Chương 45: Tụ linh trận.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Khi đó còn chưa có Merlin, thậm chí còn chưa có phù thủy, đó là thời kỳ trước cả Hy Lạp cổ đại.
Tất cả mọi người đều tuân theo những nghi thức cổ xưa để đơn giản sống qua ngày, bọn họ tôn thờ thần linh và khai thông pháp thuật hoang dã, hơn nữa còn giành được sự giúp đỡ từ sức mạnh của chúng.
Tất cả đều cho rằng sẽ tiếp tục sống như vậy, nhưng rồi có một ngày, tất cả mọi thứ thay đổi.
Không ai biết thung lũng kia xuất hiện như thế nào, một ngày nọ nó đột nhiên đứng đó, khe núi rất sâu, hơn nữa sức mạnh thần kỳ dưới đáy thung lũng còn vẫy gọi mọi người tiến vào.
Nhưng không ai muốn mạo hiểm, thay vì mạo hiểm thì bọn họ càng muốn tiếp tục cuộc sống an nhàn hơn.
Thế là thung lũng vẫn lặng im ở đó.
Lặng im.
Cứ như vậy suốt mấy trăm năm.
Cuộc sống của mọi người dần giàu có lên, bọn họ bắt đầu bất mãn cuộc sống bình thường đơn điệu này và bắt đầu tìm kiếm những thứ khác. Họ bắt đầu tìm kiếm sự kích thích, cuối cùng mọi người cũng bắt đầu — mạo hiểm.
Thung lũng trở thành điểm đến đầu tiên của họ.
Sương mù trắng như tuyết, trong thung lũng quanh năm bảo phủ bởi băng tuyết, ngay từ đầu nhóm thám hiểm chỉ dám quanh quẩn bên ngoài thung lũng, nhưng sau đó họ bắt đầu đi sâu vào bên trong, ngày càng đi sâu vào.
Cuối cùng một ngày, có một thiếu niên ỷ vào thân thể khoẻ mạnh bí mật lẻn vào thung lũng.
Suốt đêm đó, cậu ta không hề trở về.
Ba ngày, một tuần, không có chút tin tức nào của thiếu niên, mọi người bắt đầu lùi bước, bọn họ lo rằng ẩn trong thung lũng là thú dữ.
Bọn họ lo rằng mình đã xâm phạm vào lãnh thổ của thần linh, bọn họ không mạo hiểm nữa...và thung lũng trở thành cấm địa.
Cứ như vậy suốt một năm, thiếu niên lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa.
Cậu mệt mỏi và sợ hãi, không nói được lời nào, mọi người đều nghĩ cậu bị thần linh trừng phạt nên không thể nói được nữa.
Thiếu niên dần lớn lên trở thành thanh niên, trung niên, ông cưới vợ sinh con, và cũng như những câu chuyện xưa khác, mọi người không hề tò mò đã xảy chuyện gì trong thung lũng suốt một năm đó. Chỉ có cấm địa ngày qua ngày, không ai còn dám tiến vào.
Ngày nọ, thôn trang bị người ta tập kích, cướp bóc, tàn sát, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, rồi người đàn ông tuổi đã không còn trẻ bước ra khỏi nhà.
Ngày nọ, cả thôn làng bị thiêu thành bình địa.
Ngọn lửa được người điều khiển giáng từ trên trời xuống. Tất cả những kẻ đến từ bên ngoài đều la hét thảm thiết, đau đớn quằn quại trong ngọn lửa, người đàn ông mở miệng lẩm bẩm những câu thần chú không ai hiểu, ông nắm trong tay tất cả sức mạnh.
Ngày hôm sau, tất cả đều kết thúc, người đàn ông cùng cả nhà ông mất tích.
"Đó là......" Harry nghe xong lời kể của Dumbledore, chần chờ mở miệng "Thung lũng kia?"
"Đúng vậy, Harry." Dumbledore gật đầu "Thung lũng kia, có năng lực tụ linh thiên nhiên, người thanh niên kia đi vào thung lũng ở suốt 1 năm, bởi vì thân thể ngấm dần ma lực trong một thời gian dài nên có được năng lực pháp thuật. Tuy không thể xem là phù thủy thật sự, nhưng trên người cậu ta đã có ma lực, hơn nữa có nắm trong tay sức mạnh pháp thuật hoang dã."
