HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 80: Hoảng hốt – ước định 




Hermione quyết định lập tức tìm Harry và Ron – bọn họ bây giờ có lẽ đang ở văn phòng của Sirius – nguyên bản mọi người đã hẹn cùng nhau đến sân Quidditch chơi một trận, nàng vội vàng hướng văn phòng giáo sư Sinh vật Huyền bí đi đến. Vừa bước vào văn phòng, Ron liền để ý đến sắc mặt không tốt của nàng, hỏi: “Hermione, ngươi sao vậy? Dumbledore tìm ngươi có chuyện gì?”

Hermione thở hắc một cái thật mạnh, ngồi xuống đối diện với ba người, nói: “Hiệu trưởng tìm ta vì muốn hỏi ta về chuyện đêm Giáng sinh.”

“Đêm Giáng sinh?” Harry nhíu mày, “Chắc y không phải hỏi ngươi về chuyện của ta?”

“Đúng, y hỏi ta có hay không biết ‘cô gái’ kia.” Hermione nói, nàng nhấn mạnh hai chữ ‘cô gái’, Ron và Harry liền hiểu được nàng đang muốn ám chỉ điều gì.

“Sao hiệu trưởng lại đột ngột quan tâm đến chuyện này?” Ron khó hiểu.

“Cô gái nào?” Sirius khó hiểu.

“Ân, chính là cô gái có hình xăm đã xuất hiện vào đêm Giáng sinh… Hiệu trưởng nói giáo sư Snape có thể… thích nàng… hỏi ta có nhận thức nàng hay không…” Hermione hàm hồ nói.

“Ngươi nói giáo sư Snape thích…” Ron kinh hô.

“Ron!” Harry ngăn lại trước khi y đem tên mình phun ra, “Nghe Hermione nói cho hết.”

Hermione liếc mắt nhìn ba người một cái, sau đó nói: “Ta nói ta cũng không rõ, nhưng… hiệu trưởng không tin ta, y… dùng Chiết Tâm Trí thuật với ta…”

“Chiết Tâm Trí thuật! Như thế nào có thể?” Sirius và Ron đồng thời hét lên, “Hiệu trưởng sao lại sử dụng Chiết Tâm Trí thuật với ngươi được!?”

“Hắc, im lặng!” Hermione bịt chặt hai lỗ tai lại, “Lỗ tai của ta sẽ bị điếc sớm vì tiếng của hai người các ngươi…”

“Nhưng… chuyện đó không thể xảy ra.” Ron nhỏ giọng nói, “Vì sao hiệu trưởng lại sử dụng Chiết Tâm Trí thuật với ngươi? Huống chi, đó là lại là thần chú bị cấm, sao có thể tùy tùy tiện tiện sử dụng với học trò a? Ngươi nhất định nghĩ sai rồi.”

“Ta có cảm giác trí nhớ của ta bị dò xét, ta sao có thể nghĩ sai được a.” Hermione giải thích.

“Ngươi đã nói, đó là ‘cảm giác’.” Sirius ngẫm nghĩ, “Có thể là ngươi đoán sai a? Hơn nữa, vì cái gì hiệu trưởng lại sử dụng Chiết Tâm Trí thuật với ngươi a?”

“Có lẽ là về chuyện của giáo sư Snape.” Hermione nhớ lại đoạn đối thoại trước đó, “Ta có cảm giác… giống như hiệu trưởng muốn giáo sư làm một việc gì đó, nhưng giáo sư không muốn… nên hiệu trưởng muốn biết thân phận cô gái giáo sư thích…”

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô gái kia?” Sirius hỏi, “Đáng để hiệu trưởng để ý?”

“Ách…” Ron và Hermione liếc mắt nhìn nhau một cái, “Đây là bí mật của chúng ta, không thể nói được.”

“Được rồi, nhưng… hiệu trưởng không đến mức…” Sirius nói, sau đó nhìn về đứa con nuôi đang ngồi một bên – Harry từ đầu đến giờ vẫn lạnh nhạt, “Harry, ngươi nghĩ sao?”

Vẻ mặt Harry bình tĩnh: “Chuyện này rất bình thường, hiệu trưởng Dumbledore luôn thích dùng Chiết Tâm Trí thuật với học trò, ta đều đã quen.”

“Cái gì?”

“Ngươi cũng bị dùng Chiết Tâm Trí thuật qua?”

Ron và Hermione đồng thời la lớn, vẻ mặt Sirius càng thêm khiếp sợ, không thể tin được mà nhìn hắn.

