Khi Snape ôm Harry tiến vào Hogwarts, Sirius vẫn đang đứng chờ ở đại môn tòa lâu đài vừa thấy thân ảnh bọn họ liền lập tức vọt đến: “Harry thế nào?” Y cúi đầu nhìn Harry trong lòng Snape, “Harry, ngươi không sao chứ?”
“Ta vẫn hảo…” Harry gật gật đầu với y, xem ra tinh thần cũng không tệ lắm, việc này làm Sirius yên tâm hơn một chút.
“Đi gọi Poppy đến.” Snape trấn định nói, “Y bị Lời nguyền Tra Tấn rất nghiêm trọng.”
“Thần chú Tra Tấn! Chết tiệt…” Sirius oán hận rủa một tiếng, “Ta lập tức đi ngay!”
Đợi đến khi Sirius chạy vào trong lâu đài, Harry vẫn đang ở trong lòng Snape mới thấp giọng nói: “Sev, còn chuyện Moody giả kia…”
“Chuyện này giao cho ta giải quyết là được.” Snape dỗ dành hắn, “Hiện tại chuyện khẩn cấp nhất chính là ngươi phải hồi phục sức khỏe lại.”
“Nhưng chỗ Dumbledore…”
“Cứ nói ta cứu ngươi về là được.” Snape tự nghĩ đối sách, “Dù sao, với một học trò năm thứ tư mà nói, ma lực của ngươi cũng không mạnh… Hơn nữa, như vậy cũng ngầm có ý muốn nói ta đã lật bài ngửa với Thực Tử đồ, Dumbledore sẽ không để cho ta tiếp tục làm gián điệp hai mang nữa.”
“Được.” Harry bằng lòng với ý kiến của y, đem đầu chôn trong ngực y, “Ta phải ngủ một chút, như thế mới có đủ sức đối phó với lão hồ ly kia.”
“Ân.” Snape ôm hắn bước vào trong lâu đài. Vừa đi đến bệnh thất, Pomfrey phu nhân liền vội vàng tiến lên đón lấy, dùng ma trượng kiểm tra thân thể Harry một lượt, lập tức quát: “Lời nguyền Tra Tấn! Còn không chỉ một lần! Severus, nhanh lên, đem y đặt lên giường đi! Đứa nhỏ đáng thương…’
Dumbledore và các giáo sư khác nghe được tin cũng cùng nhau chạy đến, vừa vào trong bệnh thất liền hỏi: “Harry thế nào?” Y vừa nhìn thấy Harry nằm trên giường, lập tức bước đến bên cạnh hắn: “Harry, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã thấy cái gì? Voldermort như thế nào?”
“Dumbledore! Harry hiện tại đang bị thương, ngươi không thể chờ đến khi hắn hồi phục sao?” Pomfrey phu nhân quát, nàng rất bất mãn đối với chuyện Dumbledore vừa thấy Harry đã tuôn ra một tràng, “Hắn đang là bệnh nhân! Hiện tại đang tiến hành trị thương cho hắn, xin các ngươi ra ngoài trước!”
Khí thế của Bệnh thất nữ vương quả nhiên kinh người, Dumbledore ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Hảo a, hảo a, Poppy, là sơ xuất của ta, như vậy một chút nữa ta sẽ đến…”
“Nếu ngươi muốn biết chuyện gì, trực tiếp hỏi ta không phải được rồi sao, Dumbledore!” Snape xuất nơi cửa bệnh thất, “Tình trạng hiện tại của Harry… chỉ e là không thích hợp…”
“A, Severus, ta còn đang nghĩ ngươi đi đâu a, ngươi đến vừa đúng lúc!” Dumbledore lập tức dời mục tiêu, “Xem ra, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.”
“Không, ta không sao…” Harry từ trên giường chống tay ngồi dậy, hắn lo lắng một mình Snape đối diện với Dumbledore, “Ta muốn nói…”
“Nhưng…” Pomfrey phu nhân muốn căn ngăn hắn lại.
“Ta nghĩ ta vẫn có thể nói vài câu.” Harry mỉm cười nhìn nàng, “Pomfrey phu phân, có thể không?”
“Chỉ mấy câu thôi.” Pomfrey phu nhân thở dài, “Chỉ khoảng mười lăm phút, một lát nữa ngươi nhất định phải uống thuốc!”