"Pháp thuật hoang dã?"
"Đúng vậy, đó là sức mạnh của đất, gió, mưa...những thứ mà bình thường mọi người không thể có được, nhưng tất nhiên là Merlin có thể." Dumbledore cười trả lời "Dù sao chăng nữa, thì bây giờ con đã biết được tụ linh trận nguy hiểm cỡ nào rồi."
"Đúng vậy." Harry gật đầu "Nếu một người ở nơi có nồng độ pháp thuật cao trong một thời gian dài, thì có khả năng biến đổi."
"Không hoàn toàn lắm." Grindelwald nói "Nếu nói vậy, thì tất cả sinh vật trong rừng Albania chẳng phải đều thành sinh vật pháp thuật hết sao." Giọng ông có chút châm chọc.
"Đó là..." Harry đoán "Có phải như vầy không, ở nơi có nồng độ pháp thuật cao thì những đứa trẻ càng có khả năng trở thành phù thủy hơn. Còn đối với người vốn là phù thủy thì ở nơi có nồng độ pháp thuật cao càng tăng thêm sức mạnh, mà Hogwart chính là thế. Câu chuyện về người đàn ông kia có lẽ chỉ mang một ý nghĩa trừu tượng, hoặc nồng độ ma lực ở thung lũng kia cao đến đáng sợ, hoặc khi đó mỗi người đều có một chút ma lực cơ bản?"
"Chính xác." Dumbledore khoái trá khi thấy Harry đã nắm được phần quan trọng nhất trong chuyện này.
"Đây là nguyên nhân mà tụ linh trận rất nguy hiểm." Harry đã hơi hiểu được "Nếu một người có thể tùy ý sử dụng tụ linh trận, thì gần như có thể xem là hắn có khả năng tạo ra phù thủy."
"Thế nên tụ linh trận mới luôn bị cấm sử dụng, nhưng ta và Albus thực ra cũng chẳng bất ngờ lắm khi cậu thấy được tụ linh trận." Grindelwald nói.
"Vì sao?" Harry khó hiểu.
"Bởi vì tế đàn."
"Tế đàn? Cái đó có liên quan gì đến tụ linh trận."
"Harry, trò biết đó, tuy tụ linh trận rất nguy hiểm, hơn nữa còn bị che giấu khỏi lịch sử phù thủy, chỉ có thật sự nhận ra trong một vài đồng thoại, nhưng thầy và Gellert cũng không khó để nhận ra nó. Dù sao hai người chúng ta cũng sống đủ lâu rồi, mà ở tế đàn, chúng ta thấy một ma pháp trận có liên quan nhưng lại tương phản với tụ linh trận. Vì ma pháp trận này được che giấu rất tài tình, nên hai chúng ta cũng chỉ mới xác định rõ ràng tác dụng của nó cách đây không lâu."
"Là cái gì?" Harry hỏi.
"Là phát tán." Dumbledore gật đầu "Nếu nói tụ linh trận là tụ ma lực lại, thì ma pháp trận ở tế đàn vừa vặn tương phản với tụ linh trận, có tác dụng phát tán ma lực."
"Điều này chẳng phải rất tốt sao? Không có ma lực có nghĩa là không có nguy hiểm " Harry khó hiểu.
"Không, điều này không tốt chút nào." Dumbledore lắc đầu "Harry, trò ngẫm lại xem, rốt cuộc cái gì nguy hiểm đến nỗi cần phải phát tán ma lực, không để lại chút nào, mới có thể đủ...... "
"Merlin a!" Harry che miệng lại.
"Cậu hiểu rồi đó." Grindelwald gật đầu "Đó cũng là nguyên nhân ta và Albus không ngừng tìm kiếm chân tướng của tế đàn, chúng ta rất lo lắng về nó."
"Đáng tiếc là phải làm phiền Severus." Dumbledore lắc đầu "Harry, trò sẽ không trách thầy chứ."
"Không, sẽ không, Albus." Harry trả lời "Điều hai người lo lắng rất có lý."
"Vậy Harry, mời trò nói tiếp về phát hiện của mình." Dumbledore nói.
