Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 109: Lời Thề Bất Khả Phản Bội






EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Harry trốn tiết biến hình buổi chiều, nằm trên giường ký túc xá, ngốc ra đó nhìn trần nhà, sau đó đột nhiên ngồi dậy, móc cuốn sổ dưới gối đầu.

Chấn động quá mạnh khiến Nhật Ký bừng tỉnh khỏi giấc ngủ quát lên: "Harry Potter! Mi ăn no rửng mỡ hả!"
Vương Miện cũng thoát khỏi nhật ký lơ lửng trong không trung: "Potter, nếu ta nhớ không lầm, thì hiện tại mi phải đang đi học chứ?"
"Trốn tiết thôi mà." Harry nhìn Vương Miện và Nhật Ký "Vương Miện ở lại, Nhật Ký có thể lui."
"Mi khinh thường ta hả!" Ánh mắt khi nãy chắc chắn là ghét bỏ!

"Không phải, chỉ là vương miện theo Ravenclaw rất lâu rồi, ta có vài việc muốn hỏi anh ta." Sau đó vẫy tay xua đuổi, tỏ vẻ hắn ta không cần ở đây nữa.

Nhật Ký mắng một câu rồi mới trở về, Harry rút đũa phép ếm bùa gì đó lên cuốn sổ, đảm bảo Nhật Ký không thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa họ.

"Thực ra, tôi có việc muốn nhờ..." Cách nói chuyện ấp úng của Harry khiến vương miện thấy thật mới lạ "Trước đó, tôi muốn một lời nguyền bất khả phản bội, anh đồng ý chứ?"
"Wow, tôi bắt đầu tò mò thứ cậu muốn nhờ vả tôi." Vương Miện nhướng mày "Toi đồng ý."
"Thế..." Harry rút đũa phép, mà Vương Miện lắc tay "Tôi không có đũa phép."
"Đừng nói với tôi rằng anh không biết cách sử dụng lời thề bất khả phản bội không đũa phép, nếu thế có lẽ tôi cần phải suy nghĩ lại xem có cần nhờ người khác giúp không?" Harry có chút bực bội, thực ra nếu có thể, y cũng chả muốn nhờ ai giúp, nhưng vấn đề trước mắt bây giờ là chỉ có mỗi Vương Miện có thể giúp y.

"Được rồi." Vương Miện ngưng tụ chút ma lực lên đầu ngón tay.

"Anh có nguyện ý giữ bí mật, không lấy bất kì cách thức nào để tiết lộ cho người khác vấn đề chúng ta sắp nói tới?"
"Tôi nguyện ý." Chuyện cần giúp này của Potter có lẽ không đơn giản.

"Cậu có nguyện ý nói cho tôi biết tất cả không giấu giếm gì về vấn đề cần tôi giúp chứ?" Dù sao cũng không thể chỉ có mình tôi thề chứ.

"...Tôi nguyện ý." Cuối cùng một sợi chỉ vàng xuất hiện trên đầu ngón tay của hai người.

Harry thở ra một hơi.


"Như thế, cuối cùng cậu muốn tôi giúp đỡ chuyện gì?" Khoảng không trống rỗng phía sau của Vương Miện đột nhiện hiện ra chiếc ghế, Vương Miện bắt chéo chân ngồi trên đó.

Harry thờ dài một hơi nói, nghe đến vấn đề của Harry, vương miện không khỏi trừng lớn mắt "Merlin! Vua Arthur à! Tôi không ngờ anh là người có tinh thần thí nghiệm như thế đó.

Nón phân nhà phân mi vào Gryffindor quả là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời nó." Tuy rằng thật ra phương pháp này không tệ chút nào, ít nhất là dưới tình huống ấy.

"Được rồi, anh có biện pháp gì không?" Harry bực bội nói.

"Tuy tôi có biện pháp, nhưng không chắc là có phù hợp với tình huống của cậu hay không, dù sao....cũng không giống nhau." Vương Miện tấm tắc dùng ánh mắt nhìn thú lạ nhìn Harry, ý tưởng của Cậu Bé Vàng không bình thường chút nào.

"Cứ nói ra đi." Harry cũng tự biết tình huống của mình, bực bội day day trán.

"Thật ra trong vương miện có lưu trữ cách giải quyết vấn đề này, nhưng tình huống của cậu phức tạp hơn chút..." Vương Miện giảng giải tất cả những gì mình biết cho Harry " Đại khái là thế đó, nhưng từ tình huống của cậu....không ngại cho ta mượn đũa phép dùng chút chứ?"
Harry tùy ý đưa đũa phép cho Vương Miện, Vương Miện cũng không khách khí cầm lấy đũa phép sau đó quẳng cả đống thần chú đo lường lên người y "Chậc chậc chậc! So với tưởng tượng của tôi thì...ổn áp hơn đấy chứ, tôi cứ nghĩ rằng giống cái chai sắp bể nát, ai dè đâu chỉ mới xuất hiện vết nứt, tuy rằng có chảy ra ngoài, nhưng chỉ là một chút nước thôi."
"Cho nên?" Y đương nhiên tự biết tình huống bản thân mình.

"Làm cái vết kia liền lại trước khi nó biến thành cái lỗ là được, nhưng tài liệu để làm...." Vương Miện lắc đầu "Mấy phương pháp tôi nói khi nãy có vẻ không thích hợp với cậu!"
Harry thở dài, vẫn phải đến khu cấm trong thư viện sao?
"Để tôi nghĩ cách khống chế nó đã, mắc công đến lúc thật sự có phương pháp thì cậu đã thành cái sàng thì khổ." Vương Miện tấm tắc hai tiếng chui vào nhật kí trở lại, đột nhiên thò đầu ra " Trong vương miện Ravenclaw có nhiều thứ lắm, tôi không thể nhớ hết được, cậu tốt nhất là nên lấy vương miện để tự tìm hiểu, xem có tìm được gì không đi."

"Được." Harry cất nhật kí xuống dưới gối đầu như cũ, lấy áo tàng hình ra khỏi rương hành lí.

Ôm áo tàng hình ngồi trên giường, Harry nghĩ xem nên đến khu cấm trước hay đi lấy vương miện về trước.

Nếu Harry bên kia đã quyết định trốn học, thế cho y trốn đi, còn Snape bên này, lại đi gõ cửa phòng Filch, lấy một thứ từ chỗ của ông ta.

Filch vừa lẩm bẩm vừa lôi cuộn da dê ra từ đống đồ gã tịch thu ra cho Snape " Chỉ có cuộn này ".

Snape cầm cuộn da dê trở về văn phòng, chỉ đũa phép vào nó "Tôi trân trọng thề rằng mình không làm chuyện tốt lành gì." Câu thần chú này thật phù hợp với Potter lớn và con chó đần kia biết bao nhiêu.

Trên cuộn da dê xuất hiện nhiều con đường rậm rạp, đũa phép chỉ vào đâu, nơi đó sẽ phóng lớn ra, Snape nhìn mớ mật đạo đầy đủ của Hogwarts trong cuộn da dê mà cười ác ý.

"Wow, Potter...!" Nhìn thấy chấm đen trốn học kia, Snape cười lạnh "Gryffindor trừ ba điểm, vì trốn học."
"Hắt xì." Harry đang ngủ hắt xì một cái, xoa xoa mũi, sau đó trùm chăn ngủ tiếp, sao tự nhiên lạnh vậy cà.
HẾT CHƯƠNG 112.