Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 185: Chết Sớm Sớm Siêu Sinh






EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Sau tiết độc dược, Snape đang dọn dụng cụ, cửa phòng đột nhiên đóng lại, hắn vội vàng lấy đũa phép ra, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Xin lỗi, giáo sư Snape." Ron lột áo choàng tàng hình xuống, là loại phổ biến nhất.

"Weasley? Có chuyện gì?" Snape u ám cất đũa phép.

"Giáo sư Snape, con muốn hỏi thầy về độc dược ổn định linh hồn mà Chúa Tể Hắc Ám uống mấy ngày cuối đời, nồng độ cao gấp bao nhiêu lần vậy?"

"Đi mà hỏi Potter, thằng oắt đó uống rồi!" Snape vẫy đũa phép xử lí mớ nguyên liệu độc dược còn sót lại của nhóm học sinh.

Ron nghẹn họng, có uống thì cũng sao biết nồng độc được "Giáo sư, Harry tuy là...được rồi, ngu quá trời, nhưng mà..."
"Draco bảo mi đến hỏi?" Snape cắt lời Ron "Nó hỏi cái này làm gì?"
"Thầy cũng biết tình huống của Harry rồi, chỉ để so sánh thôi." Biểu cảm của Ron vẫn rất bình thường.

"Gấp ba, biết rồi thì lăn!" Nguyên nhân này rất bình thường, dù sao trường hợp thiếu hụt linh hồn không phổ biến.

"...Cảm ơn giáo sư, tạm biệt thầy." Snape khó hiểu cái đoạn chần chừ kia của Ron, tùy ý nhìn lướt qua mặt cậu, thấy mặt cậu còn trắng hơn cả hồn ma, động tác khoác áo choàng tàng hình phải nói là vừa cứng vừa kì cục.

"Đứng đó!" Snape vừa mở miệng, nhìn thấy cửa phòng học đang mở ra, vội vàng vung đũa phép khóa cửa "Weasley! Ra đây!"
Ron không lên tiếng, Snape trực tiếp đến chắn trước cửa, vẫy đũa phép đóng cửa sổ, sau đó ếm cho nguyên cái phòng bùa khô ráo, không đến bao lâu sau, khoảng trống gần tủ dược liệu xuất hiện một bãi nước, Ron xốc áo choàng tàng hình lên, cười gượng nhìn cái đũa phép đang chỉ ngay đầu mình của Snape "Weasley, mi không hổ là bạn của Potter.

Mi muốn tự khai, hay muốn chân dược."
"..." Ron im lặng, Snape chắc chắn không cầm chân dược tùy thân theo, vậy chỉ cần Snape hơi cảnh giác một chút cậu sẽ tông cửa sổ phóng ra ngoài ngay tức khắc! Dù sao bên ngoài cũng là Hồ Đen.

"A!" Nhìn thấu suy nghĩ của Ron, Snape cười lạnh bước qua, ngay lúc Ron cho rằng hắn muốn ném thần chú, Snape trực tiếp lôi rương độc dược tùy thân của mình ra khỏi túi không gian.

"!" Ron trừng lớn mắt, má nó Merlin! Cũng không cần chuyên nghiệp đến thế chứ!
Snape một tay chỉ đũa phép vào Ron, một tay mở rương độc dược.

Tiết khi nãy là tiết độc dược của cao niên, mấy loại độc dược đó khá nguy hiểm, cho nên phòng ngừa tình huống nào đó phát sinh, hắn tiết nào cũng mang rương độc dược theo.


Lấy một bình trong suốt ra, trước khi Ron chuẩn bị xoay người bỏ chạy, một tay túm cổ cậu, thuần thục rót độc dược vào miệng đối phương.

Từ cái ngày mà hành vi tìm đường chết của Potter ngày càng nhiều, thì cái động tác này của hắn cũng ngày càng thuận tay.

"Khụ khụ..." Ron che miệng, mắng Draco trong lòng, sau này đừng có hòng mà nhờ cậu làm ba cái chuyện này nữa.

"Potter lại làm sao!" Snape cất chân dược.

"Linh hồn của Harry bị xói mòn chút chút." Chọn mấy chỗ không quan trọng nói.

"...A, Weasely, mi cảm thấy ta dễ gạt lắm hay sao?" Snape cười lạnh "Đổi câu khác, Potter có liên quan gì đến nồng độ đậm đặc của độc dược ổn định linh hồn Chúa Tể Hắc Ám sử dụng."
Cho dù Ron đã cố gắng che miệng, nhưng giọng nói vẫn bay khỏi miệng như cũ "...Linh hồn Harry bị xói mòn...nhanh quá...ảnh hưởng đến tính cách....Draco đoán rằng...sau này sẽ giống với Chúa Tể Hắc Ám...thành một kẻ điên..."
Snape nghe xong mấy lời đứt quãng từ Ron, khí thế bùng nổ, sau khi cất rương độc dược thì tức giận mở cửa phòng học, cánh cửa đánh vào tường tại ra tiếng vang rất lớn.

