Vì Harry không muốn, nên Draco liền tự thân xuất mã, đem phối phương Tịnh hóa dược đến cho Snape. Vì vậy, sau khi rời phòng Cần thiết, Draco lập tức đi đến hầm.
Thấy con nuôi mình đến, Snape có chút kinh ngạc: “Draco, sao ngươi lại đến đây?”
Draco đem phối phương đưa cho hắn: “Cha, đây là Riddle nói ta đưa cho ngài, là phối phương Tịnh hóa dược, có thể dùng để tiêu trừ Dấu hiệu Hắc Ma trên tay ngài và phụ thân.”
Snape nói y để mảnh giấy lên bàn, rót cho y một ly trà: “Ngồi xuống đi, phụ thân ngươi gần đây thế nào?”
“Phụ thân vẫn hảo, nhưng… sự kiện lần trước… đã cho ngài một đả kích quá lớn…” Draco ngượng ngùng cười cười.
Snape biết y muốn nói đến lần kia khi Lucius phát hiện chuyện của y và Tom Riddle, nói: “Ngươi cùng… ân, ‘vị kia’, tiến triển ra sao?”
“Riddle rất tốt.” Draco nói, sau đó y nhớ đến chuyện của Harry, liền hỏi: “Cha, ngài và Harry…”
“Cái gì?” Snape khó hiểu, “Ha… Potter xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngài đừng giả bộ.” Draco nói, “Ta đã sớm biết Harry thích Ngài, mặc dù có một người mẹ đỡ đầu bằng tuổi ta khiến ta cảm thấy hơi mắc cỡ, nhưng… Harry thật sự rất tốt, vì sao Ngài không suy nghĩ lại một chút a?”
“Ngươi sao lại…” Snape có chút kinh ngạc, Draco như thế nào phát hiện? Không có khả năng Harry nói cho y biết.
“Chocolate Lễ Valentine a” Draco nói, “Chocolate vào Lễ Valentine năm thứ hai chính là y tặng cho Ngài a! Ta trước đó đã ăn một ít, nên khi ta nếm thử cái kia liền biết do y tặng.”
“Chocolate đó là y tặng?” Snape bật dậy, cư nhiên là Harry tặng! Vậy… nói cách khác, từ năm thứ hai y đã thích mình! Nếu như vậy, chocolate hai lễ Valentine liên tiếp đều là y tặng… Nhưng… Snape nhớ đến những lễ Valentine mấy năm trước, thế nhưng năm nay lại không có! Đây không phải có nghĩa là… y chuẩn bị buông tay cho mình sao?
Kỳ thật, thực tế là do toàn bộ tinh lực của Harry đều đặt hết vào trận đấu và chế tác ‘Trớ chú chi huyết’, hơn nữa năm nay sự chú ý của mọi người cũng đặt hết vào cuộc thi Tam Pháp Thuật, cho nên Harry vốn đã không để ý đến ngày lễ Valentine, nên cũng không làm chocolate, huống chi Harry dựa theo tính cách của Snape cũng cho rằng, hắn sẽ không đem chuyện này để trong lòng.
“Cha?” Draco thấy hắn trầm tư, cẩn cẩn dực dực gọi hắn, “Ngài… không sao chứ?”
Snape hồi phục tinh thần, vẫy tay: “Không sao, ngươi về trước đi, ta phải hảo hảo nghiên cứu phối phương này một chút.”
Draco gật gật đầu, lễ phép chào hắn, ly khai căn hầm, cũng đóng hảo cửa.
Snape im lặng đứng cạnh bàn làm việc, đứng yên rất lâu, mới vươn tay kéo lấy tấm giấy da trên bàn, mở ra. Hắn cẩn thẩn đọc phương pháp chế tác trên mảnh giấy, sau đó bước đến trước tủ dược liệu, kéo cửa tủ ra, cẩn thận so sánh những nguyên liệu mình có: Nguyệt quang hoa, Mạc đề Tư hoa (hai nguyên liệu có tính năng trái ngược nhau làm tay hắn dừng lại một chút), vảy quái xà, máu phượng hoàng, Hoàng Sầm thụ diệp… tất cả đều có, trừ bỏ có mấy nguyên liệu không quan trọng lắm hắn cầm phải vào rừng Cấm hoặc ra ngoài tìm, còn những nguyên liệu cực kỳ khó khăn đều đã có đầy đủ.
