Một ngày nữa lại bắt đầu, tia nắng ban mai khẽ len lỏi qua khung cửa sổ rọi vào căn phòng xa hoa bên trong, chiếu lên màu da nhợt nhạt của thiếu niên trên giường. Harry cử động, cái chăn trượt xuống để lộ vô số vết hôn ái muội trải dọc khắp cơ thể.
Harry chớp chớp mắt vài cái, chậm rãi chống tay ngồi dậy. Cảm giác đau nhức từ thắt lưng truyền đến, giống như bị vô số xe ngựa dẫm qua vậy. Cậu lấy tay chạm vào phía sau gáy, vết cắn vẫn còn rõ ràng thậm chí là hơi rướm máu.
Cậu cắn răng chịu đau khập khiễng bước xuống giường mặc lại quần áo. Cậu nhìn xung quanh liền phát hiện trên cánh cửa gỗ có ghim một tờ giấy, nét chữ tinh tế hoa lệ nhưng không kém phần cứng cáp. Nhìn sơ qua cậu cũng đoán được người viết.
**Dấu hiệu lần này có thể duy trì đến một năm. Nhớ ăn sáng. Lát nữa Taylor sẽ chỉ em cách để về Hogwarts.**
Harry vo tờ giấy lại nhét vào túi. Cậu chỉ cầm một miếng bánh mì rồi lạnh lùng yêu cầu Taylor đưa mình rời khỏi.
Khi Voldemort lần nữa về trang viên thì Harry đã không còn ở đấy. Bữa sáng gần như vẫn còn nguyên ở trên bàn.
Harry không quay về trường mà cậu lại độn thổ trở về quảng trường Grimmauld. Cậu biết có rất nhiều thứ cậu cần phải xử lý khi quay về, ví dụ như giải thích với mọi người cậu đã ở đâu suốt đêm qua.
Vào lúc cậu đẩy cửa bước vào, một cây đũa phép chỉ thẳng vào hắn.
Harry nhìn Lupin trước mặt nở nụ cười "Vào năm thứ ba chú đã dạy con Bùa Hộ Mệnh và Thần Hộ Mệnh của con là một con hươu bạc."
Lupin buông đũa xuống, lập tức ôm chầm lấy cậu "Ta đã rất lo cho con Harry! Ta sợ tên kia đã làm gì con..."
Harry lắc đầu "Con không sao, lúc con và hắn đến khu rừng, thừa lúc hắn không để ý con đã nhanh chóng độn thổ chạy trốn. Vì sợ hắn truy sát nên con tạm lánh lại trong rừng một đêm."
Lupin thở phào nhẹ nhõm không để ý thấy sự bất thường trong câu chuyện của Harry, "May mắn là con không có việc gì. Đúng rồi, Bill với Fleur sắp kết hôn rồi, năm ngày sau hôn lễ sẽ cử hành tại đây."
"Con biết, Ron đã nhai đi nhai lại chuyện này với con hơn hai tuần nay rồi."
"Vậy ngày hôm đó con nhớ phải có mặt đấy!" Lupin vỗ vai Harry cười nói vui vẻ, không để ý thấy giữ tiết trời oi bức thế này mà Harry lại quấn một cái khăn quàng cổ cực kì dày.
Năm ngày sau, cả quảng trường trang hoàng đầy sắc trắng. Dù bên ngoài nguy hiểm vẫn luôn rình rập nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người hôm nay. Harry nhìn ra bên ngoài nhìn mọi người vui vẻ, khoé môi cũng tự động nhếch lên.
Đúng ngay lúc này, thanh âm của Ginny vang lên. "Harry giúp em kéo khoá lên được không? Em không kéo lên được với cũng không thấy chị Hermione?"
Harry quay đầu lại, Ginny hôm nay vô cùng xinh đẹp. Mái tóc màu đỏ được búi lên cao bằng cái kẹp hình con bướm, hai lọn tóc mái tuỳ ý rũ xuống hai bên, chiếc đầm màu trắng tay dài đơn giản nhưng lại khiến cô nàng trở nên vô cùng nổi bật. Harry gật đầu bước đến giúp Ginny kéo khoa trang phục sau đó lui về sau một bước "Anh đi xem coi mọi người còn cần giúp gì không?"
Sau đó nhanh chóng bước đi. Harry đương nhiên nhìn ra tình cảm trong mắt Ginny, cậu biết cô nàng đã thích cậu từ rất lâu, từ hâm mộ rồi chuyển sang yêu thích. Ginny là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, cậu cũng đã từng để ý đến cô nhóc nhưng đó là trước khi Voldemort xuất hiện và giam cầm cậu. Harry không muốn để Ginny phải chờ đợi. Trái tim cậu đã sớm bị Chúa tể Hắc ám lấy đi rồi.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người ai nấy cũng đều cười nói vui vẻ, trang phục lộng lẫy đầy mà sắc. Ngay lúc bó hoa của cô dâu được tung lên thì bỗng nhiên bầu trời tối đen mù mịt, dấu hiệu hắc ám xuật hiện khiến mọi người hoàn toàn sửng sốt. Từ phía xa, đoàn Tử thần Thực tử xuất hiện. Harry hoảng hốt đứng lên, nhưng khiến cậu kinh ngạc là lần này dẫn đầu lại là Bellatrix. Hermione không kịp để cậu phản ứng đã vội túm lấy tay cậu độn thổ.