Ron nhìn bóng dáng tỏa khí lạnh của Snape, đột nhiên cười ra tiếng, lấy máy liên lạc "Draco, giáo sư Snape đã biết vấn đề của Harry."
"Không bị chủ nhiệm phát hiện chứ?" Draco có hơi lo trình diễn xuất của Ron.

"Yên tâm, tuy rằng có hơi khác kế hoạch ban đầu, nhưng tớ tin thầy ấy rất tin tưởng chân dược của mình." Nhưng mà, loại độc dược ảnh hưởng đến tinh thần này vô dụng với hải yêu nha.

"Wow, tốt hơn những gì bọn mình tính." Draco cũng không giỏi loại độc dược Harry cần này lắm, dù sao cậu cũng vẫn thiên về bổ trợ hơn, hơn nữa còn vài chuyện cần giáo sư giúp đỡ, mà cái con chim kia — à mà hiện tại không phải — đã chọc điên thầy ấy rồi, giờ chỉ còn cách là suy nghĩ cách khiến thầy ấy tự nhúng tay vào mà thôi "Tớ cần chuẩn bị một chút, tớ nghĩ giáo chủ nhiệm hẳn sẽ đến tìm tớ xác nhận tình huống của Harry."
Tắt máy liên lạc, Ron ướt đẫm, tùy tay dùng thần chú khô ráo hong khô mình, khoác áo choàng tàng hình lên, cậu còn phải thảo luận trận pháp với Nicholas.


Snape sau khi nói chuyện với Draco thì áp suất càng kinh dị hơn.

Tình huống của Potter còn ghê gớm hơn cả những gì Weasley nói, ba năm! Nhiều nhất là ba năm sẽ bước lên con đường Chúa Tể Hắc Ám đã mở năm đó!
Đúng lúc đang bực bội, còn bị một con quỷ khổng lồ chắn đường "Cản trở người khác đi qua, tối nay tám giờ cấm túc!" Nói xong mới chú ý trước mặt là Potter đáng chết kia.

Nhìn thấy Potter, lập tức nhớ ngay đến cái hạn sử dụng ba năm kia, hơn nữa thằng oắt trước mặt này còn dại ra "Trò Potter, nếu lỗ tai của mi không phải để trang trí, ta nghĩ mi sẽ biết hiện tại nên tránh ra ngay lập tức! Trừ phi mi muốn cấm túc thêm vài ngày!"
Chờ đến tối, Snape phát hiện cho Potter đến đây cấm túc là một quyết định hết sức sai lầm, Draco nói Potter cũng không biết tình huống linh hồn của mình, hắn cũng không răn dạy oắt con đó được, chỉ có thể kìm nén khát khao muốn đưa y đi gặp ba nó ngay và luôn mà thôi.

Chờ đến khi Harry gõ cửa, Snape trực tiếp phóng thần chú vào đánh ngất y.

Nhìn Potter trước mắt, trên trán Snape rất nhanh đã xuất hiện kha khá dây thần kinh xanh tím khác nhau, Snape thật sự rất muốn đá cho một phát.

Vốn tưởng rằng che chở cho con trai của Lily là chuyện hết sức đơn giản, kết quả, lòi ra một tên Potter trọng sinh, lúc hắn cho rằng Chúa Tể Hắc Ám rất dễ giải quyết thì lôi ra thêm một con vũ xà, chờ đến khi hắn đau đầu nghiên cứu ra một loại độc dược có thể bảo toàn tính mạng của thằng oắt này, thì hắn lại phát hiện linh hồn của nó là cái vòi nước, kết quả chưa đợi hắn nghĩ cách giải quyết xong, thằng oắt này đã tự đục một lỗ lên, kết quả là, còn chưa nghĩ ra cách giải quyết vũ xà, Potter đã muốn chơi chết cái mạng nhỏ này của mình rồi.

Vừa nhớ đến đây, Snape cảm thấy, dù sao vũ xà cũng đã có Grindelwald, có lẽ hắn nên thịt luôn thằng oắt này phòng ngừa về sau nó lại chết bất đắc kì tử lúc nào không hay, nếu không chờ đến khi vũ xà xuất hiện, Potter đã khiến hắn tức chết rồi.
HẾT CHƯƠNG 188.