Một đêm tháng năm, trong phòng Cần Thiết, Harry cuối cùng cũng chế tác hoàn thành “Trớ chú chi huyết’. Khi rót dược có màu đỏ như máu vào trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ, Harry thở dài nhẹ nhõm – mình càng ngày bước càng gần đến bước cuối cùng của kế hoạch giải quyết nhanh chóng Voldermort. Sau khi thành công ‘Trớ chú chi huyết’, chế tác giải dược của nó dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu có Snape giúp, Harry căn bản không thất bại nhiều như vậy, nhưng vì hắn tận lực muốn hạn chế sự qua lại giữa hai người – trừ bỏ phải gặp nhau trên lớp ra, hiện tại có thể nói hắn gần như trốn tránh Snape.
Khuấy theo chiều kim đồng hồ mười lăm lần, nghịch kim đồng hồ mười ba lần, cuối cùng nhỏ vào đó một giọt ‘Trớ chú chi huyết’. Harry vặn nhỏ lửa, chỉ trong ba ngày, giải dược của ‘Trớ chú chi huyết’ sẽ hoàn thành.
Ra khỏi phòng Cần Thiết, Harry siết chặt áo tàng hình, bước dọc theo hành làng trở lại tháp Gryffindor. Trong hành lang là một mảnh tối đen và yên tĩnh, Harry cố gắng nhưng vẫn không thể thấy rõ đường đi, nhưng vì không muốn quấy rầy người khác, hắn không sử dụng bùa chiếu sáng, mả chỉ dựa vào trí nhớ mò mẫm đường đi…
“!” Harry đột nhiên cả kinh, trong hành lang đột nhiên có một bàn tay vươn ra kéo lấy áo tàng hình của hắn, sau đó kéo hắn qua một bên.
“Cái…” Harry bị đối phương ôm chặt trong lòng, hắn lập tức ngửi được mùi thảo dược nhẹ nhàng trên người đối phương – là Snape. Harry sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, y sao vậy, như thế nào đột nhiên…
“Vì sao lại tránh ta?” trong thanh âm của Snape mang theo một chút tức giận.
“A?” Harry động đậy muốn từ trong lòng y thoát ra, “Ngươi buông ta trước, ta không thể hảo hảo nói chuyện…”
“Ngươi chỉ cần nói là được.” Snape vẫn không chịu buông tay, “Ta ôm ngươi với việc ngươi nói không có gì liên quan.”
Trong bóng tối Harry không thấy rõ biểu tình của y, theo giọng nói điềm tĩnh kia cũng không đoán được tâm tình của y tốt hay xấu. Hắn do dự hỏi: “Giáo sư, Ngài…”
“Không cần phải gọi ta là Giáo sư!” Snape cắt ngang lời nói của hắn, “Xưng hô với ta giống như trước.”
“A?” Harry khó hiểu, lập tức nói, “Ngài là giáo sư của ta, ta nhất định phải tôn trọng Ngài, không phải sao?’
“Ta không có!” Thanh âm của Snape trở nên kích động, “Ngươi vì sao… chúng ta không thể giống như trước đây…”
“Ngài là giáo sư của ta.” Harry cắt ngang lời y, “Ta chỉ là học trò của Ngài.”
“Harry…” Snape thật sự không hiểu được, Harry vì sao luôn tránh né mình, giữa mình và hắn đến tột cùng có vấn đề gì? “Ngươi đến tột cùng là sao vậy?”
“Lumos!” Snape thắp lên một chút ánh sáng, nhìn mặt hắn, “Harry nhìn ta! Ta…” Một trận rì rầm những tiếng nói từ đầu hành lang khác truyền đến.
“Chết tiệt!” Snape quay đầu lại, tức giận đến không chịu được, “Mấy tên tiểu quỷ lang thang trong đêm!” Y liếc mắt nhìn Harry một cái, “Harry, đừng đi đâu, ta có lời muốn nói với ngươi, một chút nữa gặp!” Nói xong, y vội vã bước đến nơi phát ra những tiếng rì rầm kia.
“… Ngươi! Ba đứa các ngươi! Bây giờ là mấy giờ hả, ba vị tiên sinh?… Trong đầu các ngươi nhét cỏ khô hay sao? Đang trong thời gian nguy hiểm như vậy lại đi chơi đêm? Các ngươi ngại mệnh không đủ dài sao?” tiếng Snape rống giận dữ từ bên kia truyền đến, “… Dũng khí Gryffindor hả, ân? Hảo, Gryffindor trừ ba mươi điểm, mỗi người! Các ngươi tràn đầy sức sống như vậy, hảo… Tám giờ tối mai, các ngươi đến chỗ Filch tiên sinh hảo hảo phát huy sức sống phong phú của các ngươi!”
