Chương 54: Thắng lợi của Voldemort.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
"Vậy hai vị khách quý, mời đi theo ta.""Harry" đột nhiên dùng "Expelliarmus" thừa dịp hai người bất cẩn cướp lấy đũa phép, rồi mỉm cười chỉa đũa phép vào Sirius và Tonks.
Giờ hai người đã không còn sự lựa chọn nào khác, dù cho phía trước có gì đang chờ thì họ cũng bắt buộc phải đi.
"Chúng ta đi." Sirius che trước người Tonks, đi về phía trước.
"Còn nữa, đừng hòng chạy trốn, ở đây dù là khóa cảng hay độn thổ thì cũng là có vào mà không có ra." "Harry" mỉm cười.
"Bọn ta sẽ không chạy trốn." Ánh mắt Sirius trở nên sắc bén "Không phải ai cũng sợ Voldemort."
"Nga?""Harry" giương mắt lên "Người dũng cảm, nhưng bọn mi có thể dũng cảm được bao lâu chứ?" Đặc biệt khi ta cũng phải khuất phục dưới chân hắn – hắn thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.
"Cho đến khi chết." Sirius dứt khoát trả lời "Bọn ta sẽ không khuất phục dưới kẻ độc tài ác độc."
"Độc tài? Ác độc?" "Harry" lắc đầu "Điều đó quan trọng vậy à?" Hắn dừng một chút rồi lại nói "Nếu ta nhớ không lầm thì bọn mi đều là người thuộc gia tộc thuần huyết, vì sao lại không nguyện trung thành với Chúa tể Hắc ám."
"Lão thì sao?" Sirius đột nhiên mở miệng "Lão một lòng trung thành với Chúa tế Hắc ám? Mảnh hồn của Chúa tể Hắc ám hay còn gọi là Tom Riddle?"
"Harry nói cho mi rất nhiều thứ, Black.""Harry" cười lạnh "Nhưng đôi khi biết nhiều cũng chẳng phải chuyện tốt, đúng không?"
"Không thể phủ nhận việc lão là mảnh hồn, nhưng nếu lão chính là Voldemort thì sao lại chịu hạ mình chứ?" Sirius lạnh lùng nói "Cuối cùng các người cũng là chó mèo cắn nhau mà thôi."
"Ta đã không còn là Chúa tể Hắc ám." Lúc này đối phương không còn khăng khăng ngụy trang thành Harry Potter, mà khách quan thừa nhận thân phận của mình "Nhưng chẳng sao, ta là Harry Potter, hay chỉ cần mọi người cho ta là Harry Potter cũng đủ rồi."
"Harry?" Tonks cười lạnh "Em ấy không phải người như thế."
"Ngoại trừ Albus." Tom đột nhiên khẽ nói.
"Cái gì?" Sirius loáng thoáng nghe thấy tên Albus, nhưng chú lại nghĩ mình nghe lầm, vì dù sao thì đối phương cũng nên kêu Albus là Dumbledore thay vì "Albus".
"Dumbledore, lão ta luôn là một lão hồ li." Tom thản nhiên nói "Lão ta có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, đặc biệt là...... "
"Thế nên lão cần phải suy nghĩ lại tốt một chút về chủ ý ngụy trang thành con đỡ đầu của ta, Riddle!" Dù điều kiện hiện nay không cho phép Sirius vui vẻ, nhưng chú vẫn không che giấu được chút hả hê trong lòng.
"Đấy là vấn đề của ta." Tom lạnh lùng nói "Giờ bọn mi nên lo lắng cho bản thân trước đi."
Sirius ngẩng đầu, phát hiện hóa ra mới nói chuyện có một chút mà họ đã đến trước cánh cửa lớn giữa trang viên Voldemort, cánh cửa bằng đá Obsidian lộng lẫy, nếu quan sát kỹ thì có thể phát hiện mỗi hoa văn trang trí trên đó đều là một phần của ma pháp trận.
"Thật là kiệt tác" chú thầm thở dài trong lòng, lần đầu tiên trong đời chú cám ơn những hắc ma pháp đáng ghét mình được học hồi trẻ, giờ những tri thức này có lẽ có thể cứu mạng chú.
"Tri thức không có đúng sai." Đột nhiên, chú nghe thấy người thanh niên phía trước nói "Chỉ có người dùng nó mới là đúng hay sai."