Snape ngồi vào bàn lại, do dự một chút, kéo kéo ống tay áo bên trái của hắn lên: đầu lâu khô đen, một con rắn khổng lồ từ trong miệng đang mở lớn của đầu lâu chui ra, nhe nanh hung dữ. Snape liếc nhìn một cái liền nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn tiếp – đây là tội lỗi của hắn. Qua vài giây, hắn lại mở mắt, gần như thập phần sợ hãi một lần nữa nhìn dấu hiệu xấu xí kia; dấu hiện dường như có lửa trong đó, ngón tay chạm nhẹ vào dấu hiệu kia – dấu hiện dưới làn da vẫn bóng loáng, căn bản gần như không phát hiện được gì khi chạm lên. Nhưng… hắn nhìn chằm chằm dấu hiệu Hắc ma, đó là minh chứng cho những tội ác mình từng gây nên, bao nhiêu người đã chết trong tay mình, có cả Lily… là nữ thần trong cảm nhận của mình…
Trước mắt Snape hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Lily, đôi mắt xanh ôn nhu… nàng là khoảng thời gian thơ ấu ấm áp duy nhất của mình. Nhưng đã bị chính mình làm hỏng! Dần dần, đôi mắt xanh của Lily biến thành đôi mắt xanh biếc của Harry, tràn đầy sức sống cùng yêu thương với mình, linh động mà hoạt bát… Y chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống âm u của mình, mình… nhất quyết không thể lại hủy đi ánh sáng duy nhất này một lần nữa!
Đúng vậy, mình vẫn yêu Lily, Lily là đại diện cho sự ái mộ trong thời niên thiếu của mình. Kỳ thật, nếu nói cho đúng, mình sở dĩ yêu Lily, vì thời thơ ấu u ám của mình, gặp một phù thủy duy nhất cũng giống như mình, cứ tự nhiên và muốn tiếp cận nàng. Hơn nữa nàng lại ôn nhu, xinh đẹp như vậy… đáng tiếc, mình và nàng cuối cùng vẫn khác nhau.
Nguyên bản mình vẫn còn cho rằng, sau khi Lily qua đời, tim mình sẽ không rung động nữa, nhưng Harry đã xuất hiện. Nếu y không trải qua kiếp người tàn khốc kia, y trong mắt mình, bất quá cũng chỉ là một Gryffindor tự cao tự đại mà thôi. Nhưng hiện tại y đã trải qua cuộc chiến tranh khốc liệt, y hiểu thống khổ và áp lực của mình, y thật sự hiểu mình.
Lily thực ôn nhu, hiểu và quan tâm hắn, nhưng… Harry lại hiểu lòng hắn, y biết những đau thương của hắn, hiểu được thống khổ của hắn. Nguyên bản Snape vẫn cho rằng chính hắn là một Thực Tử đồ ác độc không xứng với y, nhưng hiện tại, hắn đã có một cơ hội phi thường tốt…
***** Ta là sau khi hoàn thành ma dược phân cách tuyến *****
Vào đêm khuya một tuần sau đó, Tịnh Hóa dược cuối cùng cũng hoàn thành. Snape đem Tịnh Hóa dược chế vào trong một lọ thủy tinh, chuẩn bị lúc nào rảnh mang đến cho Lucius. Mặt khác hắn lấy một một lọ khác, sau đó hắn đổ trực tiếp từ trong vạc thuốc ra, nhìn chằm chằm ma dược trong lọ thủy tinh đến ngây người – chỉ cần uống nó xong, dấu hiệu tội ác kia có thể diệt trừ.
Snape nhìn nó một lúc lâu, sau đó ngửa cổ uống hết một hơi. Tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm dấu hiệu Hắc ma trên cánh tay mình.
Dấu hiệu Hắc ma dần trở nên mờ mờ, đầu lâu khô cùng con rắn xoắn lại thành một vòng xoáy, hình xăm ban đầu còn rõ ràng sau đó biến thành đen thui như mực. Sau đó, giống như có một thứ gì đó đem vòng xoáy đen thui đó từ từ rút cạn hết. Snape vẫn nhìn dấu hiệu hắc ma kia cho đến khi nó biến mất, lộ ra làn da tái nhợt của hắn.
Snape cảm thấy mình trút được một gánh nặng, giống như cả linh hồn của mình đều được gột rửa sạch sẽ. Hắn đã thoát khỏi dấu hiệu tội ác kia, hắn đã có được một cuộc sống mới! Hắn sẽ không nghe theo tiếng gọi của tên kia, sẽ không đi hôn áo choàng y nữa! Snape cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui, đầy đến gần như tràn hết cả ra ngoài! Hắn muốn nói với y, nói với Harry! Hắn muốn gặp y, ngay lúc này!
Snape lập tức đứng dậy, chuẩn bị mở cửa… Ân? Bàn tay đã đặt lên nắm cửa liền dừng lại. Bây giờ là nửa đêm, mình khó có thể chạy đến tháp Gryffindor đi? Hắn ngượng ngùng rút tay lại, cảm thấy mình thật là điên rồi.