Lần nữa quay về Hogwarts đã là rất lâu về sau.
Neville, chú sư tử Gryffindor ngốc nghếch ngày nào nay đã trở thành thành viên D.A. Bớt đi một phần non nớt, nhiều thêm sự chín chắn và kiên cường. Harry chạm nhẹ lên mặt mình, có phải cậu cũng giống như thế? Cậu đã không còn là đứa trẻ mới ngày nào đặt chân đến thế giới phép thuật nữa rồi.
Lần nữa nghe được giọng nói của Voldemort là khi cậu đang lặng lẽ trốn trong một góc ở trường học.
"Ta biết thằng nhóc cứu thế kia đang ở Hogwarts. Giao nó ra đây!"
"Ta sẽ không lạm sát bất kì ai ở đây, cho dù là Muggle nhưng điều kiện là các ngươi nộp Harry Potter cho ta."
"Ta cho các ngươi thời gian. Ba tiếng sau, ta muốn thấy thằng nhãi nó ở Rừng Cấm. Nếu không hậu quả các ngươi không gánh nổi đâu!"
Voldemort hừ lạnh xoay người rời đi. Mọi người ở Đại Sảnh Đường đều cảm thấy rét lạnh cùng run sợ nhưng lại không ai có can đảm đồng ý việc giao nộp Harry cho Chúa tể Hắc ám.
Nhưng không ai để ý bóng người nhỏ bé lặng lẽ biến mất ngay sau khi kẻ kia tức giận bỏ đi.
*27.01.19*
———
▪︎Review Mirrored
Tui mới đọc xong một fic VolHar tiếng anh tên là Mirored, tui thề là cái fic nó hay kinh khủng khiếp. Sếp ở trong fic không hề bị biến chất tí nào vì thế gần như Harry bị ngược từ đầu tới cuối nhưng cái ngược nó rất hợp lý và hay.
Bộ ba tam giác vàng cũng không bị hắc, vẫn giữ được tình bạn đáng mến. Lúc Harry nghĩ Ron với Hermione sẽ thất vọng về việc mình thích sếp thì ai dè lũ chúng nó đã đoán được việc đó từ lâu làm thằng nhỏ cứ xoắn xuýt mãi =))) trong fic có đúng nhiều cảnh cực kì buồn cười, mà cũng có nhiều cảnh đọc chỉ muốn khóc vì thương Harry quá. Phải nói Harry mà không kiên trì thương sếp là đố thằng nhỏ hốt ổng về được:vv
Fic anh nên có nhiều từ tục lắm, ừ và tui khoái điều đó, Harry trong đây chửi hơi bị ghê do nhiều lần bị sếp làm cho điên máu quá á mà... mà này sếp không về biến về thành Tom đẹp trai đâu nhé ổng vẫn là sếp mặt rắn thôi, gu tui vậy á =))
Tui dịch tiếng anh không hay nên đừng ném đá:vv
Trích
Harry thở hổn hển, hai tay nắm lấy con dao găm đang cắm ở bụng mình. Chất lỏng màu đỏ tươi ấm nóng chảy dọc theo ngón tay, tạo thành một vũng trên sàn nhà. Chỉ có tiếng gào thét của bạn bè khiến nó lần nữa tập trung và tiếp thêm sức mạnh cho nó.
Nó cố gắng hết sức quay đầu sang chỗ thân thể của Voldemort đang cách mình mười thước bên kia.
Chậm rãi, từng chút một nó bắt đầu di chuyển đến hướng đó. Nó nghe thấy bài phát biểu chiến thắng của Bellatrix với nhóm Tử thần Thực tử, nhưng lời nói của ả ta lúc này không quan trọng đối với nó. Có một lời nhắn nó cần phải nói ra trước khi quá muộn...
Cơn đau khủng khiếp dần giảm xuống, máu của nó đang vơi dần đi và Harry biết rất nhanh thôi nó sẽ mất đi ý thức, rất nhanh thôi nó sẽ chết.
"Tom," nó thở hổn hển, tiến lại gần chỗ người đàn ông đang nằm trên sàn nhà.
"Em biết... chúng ta đã từng là kẻ thù của nhau...trong một khoảng thời gian khá dài." Nó nói, nhưng lại yếu đến mức không nghe rõ được. "Và em biết...chúng ta đã rất nhiều lần cố giết chết đối phương..."
Harry đẩy người lên phía trước, duỗi cánh tay đầy máu của mình ra.
"Nhưng anh khác biệt hơn anh nghĩ. Anh...có tính người hơn...là anh tin nhiều...anh cũng...được yêu thương như những người khác. Anh phải chiến đấu đi, Tom. Ngăn bà ta lại..."
Nó gần như bất lực. Nó không thể đến gần hắn, mối liên kết của bọn họ đã không còn.
Không thể di chuyển được thêm nữa, Harry nằm trên sàn nhà. Nó mở lòng bàn tay mình đặt lên tay hắn, không động đậy và dường như đã bất tỉnh.
"Em...tin anh...Tom..."