Chương 42: Một ngày của mỗi người.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Harry Potter ngủ không yên ổn.
Cảnh trong mơ luôn lộn xộn, trống rỗng và đen tối, không gì có thể bổ khuyết vào bóng tối của cái góc chết tiệt được đào trong lòng cậu, cậu cần một cái gì đó để thêm vào, một ít dục vọng không rõ.
Và cả đau đớn, rất khó để mà cảm giác được rõ ràng.
"Mình hẳn nên tra tấn ông ta." cậu nghĩ.
Sau đó cậu cảm giác được một sự sung sướng đang trào dâng trong lòng.
Cậu lấy tra tấn làm niềm vui.
Nhưng đây không phải cậu.
Harry đột nhiên mở mắt.
Là Voldemort. Harry lấy tay che vết sẹo sưng đau, sự thật của cảnh trong mơ lặp đi lặp lại khiến người ta buồn nôn.
"Mình hẳn là đã quen" Harry tự nói với mình.
Nhưng sao cậu có thể quen được chứ, Harry cảm giác chất lỏng lạnh lẽo và mặn chát đang trào qua khóe mắt.
Sao cậu lại có thể quen như thế? Làm trường sinh linh giá còn sót lại trên thế giới này của Voldemort, người duy nhất có thể nhìn trộm đầu óc của hắn, trong những đêm dài nhìn thấy người mình yêu sâu sắc quỳ rạp trên mặt đất, hôn góc áo chùng của Chúa tể Hắc ám.
Cuộn mình, rên rỉ dưới tia sáng đỏ của Crucio [Toản tâm oan cốt].
Cậu còn có thể vô dụng hơn nữa không? Harry cắn chặt răng, sờ sờ lấy một lọ dược vô mộng từ ngăn tủ đầu giường, đây là dược do Severus đặc biệt nghiên cứu chế tạo cho cậu nên sẽ không gây nghiện. Nhưng với Harry mà nói, công hiệu đang giảm bớt lại từng ngày, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ không còn ngủ được nữa.
Chờ đợi cậu khi đó chắc sẽ là giấc ngủ vĩnh viễn....
Harry mở nắp lọ uống cạn một hơi, rồi lại rơi vào những giấc mơ nặng nề.
Gần đây Snape kỳ thực không tồi?
Làm một trong những thuộc hạ được coi trọng nhất của Chúa tể Hắc ám, anh luôn có thể nhận được rất nhiều quyền lợi, chẳng hạn như chức hiệu trưởng quản lý Hogwart. Thật ra đôi lúc, Snape không khỏi cười nhạo sự thiếu hiểu biết của Chúa tể Hắc ám ở phương diện này, chẳng hạn như chỉ có nhân tài chân chính được pháp thuật của lâu đài thừa nhận, mới có thể thực sự sử dụng quyền hiệu trưởng Hogwart, nếu không phải người thật sự quan tâm học trò và thực tâm yêu mến ngôi trường này, thì không thể trở thành hiệu trưởng chân chính.
Tuy nhiên việc yêu ngôi trường này...Snape khinh thường bĩu môi trong lòng.
Anh_Severus Snape, cư nhiên lại thật lòng yêu quý một nơi tên là trường Hogwart, ngôi trường này và cả những người trong đó.
Thay vì yêu không bằng nói là lưu luyến.
Lưu luyến từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, thậm chí lưu luyến lão nhân râu dài chết tiệt thích đẩy mạnh việc tiêu thụ đồ ngọt.
Snape thở dài, đứng lên khỏi chiếc ghế hiệu trưởng, suy nghĩ về hội nghị của Hội Phượng Hoàng đêm nay.
Từ lần cuối cùng ở kỳ nghỉ hè khi anh được gặp Harry Potter đến giờ, đã xấp xỉ nửa tháng. Làm một người hầu như chẳng bao giờ chịu thừa nhận tình cảm thật của mình, Snape cũng không thừa nhận mình quả thật hơi nhớ cậu thiếu niên kia.
Nhớ đôi mắt xanh biếc của đối phương, những ngón tay khéo léo của cậu...có thể ngậm vào trong miệng để nhấm nháp từng chút một, và cả nụ cười cậu dành cho anh, tuy mang theo bi thương khó phai nhòa nhưng vẫn đẹp đến nỗi khiến người ta khó mà kháng cự.
