lucius Malfoy, đầu óc anh có phải chỉ có hoa khổng tước màu vàng rác rưởi hay không, lại không buông tha cả người bệnh nữa!” Mặt Snape đỏ bừng, anh lập tức mở mắt, không cần xác nhận, cái tên không biết kiềm chế ngay cả người “mê man” cũng không buông tha chỉ có Lucius.
“A, Sev thân mến của tôi, em đối xử với bạn đời của mình như vậy sao?” Lucius nhăn mặt nhăn mày, ai nhìn cũng không đành lòng khiến y đau lòng.
Snape cũng không phải ngoại lệ, chẳng qua cảm xúc quay quanh lòng anh chỉ một cái liền tan biến. Cõi lòng anh lập tức bị mọi chuyện trong Lều Hét chiếm đầy, “Lucius, cởi quần áo, ngay.”
Lucius sửng sốt một chút, bất an thông qua linh hồn khiến y hiểu Sev của y chỉ sợ không nghe lọt chữ nào vừa nãy, có điều, với Veela viễn cổ mà nói, lấy lòng bạn đời là bản năng của họ, huống hồ lại là lời nói “đầy hương diễm” như vậy, Lucius không thể từ chối.
“A, Sev thân mến của tôi, không phải đi quá nhanh rồi, trước đó chúng ta chỉ có hôn thôi. Merlin ơi, đó gần như không được coi là một nụ hôn, chỉ là chạm môi…” Lucius vừa lải nhải vừa cởi áo choàng của mình, mái tóc dài bạch kim được anh vén ra đằng trước, để lộ sau lưng bóng loáng không có vết thương.
Snape run rẩy chạm tay vào, trong trí nhớ cái mồm hôi tanh của người sói đã cắn ở đây, anh tận mắt nhìn thấy, hiện tại không có dấu sẹo nào có phải chứng minh độc sói đã cải tạo cơ thể Lucius hay không, quả nhiên Lucius đã biến thành người sói vì mình sao?
Bàn tay thường xuyên xử lý độc dược của bậc thầy độc dược tương lai đang lướt qua làn da trần của Lucius, ngón tay chưa hoàn toàn kéo dài của thiếu niên còn mềm mại, Lucius cảm thấy như có người đang cầm lông chim nhẹ nhàng xẹt qua lòng y vậy, cảm giác ngưa ngứa không được thoải mái này khiến cả người Lucius đều nóng lên.
Bạn đời y đang lo lắng cho y, bạn đời y đang chạm vào y, chỉ cần nghĩ vậy, mắt Lucius đã hoàn toàn biến bạc.
“Lucius…” Giọng nói hơi trầm thấp của Snape vang lên, “Anh yên tâm, tôi đã từng thề với cả linh hồn mình, dù anh biến thành người sói cũng không sao cả, tin tôi, tôi sẽ điều chế được Dược giải độc sói!”
“A, Sev thân mến của tôi, chỉ sợ em không có quyền thề bằng linh hồn mình nữa.” Lời của Snape khiến Lucius không suy nghĩ “kiều diễm” nữa, y cần thu phục bạn đời của y trước đã, còn những cái khác, hừ, y có thời gian mà không phải sao?
Lucius xoay người, cứ thế để trần thân trên đối diến với Snape, đồ đằng con dơi trên ngực trái giờ đã mờ đến mức gần như không nhìn rõ, cũng khiến hai điểm trước ngực cực kỳ nổi bật.
Vành tai Snape lặng lẽ đỏ lên, anh nhớ mình đã làm gì ở Lều Hét, nghĩ đến mình chủ động… Snape cắn mạnh môi dưới, đều do Lucius!
Đối với Veela viễn cổ mà nói, không gì quan trọng bằng bạn đời của y, nên phô diễn trước mặt Sev của y khiến Lucius rất hưng phấn, giống như công tìm bạn giao phối, chúng sẽ bày ra mặt xinh đẹp nhất của chúng vậy. “Nếu em còn nhớ chuyện gì ở Lều Hét thì em nên nhận ra, Sev.” Lucius bảo Snape nhìn cổ tay mình, hoa văn trên đó đã rạng rỡ phát sáng, “Chúng ta đã ký kết khế ước, em là bạn đời linh hồn của tôi, Sev.”
Dù Snape không hiểu nhiều về giới phù thủy, anh cũng đã nghe về “bạn đời linh hồn”, thư viện Hogwarts rất toàn diện, mà là một giáo sư độc dược gần như không hề có sinh hoạt cá nhân kiếp trước mà nói, phần lớn thời gian Snape đều dành cho đọc sách.
Nghĩ đến bạn đời linh hồn đã nghĩ đến hoa văn trên tay anh, còn cả Abraxas đã chứng kiến khế ước ký kết, Snape mơ hồ cảm thấy mình bị tính kế, “Lucius, giải thích.” Anh nói hung tợn nhằm che giấu sự mất tự nhiên của mình.
“A, Sev thân mến của tôi, tôi biết em rất vui, chẳng lẽ em không trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào trước sao?” Lucius ngân dài, linh hồn không nói dối, Sev của y vừa nãy rõ ràng rất vui.