"Lão lấy lập trường gì để nói điều đó?" lần này Sirius nghe rõ từng lời của đối phương "Lão cho mình là ai chứ?"
"Mi cảm thấy ta là ai?" Tom thản nhiên trả lời, nhưng hình như chẳng mong được đáp lại nên trực tiếp đẩy cửa ra, cánh cửa lớn đến dọa người nhưng phía sau lại trống trải đến nỗi có thể nghe rõ từng tiếng bước chân.
Không có hương thơm của hoa, không có trang trí, không có những vật dụng tạo cảm giác xa hoa như quý tộc, tất cả mọi thứ đơn giản đến nỗi khiến người ta khó chịu.
"Vào đi, Lord đang chờ bọn mi." Tom đẩy Sirius và Tonks vào phòng khách bên trái.
Ngai vàng trên cao, tuấn mỹ mà tà mị.
Là Voldemort.
Người đàn ông với đôi mắt đỏ ngồi thẳng trên ngai vàng, cười như không cười đánh giá những người đứng dưới bậc thang.
Ba kẻ quen thuộc mà xa lạ.
Hai thành viên hội Phượng Hoàng, và một cái trường sinh linh giá si tâm vọng tưởng muốn độc lập.
Ngông cuồng và muốn đối đầu với Lord Voldemort, quá ngu xuẩn.
Nhưng giờ những kẻ này vẫn chưa thể chết, vừa đúng lúc có thể thí nghiệm độc dược thú vị lần trước Severus đưa, còn cái trường sinh linh giá kia thì cứ dưỡng đã, có khi có thể mang lại tác dụng vượt quá sức tưởng tượng?
Nghĩ đến đây, người đàn ông mắt đỏ tê tê nói, khác hẳn với cảm giác khi Harry nói xà ngữ, xà ngữ của Voldemort mang theo hàn khí và sát ý âm trầm khủng bố hơn.
Sau đó, Sirius đột nhiên nhớ tới Harry từng nói — Voldemort thích dùng xà ngữ giết người.
Từng cơ bắp trên người Sirius căng lên theo bản năng, tuy không biết cố ý hay vô tình, hoặc có thể là quá tự tin mà ngoại trừ lấy mất đũa phép, thì Tom vẫn không dùng bất cứ biện pháp hạn chế nào với hai người. Nhưng hắn đã quên một điều quan trọng, chú_ Sirius Black là một animagus, còn Tonks thì lại là phù thủy biến hình, chỉ cần là nơi có người có vật thì dù không cầm đũa phép, hai người vẫn có thể dễ dàng ngụy trang rồi đào tẩu.
Nhưng Tom thật sự không nghĩ đến sao?
Chuyện đó gần như là không thể.
Sirius có thể cảm giác được thần kinh mình đang phát ra tiếng cọt kẹt, từng giây từng phút đứng trước mặt Voldemort gần như đều là hành hạ.
Chú chỉ có một cơ hội duy nhất.
Chú phải đào tẩu, mang theo Tonks đi cùng.
Còn Harry, Sirius nhìn thiếu niên đã không còn là con đỡ đầu của mình, lòng thắt lại từng cơn.
Đúng rồi, sau khi trốn thoát chú có thể ở lại gần đây để quan sát, còn Tonks thì về báo tin cho Hội Phượng Hoàng.
"Đúng, cứ vậy đi!" Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nên Black đã hoàn toàn không tính đến việc họ có bao nhiêu khả năng trốn thoát khỏi tay Voldemort......
Lúc này, theo âm thanh tê tê của Voldemort, một con rắn khổng lồ bò ra từ sau ngai vàng trượt xuống nền đá cẩm thạch.
Là Nagini.
Độc xà do Voldemort nuôi dưỡng.
Nghe nói Voldemort thường đem Tử thần Thực tử không nghe lời cho Nagini ăn tươi.
Lúc này, trong lòng Sirius có chút khủng hoảng, rõ ràng là chú không biết được liệu animagus của mình có trốn thoát khỏi mồm con rắn Nagini được không.
Chú không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không mọi thứ sẽ chấm hết.
"Nagini, đưa hai kẻ kia xuống hầm, đừng ăn bọn họ, đêm nay mày sẽ có thịt bò để ăn." Voldemort tê tê nói, nếu Sirius và Tonks biết địa vị của mình trong lòng Nagini còn không bằng chút thịt bò thì chẳng biết là vui hay buồn đây.
