[HP Đồng Nhân] Truy Đuổi

Quyển 1 - Chương 30




Chương 31: Khúc mắc.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

Bầu không khí ở quảng trường Grimmauld vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, Harry ngồi trên sôpha, tay phải đặt lên mắt, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm giác nặng nề trong lồng ngực.

Cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày cậu và Albus lại bùng nổ tranh cãi như vậy, hoặc có thể nói là cậu một lần nữa lớn tiếng với Albus.

Cậu chỉ sợ hãi, sợ hãi tất cả lại tái diễn, thậm chí càng tồi tệ hơn.

"Sirius." Cảm giác được một cánh tay đặt lên người mình, Harry ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của cha đỡ đầu.

"Con không sao." Harry buông cánh tay, lắc đầu với Sirius.

"Con thật sự không có vấn đề gì chứ?" Nghĩ đến vẻ mặt của Harry khi một mình trở về, Sirius hoảng sợ trong lòng "Harry, lúc con mới về...... "

"Con chỉ là có chút xung đột với Albus." Harry lắc đầu "Thực xin lỗi, Sirius, nhưng con nghĩ mình cần yên lặng một mình chút."

"Albus cụ ấy...... "

"Không, thật sự không có gì, Sirius!" Harry tránh cánh tay của Sirius, nghiêng ngả lảo đảo chống nạng đứng lên "Con về trường trước".

Theo ngọn lửa trong lò sưởi, Harry hoàn toàn biến mất khỏi phòng.

"Harry." Sirius nắm một nhúm bột Floo muốn đi theo.

"Chờ một chút, Black." Sirius cảm giác được mình bị người khác kéo lại.

Mà đứng phía sau anh là Severus Snape.

"Chuyện của Potter giao cho tôi đi." Y nói.

"Snivellius, ngươi đừng tưởng Harry đối xử khác với ngươi, hay vừa rồi ngươi lập tức đoán ra thân phận của Grindelwald thì ta sẽ tin tưởng ngươi!"

"Thì sao?" Snape quay đầu, nhướng mày "Ngươi cảm thấy hiện giờ ngươi thích hợp để lỗ mãng xông vào Hogwart sao?"

"Ta......" Sirius cảm giác cổ họng mình nghẹn lại, cuối cùng anh nhẹ gật đầu.

"Ta biết, Harry xin nhờ ngươi." Lúc nói ra câu này, trong mắt Sirius lóe ra một tia sáng hung ác khó diễn tả được. Mà Snape thì giống như hiểu được gì đó, đi vào lò sưởi.

"Yên tâm đi." Đây là lời y để lại cho Sirius.

"Chân Nhồi Bông." Lupin đi ra khỏi phòng, bắt được Sirius "Cậu...... "

"Tớ không sao." Sirius phẩy tay Lupin ra "Cậu biết không? Vừa rồi tớ thấy được Snivellius...ánh mắt Snivellius nhìn Harry, giống như ánh mắt hồi xưa hắn nhìn Lily, giống hệt nhau......giống hệt nhau...... "

"Chân Nhồi Bông...... "

Ban đêm, Hogwart giống như một cô gái ngủ say, yên tĩnh và thanh bình, trừ bỏ âm thanh của một ít học trò du đêm và Peeves đang vui đùa thì không nghe được gì khác.

Nhưng trong màn đêm đó, sâu dưới hầm lại bất ngờ truyền ra tiếng đập cửa, Severus Snape một thân đồ đen đứng trước cửa phòng Harry Potter, đang liên tục gõ cửa.

Nhưng y lại không được đáp lại.

Cửa phòng Harry không có bức họa, là cửa gỗ bình thường, nhưng muốn tiến vào trong cần phải được chủ nhân cho phép trước, trừ phi ngươi là giáo sư có đặc quyền nhất định.

Nhưng Snape lại không định sử dụng đặc quyền này của mình.

Y hiểu được, dưới tình huống tinh thần Harry không ổn định, thì bất cứ kích thích nào cũng không phù hợp. Dù Cứu thế chủ không phải là một vật phẩm thủy tinh yếu ớt, nhưng rõ ràng cũng không còn là người vô tâm vô phế có thể tùy tiện kích thích như trước.

Đứa nhỏ nhạy cảm hơn y tưởng nhiều, hơn nữa còn dễ nổi giận và mất mát..."Gryffindor điển hình" Snape thầm giải thích trong lòng.