Ngày hôm sau… Gryffindor không có giờ Ma dược. Nhưng, tất cả học trò Hogwarts đều cảm thấy Snape hôm nay rất cao hứng. Từ khi hắn tiến vào lễ đường ăn sáng một khắc, tất cả mọi người đều cảm nhận được niềm vui từ trên người hắn – vẻ mặt hắn nhu hòa không ít. Quan trọng hơn nữa là… giờ Ma Dược hôm nay tất cả học trò đều không bị trừ điểm! Một hình phạt cấm túc lại càng không có.
Merlin đến trái đất! Voldermort lên trời! Dumbledore và Voldermort cùng khiêu vũ! Hôm nay Snape uống nhầm ma dược?
Từ sáng sớm Harry đã có cảm giác tâm tình của Snape hôm nay rất tốt. Hắn suy nghĩ một chút liền hiểu ra – nhất định là Tinh Hóa dược đã thành công! Nói cách khác, dấu hiệu Hắc Ma trên tay y đã tiêu trừ? Nghĩ như vậy, hắn liếc nhìn Snape một cái, trong mắt mang theo câu hỏi. Snape vẫn luôn nhìn hắn chăm chú, vừa thấy hắn nhìn mình, liền hiểu hắn đã đoán ra. Snape nhìn nhìn Harry, sau đó tay phải nắm lấy cánh tay trái mình, gật gật đầu với y như muốn nói: đúng vậy. Harry lộ ra một nụ cười an tâm, tiếp tục chôn đầu ăn bữa sáng.
****** Ta là trang viên Malfoy phân cách tuyến *****
“Merlin a, thật kỳ diệu!” Lucius mê man nhìn dấu hiệu hắc ma trên tay trái mình dần biến mất không vết tích, kinh hỉ kêu lên, “Cũng chỉ có Severus Ma dược đại sư ngươi có thể chế tác ma dược kỳ diệu như vậy!”
“Phối phương… là ‘vị kia’ giao cho ta, ta chỉ là người thực hành mà thôi.” Snape cộc cằn nói, “Ngươi không cầm cám ơn ta.”
“Không, không, không… cũng phải cần một người thực hành thật giỏi, không phải sao? Không có ngươi, những người khác chưa chắc đã làm được a!” Lucius cảm khái.
Hai người ra khỏi thư phòng, Draco lập tức đón: “Phụ thân, Ngài thế nào?”
“Hiệu quả phi thường tốt, đừng lo lắng cho ta, Tiểu Xà.” Lucius ôm y, “Đêm nay ta sẽ cho mẫu thân ngươi một kinh hỉ.”
“Xem ra tai họa tiềm tàng của Ngài đã hoàn toàn tiêu trừ.” Harry ngồi xuống ghế dựa trong phòng khách, uống một ly café, mỉm cười với Lucius đang bước vào phòng khách. Bên cạnh hắn, Tom Riddle đang ngồi đó, hai người hiển nhiên đang thảo luận chuyện gì đó.
Lucius ngồi đối diện với bọn họ, thu lại nét tươi cười trên khuôn mặt, nghiêm nghị nói: “Đương nhiên, lập trường của ta trước sau vẫn không đổi, hai vị tiên sinh.”
“Ta đây có thể dự đoán, chúng ta sẽ có một hợp tác vui vẻ.” Tom Riddle nói, “Cho nên bây giờ, chúng ta đều cho rằng giờ là lúc ngươi thể hiện lập trường của ngươi, Lucius.”
“Vinh hạnh của ta.” Lucius gật đầu, đối với một trong những Hắc ma vương này, hắn vẫn có chút kính trọng.
Tom Riddle ý bảo Harry nói trước, Harry hệ thống lại một chút, rồi nói: “Chúng ta không khó đoán được, Voldermort đã động tay động chân trong cuộc thi Tam Pháp Thuật. Ta cùng Riddle đếu nhớ đến một cấm chú có từ xa xưa – cấm chú sống lại.”
“Cho nên, chúng ta cần Ngài tìm các thành viên khác trong gia tộc Riddle.” Harry nói, “Để thay xương phụ thân y. Hơn nữa phải làm trong thời gian ngắn nhất để y không phát hiện được.” Tuy rằng mình đã làm máu gian, nhưng Harry muốn chuẩn bị tốt kế hoạch thứ hai, có thể nhanh chóng hủy diệt quái vật kia đương nhiên tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng.
“Mạng lưới tình báo của gia tộc Malfoy sẽ làm tốt tất cả.” Lucius vuốt cằm, “Một tuần sau, ta sẽ mang tin tức cho hai vị.”
“Hảo, nguyện hợp tác vui vẻ.” Tom Riddle giơ ly café trong tay lên, “Chúng sẽ từ từ chờ tin tốt của ngươi, Lucius.”