Harry yên lặng nghe tiếng của y, đứng chờ một lúc lâu, không nói gì, lặng lẽ ly khai.
Snape đem mấy tên học trò hung hăng mắng không ngừng một hồi lâu, đem ba tiểu sư tử năm thứ hai vì tò mò mà đi lang thang trong đêm mắng đến cẩu huyết lâm đầu, khóc không ra nước mắt, lúc này mới buông tha cho bọn đã bị chấn kinh quá độ, mới để cho bọn chúng ‘Quay trở về chuồng sư tử của các ngươi đi!’. Đến khi y quay lại góc hành lang kia, Harry đã không thấy đâu.
Chết tiệt! Snape siết chặt nắm tay, hắn rốt cuộc phải… Vì cái gì ngay cả một cơ hội để mình nói hắn cũng không cho…
***** Ta là bắt đầu trận đấu thứ ba phân cách tuyến *****
Thời gian đến ngày thực hiện nhiệm vụ thứ ba càng gần, Harry cũng càng khẩn trương hơn. Đồng thời, hắn đối với cuộc đọ sức này rất tự tin, bởi vì hắn đã hoàn toàn chuẩn bị tốt – giải dược của ‘Trớ chú chi huyết’ đã hoàn thành, xương cốt đã đánh tráo, có thể nói, mình đã đứng ở thế trên. Nhưng về khía cạnh khác, trong cuộc đọ sức lần này, hắn cũng lo lắng có thể hay không xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn.
Nhiệm vụ thứ ba bắt đầu sau bữa tối ồn ào, không ít học trò Hogwarts đều cổ vũ cho Harry, Sirius từ tối hôm trước đã không ngừng động viên hắn, Harry thật ra lại rất thoải mái – hắn nhất định phải thoải mái, hẳn phải giữ bản thân bình tĩnh.
“Harry, ngươi phải cố lên ” Ron rót cho hắn một ly sữa lớn, “Hogwarts phải dựa vào ngươi!” Merlin a, trận đấu cuối cùng không biết có bao nhiêu nguy hiểm đâu, Harry ngươi nhất định phải cẩn thận a Ngươi đừng nửa đường rồi đi gặp Merlin a
“Yên tâm, ta biết.” Harry vỗ vỗ bờ vai y, “Merlin cũng không muốn nhanh như vậy đã nhìn thấy ta.”
“Harry! Ngươi hôm nay thi đấu, không thể sử dụng…” Ron đối với chuyện hắn sử dụng Chiết Tâm Trí thuật rất bất đăc dĩ, “Mấy ngày nay ta bị ngươi làm khổ cũng đủ rồi!” Trong mấy tuần nay, Harry thường xuyên làm như vậy với y và Hermione, thật là không chịu nổi a
“Để chứng minh ngươi không được buông lơi cảnh giác.” Harry nói, “Ngươi xem, ta đã không còn thành công với Hermione.”
“Ta đã quen liên tục luyện tập ‘Bế quan bí thuật’.” Hermione ăn một miếng thịt bò, “Nên Ron, ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Rất nhanh, sắc trời trên trần nhà từ màu xanh đã chậm rãi chuyển sang màu tím, ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy say say. Dumbledore từ bàn giáo sư đứng lên, toàn đại sảnh nhất thời im lặng như tờ.
“Quý tiểu thư, quý tiên sinh, còn năm phút nữa, chúng ta sẽ đi đến sân Quidditch để quan sát trận chung kết của ‘Cuộc thi Tam Pháp Thuật’. Bây giờ thỉnh bốn vị dũng sĩ theo Bagman tiên sinh đi trước.” Dumbledore phất tay ý muốn bọn họ đi theo Ludo Bagman.
Harry đứng lên, toàn bộ bàn Gryffindor đều vỗ tay hoan hô hắn, hắn cùng những dũng sĩ khác bước ra khỏi đại sảnh. Bước vào sân Quidditch, sân thi đấu đã được thiết kế lại: xung quanh là hàng rào bằng cây cao hai mươi thước Anh, ngay chính giữa là một khoảng không tối – đây chính là lối vào của mê cung, đằng sau nó là con đường u ám khiến người ta sởn tóc gáy. Đây chính là hạng mục cuối cùng: Mê Cung. Harry cố gắng quan sát sân thi đấu một chút, tự hỏi có thể tìm thấy con đường tắt từ chỗ nào.
Năm phút sau, trên khán đài dần dần chật ních người, toàn sân thi đấu tràn ngập tiếng reo hò hưng phấn cùng tiếng bước chân rầm rầm. Harry thấy cả nhà Weasley và Remus đang cố gắng vẫy tay với hắn – bọn họ đặc biệt đến cổ vũ cho hắn.