Thế nên Snape chỉ còn một chọn lựa, đó là tiếp tục gõ cửa.

May mắn thay, cửa mở.

Harry không ngủ, cậu nghiêng người trên sopha, tay cầm một...ly rượu?!

"Potter, cậu điên rồi!" Snape cướp ly rượu trên tay Harry, thuận tiện đưa lên mũi ngửi một chút.

Là Vodka nồng độ cao, sản phẩm của Nga.

"Giáo sư...... Severus." Mặt Harry đỏ ửng bất thường, nhưng rõ ràng cũng sung sướng không như bình thường.

Tác dụng của cồn, Snape làm sạch ly rượu rồi đặt lên bàn, nhướng mày nhìn Cứu thế chủ đang say khướt.

"Giáo sư, ngồi, ngồi xuống đây." Harry vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nấc lên một cái.

Snape không hề cử động.

"Được rồi, giáo sư, ngồi xuống đây đi." Harry kiên trì nói "Ngài không cần chọn đứng để làm nổi bật khoảng cách chiều cao giữa chúng ta, em biết ngay cả khi em 17 tuổi sợ cũng chẳng cao bằng ngài."

"Sự thành thực đáng ngạc nhiên, cậu Potter." Snape ngồi xuống cạnh Harry.

"Thành thực là một phẩm chất tốt." trên mặt Harry lộ ra một nụ cười ôn hòa "Hơn nữa ngoại trừ dì Petunia và Voldemort, hức." Harry tạm dừng một chút "Không còn ai nói em là kẻ nói dối."

"Kẻ nói dối?" Snape bất ngờ nhìn Harry.

"Nga, đúng vậy, ngài biết không, Muggle, bọn họ..." Harry bắt đầu cười khanh khách "Luôn không thể chịu được phù thủy, dì của em cũng thế, khi đó em còn quá nhỏ, nếu không nhầm là khoảng 5 tuổi, ân...luôn thích nhắc tới xe máy của Sirius, nên..."

"Ta nghĩ ta hiểu." Snape trả lời.

"Đúng vậy, ngài có biết với Muggle mà nói, xe máy sẽ không bay." Harry lại gần Snape một chút.

Nhưng Snape hơi lùi lại.

"Severus, ngài không cần phải tránh em như rắn rết." Harry nhíu mày "Em sẽ không phóng ác chú vào ngài, ít ra bây giờ là không."

"Cho nên vì thế ta phải cảm tạ sự nhân từ ưu ái của cậu Potter đây sao?"

"Harry."

"Hửm?"

"Gọi em là Harry." Harry phát âm rõ ràng.

"Potter."

"Harry."

"Potter."

"Harry!"

"Cậu Potter, ta tới tìm cậu không phải để diễn trò xiếc dành cho con nít này!" Snape nhìn cái miệng nhỏ nhắn hé ra đóng lại trước mặt mình của Harry, đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, dường như có cái gì đó đang thúc giục y....

"Chuyện này chẳng có gì quan trọng cả." Harry gãi gãi mái tóc hỗn độn của mình "Mối quan hệ giữa chúng ta lúc đó...... "

"Lúc đó chúng ta cái gì......?" Snape không yên lòng nói, tinh thần của y gần như đều bị hấp dẫn bởi đôi môi mềm mại và xinh đẹp trước mặt, do rượu mà môi Harry có vẻ ướt át và căng mọng.

Nga, đáng chết, ta suy nghĩ cái gì! Snape tưởng tượng ra một cây gậy trong đầu, rồi hung hăng đánh mình một chút.

"Lúc đó chúng ta cái gì?!" Harry cười lớn, sau đó tiếng cười nhỏ dần xuống, giống như rên rỉ "Đúng vậy, lúc đó chúng ta có cái gì đâu?" Harry hơi quay đầu nhìn Snape, với góc độ của Snape, vừa vặn có thể thấy được mắt Harry ẩm ướt.

"Cậu nói lúc đó chúng ta có cái gì?" Snape ngồi sát lại một chút, hơi thở của y vừa vặn chạm tới hai má Harry.

"Ai biết được?" Harry huơ huơ tay trước mặt, muốn xác nhận mình có thật sự say rồi hay không "Ngài biết không, một ít thù hận của cha, một ít khúc mắc không rõ trước kia, ơn cứu mạng, và cả tình?"