“Hảo.” Harry nhu thuận trả lời.
***** Ta là bắt đầu nói dối phân cách tuyến *****
“Voldermort nấu một vạc ma dược, bỏ xương phụ thân y, thịt của Peter Pettigrew, còn có… máu của ta… sau đó…” Harry ‘khiếp đảm’ nói, “Y… Y liền sống lại! Ta muốn trốn, ta muốn dùng chiếc cúp để quay lại… Nhưng, chiếc cúp bị Voldermort phá hủy… Y gọi rất nhiều Thực Tử đồ đến… nói cùng ta quyết đấu, ta đánh không lại y… y luôn luôn dùng lời nguyền Tra tấn với ta… Cuối cùng… muốn dùng ‘Avada Kavavra’ với ta!” Hắn nói tới đây, vài vị giáo sư liền bắt đầu kinh hô.
Sirius sợ đến mức nhảy dựng lên: “Cái gì? Avada Kedavra!? Ngươi thế nào? Bị thương nặng lắm không?”
“Ta không sao… Sau đó, giáo sư Snape chạy đến, y đã cứu ta…” Harry thấp giọng nói, hắn thoáng nhìn Moody, khi y nghe được Voldermort sống lại, trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia vui mừng. Mà khi y biết Harry được Snape cứu – y lập tức cũng hiểu được Snape là gián điệp, y nhìn Snape, trong mắt hiện ra một tia sát khí.
Sirius lần đầu tiên tràn ngập cảm kích liếc mắt nhìn Snape một cái. Thế nhưng Snape chỉ gật đầu, tỏ vẻ chuyện này không có gì.
“A, thật sự là nhiều người a… Severus.” Dumbledore ý vị thâm trường nói.
“Ta nếu không ra tay, Harry sẽ không toàn mạng.” Snape nói bóng nói gió, “Ta ‘không thể không’ ra tay, sức mạnh của Hắc Ma vương thật sự không thể coi thường…” Y ám chỉ mình đã cùng Voldermort giao thủ – Voldermort đã phát hiện ra thân mình của mình – cho nên y không thể làm gián điệp hai mang được nữa.
“Hiệu trưởng Dumbledore, Voldermort y…” Harry ‘giãy dụa’ như còn muốn nói gì đó, “Y đã sống lại. Chuyện này phải làm sao bây giờ?”
“Không cần quá lo lắng, Harry.” Dumbledore rất cao hứng mà nhìn một học trò Gryffindor đầy tinh thần trọng nghĩa như thế, “Ta nghĩ y sẽ không càn rỡ được lâu nữa đâu.”
“Thật không?” Harry do dự hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần có Dumbledore ở đây, y sẽ không dám làm gì.” Moody chuyển động con mắt phép đến điên cuồng.
“Alastor nói rất đúng, hiện tại, điều ngươi cần làm nhất chính là hảo hảo nghỉ ngơi.” Dumbledore cười tủm tỉm nói, “A, cũng đến lúc chúng ta phải ra về, bằng không Poppy sẽ đến đuổi đi a!” Nói xong, y liền mang theo nhóm giáo sư ly khai.
***** Ta là nhóm giáo sư thảo luận phân cách tuyến *****
“Hiện tại… phải làm gì a?” Trên đường trở về, Sirius lo lắng, “Voldermort sống lại…”
“Vậy thì sao chứ!” Moody nói, “Cho dù trong thời gian y mạnh nhất, y cũng không thành công. Cuối cùng, y còn phải kéo hơi tàn trong hơn mười năm qua!”
“Severus, ngươi thấy thế nào?” Dumbledore thấy Snape vẫn không nói câu nào, liền hỏi, “Ngươi cùng y giao đấu, cảm thấy thế nào?”
“Rất khó nói.” Snape trả lời, “Chỉ có mấy phút, ta không cảm thấy gì được, bất quá…” Trên khuôn mặt y xẹt qua một tia ‘u ám’, “Sức mạnh của y… chính xác đã khôi phục…”
“Thật sao?” Giáo sư Flitwick hắng giọng kêu.
Snape gật gật đầu, mắt liếc qua Moody một cái. Y có vẻ thập phần kích động, tay y khẽ run lấy bình rượu luôn mang theo bên người, hung hăng uống một hớp lớn. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Snape có một chủ ý.