“Lucius!” Snape thẹn quá thành giận, là lần đầu tiên đối mặt với khế ước hôn nhân cả hai kiếp, anh không biết làm gì, nhất là nghĩ tới người nọ giờ đang là “chồng” của anh, Snape đã cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. Có điều, Snape hiểu được tình thế giờ của họ đã rất ác liệt, ít nhất thái độ vui đùa của Lucius như hiện tại là không được. tự nhiên thấy Snape đã tự cho anh là thụ *phụt máu*
“A, Sev, thả lỏng, tin tôi, mọi chuyện đều ổn.” Sao Lucius lại không biết Snape lo gì chứ, trên thực tế Lucius đã làm gia chủ mấy tháng càng hiểu thế cục hiện tại hơn Snape, mặc dù Snape đã làm gián điệp hai mang nhưng cùng lắm cũng chỉ là bậc thầy độc dược phía sau màn chiến, càng miễn bàn “tương lai” vẫn khác với những gì mà anh biết. “Tôi cũng không thích ý của cha, nhưng khế ước này chỉ là của riêng gia tộc Malfoy. A, Sev, em không phiền nếu tôi ngồi chứ.” Lucius chỉ chỉ cái giường duy nhất.
Lúc này Snape mới chú ý tới mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, anh vừa thầm giật mình giờ mới phát hiện ra, cũng ngạc nhiên vì mình lại thả lỏng cảnh giác bên người Lucius như vậy. “Chẳng lẽ gia chủ Malfoy vĩ đại, đã từng là Huynh Trưởng Slytherin không có năng lực biến ra một cái ghế sao? Lại còn phải chia sẻ “chiếc giường đơn” với đàn em đáng thương của anh ta chứ?” Snape nhấn mạnh “chiếc giường đơn”.
Đáng tiếc, Snape đánh giá thấp độ dày của da mặt Lucius, sau khi huyết thống thức tỉnh, khi đối diện với bạn đời của mình, Lucius chắc chắn phải gặp voi đòi tiên! Con ngươi Lucius sáng lên, nhấc chăn chui lên giường, tiếp xúc với Lucius đang ở trần, Snape vội vàng cúi đầu, cứng người vì một nguồn nhiệt khác tới gần mình.
Lucius dựa vào đầu giường, cũng không làm chuyện gì quá đáng, dù sao còn cần phải nói chuyện chính, mà y cũng không nóng lòng. “Gia tộc Malfoy đã từng kết hôn với sinh vật pháp thuật, trong đó có cả Veela viễn cổ, cự long, người cá linh tinh, nên dòng máu gia tộc Malfoy càng tinh thuần, pháp lực càng mạnh mẽ, cũng có thể hoàn thành huyết thống thức tỉnh.” Lucius nói ngắn gọn, “Khế ước hôn nhân chia làm bạn đời khế ước, bạn đời cảm giác, bạn đời định mệnh và bạn đời linh hồn, tôi nghĩ tôi không cần giải thích về sự khác nhau giữa chúng chứ?”
Snape gật đầu, Lucius không tới gần khiến anh thả lỏng hơn, ngoài dự đoán của Snape, anh cũng không bài xích Lucius ở cạnh, thậm chí anh còn thoáng thất vọng.
“Nói về bạn đời linh hồn, Sev, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, giữa chúng ta có liên kết.” Lucius thưởng thức mái tóc của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con ngươi đen bóng của bạn đời.
Snape bị nhìn hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nghe lời nhắm hai mắt lại, dần dần anh cảm thấy như có giọng nói gì đó đang truyền tới từ linh hồn, “Sev…” Là giọng của Lucius, Snape giật mình, anh mở to mắt, thấy Lucius đang nhìn, “Đây không phải là lần đầu tiên em nghe thấy giọng của tôi?” Lucius đoán.
Snape nhớ tới cảnh tượng nghe được giọng nói đó lần trước, sắc mặt không khỏi trắng bệch, Lucius là bạn đời linh hồn của anh, vậy còn gia tộc Black?
“Bạn đời linh hồn đã là khế ước hôn nhân cao nhất được Merlin chúc phúc, nói cách khác, bất cứ hành vi nào muốn chia rẽ một đôi bạn đời linh hồn sẽ bị Merlin nguyền rủa. Sev, không ai có thể tách chúng tar a.” Lucius nói đến đây, gần như đắc ý.
“Nhưng còn gia tộc Black?” Snape vẫn hỏi.
Lucius hơi buồn bực, “Sev, em nên tin tôi, hơn nữa em phải chú ý tới bạn đời của em chứ không phải chú Orion!” Nhìn sắc mặt không tốt của Snape, Lucius sáng suốt tiếp tục, “Khế ước kia là do tổ tiên Malfoy nghiên cứu để “giám sát” mức thích hợp của một đôi bạn đời. Cha đã liên kết chúng ta lại khi mà chúng ta không đồng ý, trên thực tế, bắt đầu từ Giáng sinh ấy, chúng ta đã đính hôn, mà tới mấy ngày hôm trước chúng ta mới hoàn thành toàn bộ khế ước.”
“Chú Abraxas thật biết nhìn xa trông rộng,” Snape tức giận nói, “Sao chú ấy có thể dễ dàng định hôn ước cho anh như thế?”
“Nói tới đây, Sev.” Lucius điều chỉnh tư thế mình một chút, “Tôi nghi ngờ cha căn bản là chưa chết!”