Thế nên học ngoại ngữ là rất quan trọng, nhưng đôi khi nghe không hiểu cũng có thể bảo vệ lòng tự trọng của mình khỏi bị phá hủy.
"Tom, mi đưa họ xuống dưới đi, nhớ là tốt nhất đừng có phạm sai lầm." Voldemort cuối cùng cũng dùng tiếng người để nói với Tom.
"Vâng, thưa Lord." Sau khi Tom cúi chào thì chỉa đũa phép vào hai người "Đi thôi."
Đồng thời, Nagini bò theo trước mặt ba người.
Một bước, hai bước, ba bước.
Sirius và Tonks đều quan sát xung quanh mình, miễn có cơ hội trốn thoát thì họ phải nắm lấy.
Nhưng đáng ngạc nhiên là cửa sổ của bốn bức tường đều được ếm pháp thuật cực mạnh, dưới tình huống không có đũa phép thì họ hoàn toàn không có cách nào trốn khỏi đây.
"Bọn mi không đi được." Tom ở bên cạnh nói "Ngay cả ta là người cầm đũa phép trong tay cũng chẳng dám nói mình có thể miễn cưỡng ra ngoài, mi nên ngoan ngoãn theo ta đi, nếu không muốn chết ngay lập tức!" Tom bổ sung thêm một câu.
Tonks và Sirius dùng tay ra hiệu với nhau, cuối cùng quyết định im lặng theo dõi mọi việc.
Còn Tom thì nhìn thấy tất cả nhưng chả nói lời nào.
Sau khi đi xuống khoảng ba tầng, Tom đưa hai người vào một tầng hầm.
Chẳng phải ngục tù mà giống một phòng thí nghiệm dưới lòng đất hơn, có không ít dụng cụ thí nghiệm.
"Bọn mi không cần trông đợi mình có thể làm độc dược, các dụng cụ ở đây đã có từ rất lâu rồi, không có nguyên liệu thì chẳng làm được gì đâu." Tom nhìn Sirius rồi trực tiếp phá tan ảo tưởng trong lòng chú.
"Lão không lo bọn ta sẽ bỏ trốn sao?" Sirius hỏi.
"Animagus hay phù thủy biến hình?" Tom cười "Bọn mi cứ thử đi?"
Tonks và Sirius cực kỳ sợ hãi, họ đều thử biến hình...... nhưng chẳng có gì xảy ra.
"Biết rồi chứ." nhìn vẻ mặt của hai người, trong lòng Tom đột nhiên có chút không đành lòng. Không, sao lại thế, hắn không phải là Harry Potter, thứ hắn muốn chỉ có tự do.
"Vậy ngoan ngoãn ở đây đi." Sau khi gọi lại Nagini đang nóng lòng muốn nuốt hai người kia vào bụng, Tom khóa cửa rồi đi về phía đại sảnh.
Dọc đường không biết vì sao ngực bắt đầu quặn đau, rồi vị máu tươi bắt đầu trào lên cổ họng, làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Vì sao sự liên kết giữa linh hồn và thân thể đột nhiên lại không ổn định như thế, chết tiệt!
Hắn hung hăng đấm lên vách tường, từng đợt hắc ma pháp truyền đến từ ma pháp trận trên tường khiến hắn dễ chịu hơn.
"Có vẻ là liên quan đến pháp thuật" Tom thầm kết luận.
Hắn phải duy trì sự cân bằng pháp thuật trong người, nếu không nhầm thì e rằng sự cân bằng pháp thuật này là thủ đoạn đầu tiên mà Voldemort dùng để kiểm tra hắn.
Nhưng hắn sẽ không để ông ta làm được điều đó, hắn độc lập và tự do, không thể ai có thể nắm trong tay.
Hắn không cần thế giới tôn thờ mình là Lord, vì hắn không phải Voldemort, nhưng hắn sẽ không để bất cứ kẻ nào kiểm soát mình.
Nghĩ đến đây, Tom nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng, ho khan vài tiếng rồi đi đến bữa tiệc.
Nếu hắn đoán không lầm, với tính cách của Voldemort thì đây phải là một bữa tiệc dành cho Tử Thần Thực Tử để chúc mừng hắn cuối cùng cũng chiếm được "Cậu bé sống sót"_ Harry Potter.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình tiết trong chương này thay đổi lớn a, từ đây trở đi không phải một quyển khác, nhưng cũng giống như bước mà một phần mới.