Snape và Sirius cùng những giáo sư khác lập thành đội cứu viện dưới sự lãnh đạo của giáo sư McGonagall. Snape chăm chú nhìn Harry, gật đầu với hắn, Sirius cũng tròn miệng nói không thành tiếng ‘Cố lên’ với hắn.
“Chúng ta sẽ tuần tra quanh mê cung,” giáo sư McGonagall nói với các dũng sĩ, “Nếu các ngươi gặp khó khăn, liền phát ra tín hiệu bằng ánh sáng đỏ lên không trung, một trong các giáo sư sẽ lập tức đến cứu các ngươi, hiểu chưa?”
Bốn vị dũng sĩ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“OK, vậy bắt đầu!” Ludo Bagman gật gật đầu với bọn họ, sau đó dùng ma trượng chỉa vào họng của mình, “Sonorus!” Tiếng nói của ý lập tức vang lớn, vọng ra khắp trường.
“Quý phu nhân, quý tiên sinh, trận đấu thứ ba cũng là trận chung kết của Cuộc thi Tam Pháp Thuật sắp bắt đầu! Đầu tiên, trước tiên ta xin giới thiệu với mọi người điểm của các vị tuyển thủ: dũng sĩ đứng thứ nhất là Harry tiên sinh trường Hogwarts, chín mươi bốn điểm!” Tiếng vỗ tay và hoan hô nhất thời vang lên như sấm. “Xếp thứ hai là vị dũng sĩ đến từ trường Ma pháp Durmstrang Viktor Krum, bảy mươi lăm điểm! Xếp vị trí thứ ba là tiểu thư Fleur Delacour đến từ trường Ma Pháp Beauxbatons, sáu mươi sáu điểm!” Y không nói thành tích của Cedric Diggory – dù sao mọi người đều biết y là người đứng cuối, hơn nữa điểm của y… Quên đi, chừa cho y chút mặt mũi.
Trận đấu chính thức bắt đầu, Ludo Bagman thổi một hồi còi, Harry là người đầu tiên chạy vào mê cung.
Trên con đường nhỏ là bóng cao cao của hàng rào cây, hàng rào cao và dày, Harry cố gắng cũng không thể nhìn hết mọi thứ xung quanh, hắn thắp ánh sáng lên. Đi theo con đường ước chừng khoảng mấy mươi mét, Harry bước đến một ngã tư, dựa vào trí nhớ của mình, hắn vẫn quyết định đi theo con đường cũ – so ra có thể nhanh chóng đến trung tâm hơn – hắn chọn con đường bên trái.
Harry nghe được tiếng còi thứ hai, hắn bước nhanh hơn. Con đường này tựa hồ rất hoang vắng, lại hoàn toàn gập ghềnh, nhưng dọc theo đường đi hắn cũng không gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn nào. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, màn đêm trở nên càng lúc càng thâm trầm, trong mê cung cũng trở nên càng ngày càng tối. Không bao lâu hắn đã đến giao lộ thứ hai.
“Point me.” (Chỉ ta) Hắn nhỏ giọng ra lệnh ma trượng, đặt ma trượng trên lòng bàn tay. Ma trượng xoay một vòng trên bàn tay, dừng lại chỉ qua phải, đó chính là hướng tây bắc, tiếp theo có thể đi đến trung tâm của mê cung. Cho nên, hắn phải đi con đường bên trái, sau đó nhanh chóng đi về bên phải.
Không khí trong tiểu lộ vắng lặng, mê cung như muốn tạo một cảm giác an toàn giả tạo cho các dũng sĩ. Harry đột nhiên có ý nghĩ muốn triệu hồi cây chổi thần Tia Chớp đến – có chổi bay lên trời có thể phi thường nhanh chóng đến trung tâm mê cung, đỡ phải loanh quanh nhiều vòng như vậy – đương nhiên, đây là quy tắc của trận đấu không cho phép, hắn không khỏi cảm thấy tức cười ý tưởng này của mình.
Harry nhìn thời gian, bốn dũng sĩ có lẽ đã tiến vào mê cung. Theo như trí nhớ, hắn sẽ gặp một boggart hóa thành Giám ngục cùng con quái tôm đuôi nổ đáng ghét. Con đường đi thập phần thuận lợi, thậm chí cũng không xảy ra chuyện Cedric bị ếm bùa Độc đoán tấn công Krum, ngay cả tiếng hét thất thanh của Fluer cũng không nghe thấy – Harry đoán có lẽ hắn đã đi rất nhanh – tiết kiệm không ít thời gian của hắn, để bọn họ tự đấu với nhau đi.