Có đôi khi, cậu sẽ thốt ra những tiếng rên rỉ tinh tế dưới tay anh, đôi mắt xanh biếc như được che phủ một tầng sương mờ, bị dục vọng bức bách muốn vỡ tan.
"Chết tiệt" Snape thầm hung hăng đánh mình một cái, anh cư nhiên có ý nghĩ phóng túng với học trò mình, tuy tuổi của học trò này về cơ bản đã không còn trẻ nữa, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn tồn tại trong lòng anh.
Dù thế nào thì gặp lại nhau luôn là một chuyện rất vui vẻ.
Anh mong đợi...
"Giáo sư Snape......không, hiệu trưởng." Một nữ sinh nhà Ravenclaw thở hổn hển chạy tới "Ngài mau đến nhìn một chút."
"Chuyện gì xảy ra?" Snape đặt tay lên vai cô gái để giúp cô bình tĩnh lại, rồi mở miệng hỏi.
"Vâng, giáo sư Carrow, họ...... "
Snape nheo mắt lại.
Alecto Carrow và Amycus Carrow, cặp anh em Tử thần thực tử nổi danh, tuy chúng không nhất thiết phải được Chúa tể Hắc ám tin nhất, nhưng sự điên cuồng và tà ác của chúng chắc chắn khiến Chúa tể tín nhiệm.
Tuy dòng lịch sử đã thay đổi, nhưng không thể nghi ngờ là thái độ của Chúa tể Hắc ám với việc xử lý Hogwart vẫn không khác nhau mấy.
"Mang ta đến đó." Snape không để cho cô gái tiếp tục kể, mà trực tiếp bắt đầu hành động.
Snape không bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh lại tức giận như thế, với một gián điệp đây gần như là một sai lầm không thể tha thứ, nhưng......
"Nhiều lần thử nghiệm Crucio trên người học trò?" giọng nói Snape lúc này gần như là một âm thanh tê tê, quá mức giận dữ đã khiến giọng nói của anh trở nên trầm thấp, mềm nhẹ và kéo dài.
"Giáo sư Snape." Amycus Carrow giả cười "Ông tới đúng lúc lắm, tôi đang trừng phạt tên học trò dám bất kính với Chúa tể, tôi nghĩ nó cần nhớ kỹ một chút."
Snape quay đầu, run rẩy nằm trên mặt đất không phải ai khác mà chính là Neville Longbottom.
Gryffindor ngu ngốc!
Snape thầm mắng trong lòng, rồi chậm rãi mở miệng: "Để ta xem là ai nào? Chậc chậc, ngài tiểu Longbottom của chúng ta?"
"Đúng vậy, Neville Longbottom." Amycus cười khanh khách "Ngu xuẩn hệt như cha mẹ nó, vĩnh viễn không biết được sự vĩ đại của Chúa tể, chỉ biết ở đây hành động theo cảm tính mà phản kháng sức mạnh cường đại của ngài."
"Đúng vậy, đúng vậy." Snape thấp giọng lặp lại, ngồi xổm xuống xem xét tình trạng của Neville.
Đôi mắt cậu bé mở lớn, mồ hôi lạnh chảy thái dương xuống cổ, tình trạng của cậu rõ ràng chẳng dễ chịu chút nào, chính xác hơn mà nói là rất xấu.
Thấy Severus ngồi xuống, Neville hung hăng trừng mắt với anh.
Bị choáng rất nghiêm trọng và cạn kiệt thể lực, đau đớn cùng sức ép lên tim quá lớn.
"Ta nghĩ...... " Snape đứng lên "Chúa tể không có cho phép các ngươi dùng lời nguyền không thể tha thứ để đối phó với học trò, đúng không?" giọng của anh càng thêm trầm thấp.
"Đương nhiên là không." Alecto Carrow nói "Nhưng tôi nghĩ Chúa tể sẽ không để ý đến chuyện này."
Ngữ khí của hắn có vẻ không chắc chắn, dường như hắn đã nhận ra mình chọc giận Snape.