"Nếu không có cái cuối cùng kia thì chúng ta sẽ ở chung theo một phương thức khác." Snape nói đúng trọng tâm.

"Đúng vậy, tất nhiên." Harry cười nhạo "Vậy nên chúng ta thanh toán xong."

"Harry, ta cảm thấy uống rượu như một người lớn vậy." Snape nói.

"Ngài nói em làm sao?"

"Harry." Snape lặp lại lần nữa "Điều này không phải do chính cậu yêu cầu sao?"

"Đúng vậy, chính là em." Mắt Harry mở to "Nhưng em không nghĩ tới...... Sev......"

"Tin ta đi, còn nhiều chuyện cậu không ngờ được đâu." Snape giữ tay Harry lại, nghiêng đầu, hôn lên đôi môi dụ hoặc y trong một thời gian dài.

Mềm mại một cách đáng ngạc nhiên, còn lưu lại hương vị của rượu Vodka.

Kích thích, nhưng lại làm người ta say mê khó mà cự tuyệt.

Cảm giác đầu lưỡi chạm vào nhau, dây dưa quấn lấy nhau, từng chút một cắn nuốt không khí và nhiệt độ của nhau.

Harry cảm thấy mặt mình như muốn thiêu cháy.

Nhưng trước khi mặt cậu bị thiêu thành tro thì Snape buông cậu ra.

Snape kết thúc nụ hôn rất ôn nhu, thậm chí còn nhẹ nhàng cọ một chút ở khóe môi của cậu.

"Nga, điều này, điều này thật sự là...."

"Tuyệt vời, không phải sao?" Snape giả cười.

"Em cố ý dụ hoặc ta, Harry, ta không nghĩ ra tại sao ta lại phải tự chối một điều tuyệt vời như thế." Snape vuốt ve tóc của Harry, cảm nhận xúc cảm khi ngón tay luồng qua những sợi tóc của đối phương.

"Đúng vậy." Harry gật đầu, rồi lại lắc đầu "Em nghĩ anh chán ghét em, Severus."

"Đúng vậy, ta chán ghét em." Snape đặt tay sang bên cạnh cậu bé "Nhưng cái đó không liên quan tới em, ta rốt cuộc chỉ là tìm kiếm hình bóng cha em trên người em thôi."

"Em biết." Harry thấp giọng trả lời.

"Nhưng bây giờ ta đã biết, đó thật sự là sai lầm." Snape lắc đầu "Em là em, mà cha em là cha em. Đây là một đạo lý quá đơn giản, nhưng đáng tiếc ta lại phải mất vài chục năm mới hiểu ra."

"Severus."

"Đừng ngắt lời ta, Harry." Snape lắc đầu "Kỳ thật, vấn đề giữa ta và cha em, em cũng biết mà. Sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta trước kia, hay có lẽ là mâu thuẫn, thật ra không phải do mẹ em."

"Không phải do mẹ em?" Harry kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Snape, đôi mắt đen lóe ra chút trầm tư.

"Đúng vậy, không phải lý do đó." Snape nói "Em biết không, Lily rất được hoan nghênh, bạn bè là nam của cô ấy không chỉ có mình ta. Huống chi, làm đóa hoa bách hợp của Gryffindor, người theo đuổi Lily nhiều không đếm xuể, nhưng vì sao cha em lại nhằm vào mỗi mình ta chứ?"

"Điều này......"

"Ta với Lily là thanh mai trúc mã, đây là một trong những lý do đầu tiên, có lẽ James Potter đủ tự tin là ngoại trừ ta, không có một người nào khác có thể cướp đoạt Lily với hắn, đáng tiếc hắn lại không nhận ra là mẹ của em_Lily Evans là một nữ phù thủy xuất sắc, chứ không phải một món hàng hóa, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Lily chán ghét cha em."

"Nhưng cái đó và lý do mà cha nhằm vào anh...... " Harry vẫn không hiểu được.

"Kỳ thật mâu thuẫn lớn nhất giữa ta và cha em là nằm ở ý tưởng." Snape chậm rãi nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta là tác giả chuyên nghiệp nửa đêm viết xong đăng lên đây ~~~~~~~~~~

HMH: Hun 1 phát đổi cách xưng hô lun =))