"Khi con phát hiện ra tụ linh trận, con cũng không biết tác dụng của nó nên không dám tùy tiện phá hỏng ma pháp trận này. Do đó con quay về mục tiêu ban đầu, chính là hốc cây được đặt vương miện Ravenclaw.
Con nghĩ nhờ may mắn nên con rất nhanh tìm được nơi mình cần, trong hốc cây thoạt nhìn có vẻ trống rỗng, nhưng con xác định mình cảm giác được khí tức pháp thuật của vương miện ở đâu đó, nên thử dùng Xà ngữ. Con nghĩ Voldemort vẫn rất tin tưởng vào năng lực thiên phú của mình, nên con mới có thể không hề hấn gì, chỉ dính chút lời nguyền mà về đây."
"Không hề hấn gì." Dumbledore cười khổ "Harry, tiêu chuẩn đánh giá của trò thật đặc sắc."
"Được rồi, không phải không hề hấn gì, nhưng ít ra cũng còn sống." Harry trêu ghẹo "Dù sao đi nữa thì con cũng dùng Xà ngữ tìm ra được bí mật của Voldemort, con phát hiện ra một quyển bút ký sâu trong hốc cây. Mà trên đó...dù không rõ ràng lắm, nhưng con nhớ rõ bên trong có nói bí mật của việc Voldemort sống lại."
"Nội dung bên trong là gì?"
"Thực xin lỗi, con nghĩ do ảnh hưởng từ thần chú của Voldemort, nên con quên tất cả nội dung, e rằng chỉ còn nhớ được trong đó có ghi bí mật về việc Voldemort sống lại mà thôi."
"Không phải đặc trưng của Voldemort." Dumbledore nói đùa.
"Con cũng nghĩ nó không hợp với đặc trưng của hắn, nhưng chỉ sợ...... " Harry trầm ngâm nói "Con nghĩ có lẽ Voldemort không thể khống chế được việc đó."
"Sao lại nói thế?"
"Con nghĩ Voldemort không phải không muốn giết chết người lấy đi hoặc đụng vào bút ký của hắn, mà là không thể." Harry trả lời "Vừa rồi khi hai người nói cho con về tác dụng của tụ linh trận, mà con lại tự thể nghiệm qua nó nên có thể khẳng định được, cái tụ linh trận kia không phải do Voldemort để lại."
"Thế nên......cậu muốn nói, tụ linh trận làm nồng độ ma lực trở nên quá dày đặc khiến cho pháp thuật của Voldemort không thể thi triển thành công?" Grindelwald đoán.
"Đúng vậy." Harry gật đầu "Từ xưa đến nay rừng Albania là nơi tụ tập của phù thủy hắc ám, những người này tiến hành nghiên cứu pháp thuật, làm thí nghiệm ở đây nên để lại rất nhiều dấu vết pháp thuật, rất nhiều vật phẩm hắc ma pháp và cả xương cốt. Thế nên nồng độ hắc ma pháp ở đó mới đặc biệt cao như vậy, mà Voldemort có lẽ cùng tìm cách sống lại từ bản thảo của những tổ tiên này, nhưng hắn đồng thời cũng phát hiện ra mình không đủ mạnh để cân bằng pháp thuật của mình ở nơi lưu lại sức mạnh Hắc ma pháp của quá nhiều người, đặc biệt là lúc hắn vừa sống lại. Vì vậy, hắn không thể cố chấp sử dụng lời nguyền giết người mà phải chọn một cách khác, đó là tiêu trừ ký ức của người lấy được bút ký của hắn, đồng thời họ còn có thể bị ếm một lời nguyền cổ xưa khiến mình khó khắc chế được mà tự giết bản thân."
"Tom vẫn thông minh như xưa." Dumbledore nghe xong lời Harry, sau đó bỏ vào miệng mình một viên chanh đường "Vì thế nên chúng ta mới phải đánh bại hắn."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thế là từ hôm nay đại khái sẽ có 10 ngày không cập nhật mới.
Nếu ở Bắc Kinh có cơ hội, ta nhất định sẽ cập nhật thêm, thậm chí là dùng di động.
Lại cảm tạ mọi người đã hiểu và hỗ trợ, xin đợi ta trở về!!!
Tỏ vẻ hôm nay càng hoàn!