"Đúng vậy, Chúa tể sẽ không để ý chuyện này, nhưng giờ ta là hiệu trưởng ở đây, ta nghĩ nếu Chúa tể biết các ngươi dùng phương thức ác liệt như thế đối xử với một người có thể phục vụ cho ngài sau này, đặc biệt người này còn là một thuần huyết." lúc nói đến những lời này, Snape khinh miệt liếc Neville một cái, trong lòng thì buồn nôn vì diễn xuất của mình "Cho dù tên thuần huyết này ngu ngốc quá mức tưởng tượng, nhưng sức mạnh của huyết thống luôn phi thường, thế nên...... "
Anh cảnh cáo nhìn anh em Carrow.
"Được rồi, chúng tôi hiểu." Alecto Carrow gật đầu, kéo lại đứa em gái đang muốn phản đối.
Trong lòng Snape hơi thả lỏng một chút, rõ ràng bây giờ anh em Carrow cũng không điên cuồng và mất trí như ba năm sau, sự kính sợ của họ đối với chính anh cũng lớn hơn anh tưởng tượng nhiều, điều này giúp rất nhiều cho địa vị anh hướng tới, nhưng với điều kiện đầu tiên là – tất cả những điều này không phải sự ngụy trang theo lệnh của Voldemort.
Snape cảm thấy dạ dày mình đang co rút.
Voldemort vẫn giữ lại anh_đây là việc không thể nghi ngờ, nhưng Chúa tể Hắc ám luôn giữ lại bất cứ ai vì đó là một phần tính cách của hắn, cho tới giờ Snape chưa hề cảm thấy kinh ngạc vì bất cứ bất ngờ gì mà Chúa tể mang lại.
Nhưng cái đó với việc bị thăm dò nhiều lần cùng giám thị một cách kín đáo là khác nhau.
Anh vẫn luôn đứng trong nguy hiểm.
Cũng may Voldemort biết sự thật Snape còn liên hệ với Hội Phượng Hoàng, đây là lợi thế may mắn của anh.
Chỉ cần Voldemort không cầu anh giao Harry cho hắn, thì tất cả đều có thể dễ dàng tha thứ.
Có lẽ..., ai biết được.
Nhìn bóng dáng anh em Carrow khuất trong hành lang, Snape dứt khoát giải tán đám học trò đang vây xem, dùng thần chú trôi nổi mang Neville đến bệnh thất.
"Severus, lại xảy ra chuyện gì?" Bà Pomfrey vội vàng bố trí tốt cho Neville, mở miệng.
"Anh em Carrow." Snape chán ghét nói "Bà cũng biết mọi lần là thần chú bình thường, nhưng hôm nay..."
"Crucio!" Sau khi phóng vài thần chú kiểm tra, bà Pomfrey sợ hãi thốt lên "Bọn họ, bọn họ sao dám?!"
"Bọn họ đã làm như vậy rồi." Snape vẫn cảm thấy buồn nôn.
"Severus." Vẻ mặt bà Pomfrey nghiêm túc "Nói thật, chúng ta phải nghĩ biện pháp, không thể để loại tình huống như thế này tiếp diễn, tôi biết cậu chỉ có thể quản hữu hạn thôi và cậu cũng đã cố gắng hết sức, nhưng Hogwart là trường học chứ không phải chiến trường!"
"Tôi biết." Snape nhíu chặt lông mày "Tôi đã đáp ứng với Albus."
"Vậy nghĩ biện pháp!" Bà Pomfrey gần như rống lên.
Snape mím môi, đôi môi tái nhợt của anh gần như thành một đường thẳng, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Nhưng bà Pomfrey vẫn bất vi sở động, bà biết tình cảnh của Snape nhưng bà cũng xác định Snape biết chức trách của mình, dù đối phương không phải là một giáo sư tốt suốt một thời gian dài, nhưng tuyệt đối là một giáo sư xứng đáng với chức vụ.
Hoặc chính xác mà nói là bây giờ bà không còn ai để trông cậy nữa.
Cuối cùng Snape gật gật đầu, mở miệng: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Anh trả lời bà Pomfrey như thế nhưng lại hoàn toàn không biết ngữ khí của bản thân vô thố đến cỡ nào, thậm chí là ngỡ ngàng.
Nhưng bà Pomfrey chỉ gật gật đầu, phất tay để anh rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày không có tin nhắn, ta mở to...thật to đôi mắt nói.
Cầu tát hoa, cầu bao dưỡng ~~~~~~~!!!