“Ngươi bước vào, y nhất định sẽ mời ngươi uống trà, có phải không? “ Harry hỏi, thấy Herione liên tục gật đầu, nói tiếp, “May là ngươi không uống, trong trà kia trăm phần trăm bỏ ‘Chân dược’ vào – vì ngươi không uống, nên y không hỏi được gì, đành phải dùng Chiết Tâm Trí thuật.”

“Chân dược?!” Sirius bật dậy, “Ngươi sao biết đó là Chân dược?”

“Vậy các ngươi thử suy nghĩ một chút, vì sao học trò mỗi khi bước vào phòng hiệu trưởng đều thành thành thật thật mà nói hết, đó không phải là tác dụng của Chân dược thì là cái gì?” Harry hỏi, “Huống hồ, hương vị của Chân dược ta vừa ngửi đã biết – tuy y đã bỏ thêm rất nhiều đường, nhưng vẫn khó có thể giấu đi hương vị kia.”

“Không, y sao… có thể…” Sirius nói năng đã muốn lộn xộn, “Vậy ngươi…”

“Ta nghĩ y muốn giáo sư Snape làm gián điệp hai mang.” Harry nói đơn giản, “Nhưng giáo sư không muốn mạo hiểm nữa, nên hiệu trưởng đã tìm cách ‘cổ vũ’ y đi làm, cũng giống như trước đây…”

Sirius trầm mặc, y cũng không phải không biết Snape có tâm ý với Lily, y cũng biết Snape đã làm gián điệp hai mang trong nhiều năm, nhưng y thật sự không muốn nghĩ theo hướng: Dumbledore đã lợi dụng sự áy náy cùng tình cảm của Snape đối với Lily mà ép buộc Snape làm gián điệp!

“Harry, ngươi đã sớm biết y đối Lily…” Sirius đột nhiên nhớ đến chuyện đó, “Vậy nhưng ngươi vẫn…”

“Sirius, ngươi cũng biết, có một số việc mình không thể khống chế được.” Harry biết y đang muốn nói đến chuyện giữa mình và Snape, “Ta xin lỗi…”

Nhưng cùng lúc, Sirius nghĩ đến một chuyện khác: theo như cách nói chuyện của Snape ngày hôm đó, y thật sự đối Harry… Merlin! Y lắc lắc đầu, quên đi ý nghĩ đáng sợ kia! Quên đi!

“Vậy chuyện này tính sao đây?” Ron nghe không hiểu hai người kia đang nói gì, đành phải hỏi đến vấn đề y biết rõ, “Về hiệu trưởng…” Y thấy bộ dáng của Sirius và Harry, nghĩ đến chuyện hiệu trưởng dùng Chiết Tâm Trí thuật với học trò chắc hẳn là sự thật.

Sirius nhanh chóng khôi phục tinh thần đã được huấn luyện cho các Thần sáng: “Trước tiên không được đem chuyện này nói với người khác, bất luận là ai.” Y đi qua đi lại trong phòng, “Còn nữa, bắt đầu từ cuối tuần, đến văn phòng ta học Bế Quan bí thuật, cả ba người các ngươi đều phải học!”

“Ta đã học xong.” Harry nhẹ giọng nói.

“Ngươi học từ ai…” Sirius đột nhiên hiểu ra, “Lại là tên mũi thò lò kia!” Vì cái gì y luôn nhanh hơn mình một bước?

***** Ta là chuyển qua phòng sinh hoạt chung phân cách tuyến *****

“Ta vẫn không hiểu, vì sao hiệu trưởng Dumbledore lại phải làm như vậy, là muốn khống chế lão biên bức?” Ron thấp giọng hỏi.

“Ron, là giáo sư Snape!” Hermione sửa cách gọi lại, “Theo như lời Harry nói, hiệu trưởng Dumbledore muốn giáo sư Snape làm gián điệp hai mang…”

“Nhưng, gián điệp hai mang là gì?” Ron xen vô hỏi.

“Chính là y cùng lúc đem nửa tin tức của Hội Phượng Hoàng đưa cho Thực Tử đồ, mặt khác y đem tin tức vừa thu được của Thực Tử đồ đến cho Hội Phượng Hoàng.” Harry giải thích, “Đây là công việc mang tính chất khảo nghiệm tâm lý khó khăn nhất.”

“Nghe ra thật không thể tin được…” Ron nói, “Lão biên… giáo sư Snape cư nhiên lại làm một việc nguy hiểm như vậy.”