“Ta nghe nói… y đã cài nội ứng trong Hogwarts.” Snape giả vờ lơ đãng nói, nhìn thấy tay Moody run hơn một chút, cước bộ rõ ràng chậm lại.
“Không thể nào!” Giáo sư McGonagall không thể tin được nói, “Ngay trong Hogwarts?”
“Ý của người kia chính là như vậy.” Snape thản nhiên nói, sau đó bước nhanh hơn, ‘bất cẩn’ đụng trúng Moody, rồi ‘bất cẩn’ đem bình rượu của y rơi xuống đất vỡ tan, nước trong bình liền đổ ra một hơi.
“Xin lỗi, Alastor.” Snape ngồi xuống, “Repairo!” (chữa lành) Bình rượu phục hồi nguyên dạng, nhưng vẫn còn vương lại một ít trên đất. Snape ngửi được mùi ‘quen thuộc’, chiếc bình đã đưa đến tận tay y không khỏi ngừng lại: “Đây là…” Ánh mắt y cổ quái nhìn Moody.
“Severus, như thế nào…” Giáo sư McGonagall đang muốn hỏi, nhưng Snape đã lập tức nhanh chóng lấy ma trượng ra nhắm thẳng vào Moody đang muốn chạy trốn: “Petrificus Totalus!… Chết tiệt, trong chai kia chính là Thuốc Đa dịch!”
“Merlin! Hắn là…” Giáo sư McGonagall giúp y bắt Moody lại.
“Trước tiên đem y đến phòng Hiệu trưởng đi.” Dumbledore bình tĩnh nói, “Severus, xem ra, chúng ta cần Chân Dược của ngươi.”
Nửa giờ sau, dưới tác dụng của Chân Dược, Moody đã nói toàn bộ sự thật(những lời trong tập thứ tư đã nói qua, ta sẽ không viết lại), cũng tiết lộ thân phận thật của y – là Tiểu Barty Crouch được xem như đã chết.
Sau đó, dưới chỉ dẫn của y, các giáo sư tìm được Moody bị giam từ lâu ở tầng thứ bảy trong chiếc rương nằm ở văn phòng Giáo sư Phòng ngự Hắc Ma Pháp.
Đến bình minh, Dumbledore lập tức thông tri cho Fudge, Harry sau một đêm nghỉ ngơi cũng đi đến phòng Hiệu trưởng. Fudge thông qua lò sưởi bước vào trong phòng Hiệu trưởng, Dumbledore thông báo cho y biết tin Voldermort sống lại. Fudge đương nhiên không tin, có lẽ phải nói rằng y không muốn tin.
“Không có khả năng! Điều đó là không thể xảy ra!” Fudge kêu to, “Y không thể sống lại! Y không thể quay lại!”
“Nhưng đây là sự thật!” Harry bước lên một bước, “Là chính mắt ta thấy!”
“Đó là ảo giác của ngươi, Potter tiên sinh!” Fudge cười lạnh, “Ảo giác của ngươi quá lợi hại!”
“Không phải…” Harry ‘nóng nảy’ muốn phủ nhận.
“Harry!” Dumbledore ngăn hắn lại, “Phải tôn trọng Fudge bộ trưởng!” Harry bất mãn, đem mấy lờ muốn nói nuốt trở lại.
“Hảo, Bộ trưởng, vô luận ngươi tin hay không tin, ta đều đã đem mọi chuyện thông tri cho ngươi.” Dumbledore lạnh lùng nói, “Đến lúc đó… Ngươi cũng đừng trách ta đã không nhắc nhở ngươi chuẩn bị tốt.”
“Tùy ngươi!” Fudge vẫn không muốn tin, quăng một nhúm bột Floo vào trong lò sưởi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, ném lại một túi vàng Galeon, “Đây là tiền thưởng của Harry Potter – đứng hạng nhất của chúng ta!” Hắn không thể không nói châm chọc một câu, thông qua lò sưởi quay trở lại Ma Pháp Bộ.
Dumbledore không lên tiếng, trong đôi mắt lam lóe lên một tia lạnh lẽo. Harry đứng bên cạnh y nhìn thấy, nhưng giả vờ như không biết, bất quá hắn hiểu được, Bộ trưởng Fudge kia… chỉ e là làm không được lâu nữa…