“Nên mới nói, nhìn một người không thể chỉ nhìn bề ngoài của y.” Hermione kết luận, “Nhưng tình hình hiện tại, là giáo sư Snape không muốn làm gián điệp hai mặt, mà hiệu trưởng Dumbledore lại muốn y tiếp tục làm…”

“Vì sao lão… giáo sư Snape không muốn làm gián điệp hai mang a?” Ron hỏi.

“Vô nghĩa, ngươi muốn suốt ngày đem đầu của mình chạy qua chạy lại hai bên, không cẩn thận một chút có thể toi mạng, ngươi vẫn tiếp tục làm a?” Hermione tức giận nói.

Ron gãi đầu, xấu hổ không nói thêm gì nữa.

“Nên hiện tại hiệu trưởng muốn tìm ra nhược điểm của giáo sư Snape để giáo sư tiếp tục mạo hiểm, y tìm Harry… Hắc, Harry, ngươi từ khi nào trở thành ‘cô gái’ mà giáo sư Snape thích?” Hermione hỏi.

“Cho ta xin, Hermione, kia chỉ là hiểu lầm.” Harry nhìn hai người không có hảo ý cười, vội vàng giải thích, “Lúc đó giáo sư Snape giúp ta giải vây, mới đem ta ra khỏi vũ hội.”

“Vậy giáo sư như thế nào lại nhận ra ngươi?” Hermione hỏi.

“Hay… giữa hai người có bí mật không thể nói cho một ai biết?” Ron vẫn bám theo dai dẳng.

“Ta và y làm gì có bí mật nào?” Harry hỏi, “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng giữa ta và giáo sư Snape có…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Ron ngăn lại câu tiếp theo của hắn, “Ta thật sự không muốn tưởng tượng ra những chuyện đáng sợ.”

“Hảo, vấn đề trước mắt của chúng ta…” Hermione muốn kéo hai người kia trở lại vấn đề chính, “Vạn nhất hiệu trưởng Dumbledore lại gọi một trong hai chúng ta đến để hỏi, chúng ta phải trả lời như thế nào a?”

“Đúng vậy, người tiếp theo có thể chính là ta.” Ron nói, “Ta cũng không có giác quan sắc bén như của ngươi, có thể cảm giác được y sử dụng Chiết Tâm Trí thuật.”

“Nên, ta sẽ đặc biệt huấn luyện các ngươi.” Harry nói, “Tuy Sirius đã quyết định sẽ dạy các ngươi Bế Quan bí thuật, nhưng vì để các ngươi thích ứng được cảm giác bị Chiết Tâm Trí, ta… trong vài tuần tới, không kể hoàn cảnh, không kể thời gian sẽ sử dụng Chiết Tâm Trí thuật với các ngươi, bắt buộc các ngươi phải duy trì sự cảnh giác.”

“Ngươi biết Chiết Tâm Trí thuật?”

“Ngươi điên rồi!” Ron và Hermione lại cùng nhau nói.

“Trừ bỏ các ngươi muốn đầu óc của mình biến thành phòng khách – không chỉ dành riêng cho hiệu trưởng Dumbledore, mà còn nhiều Thực Tử đồ khác – để người ý tùy ý ra vào?” Harry nói.

“… Không được…” Ron bắt đầu tưởng tượng hàng trăm Thực Tử đồ ra vào trong đầu.

“Ron, cũng không đáng sợ như vậy.” Harry thở dài.

“A, cái gì?” Ron hơn nửa ngày mới có phản ứng, “Ngươi đã bắt đầu rồi? Sao lại không báo cho ta trước một tiếng a?”

“Thực Tử đồ sẽ không thông tri cho ngươi: ‘Ta sẽ bắt đầu dùng Chiết Tâm Trí thuật, thỉnh hảo chuẩn bị’ đâu.” Harry nói.

“Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải chít chít một tiếng a!” Ron nói.

“Hảo ” Harry bất đắc dĩ nói, “Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi phải chuẩn bị hảo sự đột kích bất ngờ của ta, nên cũng đừng nói tại sao ta không nhắc nhở các ngươi a.”

“Hảo, vậy từ giờ trở đi, huấn luyện đặc biệt về Chiết Tâm Trí thuật chính thức bắt đầu.” Hermione nói, “Ron, ngươi phải biết cảm giác trí nhớ bị lục lọi… ân, còn có, tận lực không được nhìn vào mắt hiệu trưởng Dumbledore, Chiết Tâm Trí thuật thường thông qua mắt mà đi vào đầu của ngươi.”

“Vì cái đầu không để người khác ra vào tùy ý, ta sẽ cố.” Ron hữu khí vô lực trả lời.