Sáng ngày Giáng Sinh, Harry vừa tỉnh giấc, liền thấy dưới chân giường có một đống quà tặng, hắn hào hứng mở chúng ra: Hermione vẫn là sách – một quyển ‘Những đội Quidditch của England và Ireland’, Ron tặng cho hắn một chiếc lược sừng, Sirius và Remus cùng tặng cho hắn một cây đao (có chút giống như trường đao của Thụy Sĩ), bên trên còn có một dây xích nhỏ cùng chìa khóa, dụng cụ để mở tất cả các loại khóa; còn Hagrid, tặng cho hắn một hộp kẹo thật lớn, có rất loại nhiều loại kẹo Harry thích; đương nhiên, phu nhân Weasley là một chiếc áo len có thêu hình con rồng trên ngực và bánh nướng tự làm.
Đến khi Harry tìm đến dưới cùng đống quà, hắn phát hiện một gói quà nho nhỏ màu đen, bên trên hé ra một mảnh giấy nhỏ: ‘Giáng Sinh an lành’. Chỉ đơn giản vài chữ, nhưng Harry xúc động đến muốn khóc – nét chữ này rất quen thuộc với hắn! Snape… cư nhiên tặng quà cho mình! Hắn mở chiếc hộp ra, bên trong là quả cầu màu đỏ lục, nằm im trong đó – là cỏ mang cá.
Bước vào lễ đường, bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Đây là một mùa Giáng Sinh hòan toàn khác, mọi thành viên của Hogwarts vì muốn lưu lại ấn tượng không thể quên với khách, đã tăng thêm nhiều nét mới lạ. Có đủ loại tượng bằng băng đá đặt trên hành lang các tầng lầu, bên trong lễ đường là mười hai cây thông Noel giống như trước. Trên đó trang trí đủ mọi thứ, những quả châu chiếu sáng, những con cú màu vàng kêu gào. Chúng nó còn biết ngâm xướng những bài thơ a. Harry lắng nghe cũng chỉ hiểu được một nửa những lời hát được phát ra từ những bộ áo giáp: “Úc, hãy đến đây, với tất cả lòng thành…” Cảm giác thật sự khác biệt. Thỉnh thoảng, Harry thấy Filch lôi Peeves từ một trong những bộ áo giáp đó ra (Peeves thích trốn trong đó, hát lên những bài ca do nó tự biên, nhưng lời lẽ thì thô tục muốn chết.)
Nhưng hầu hết mọi người đều không đặt sự chú ý vào những thay đổi mới lạ đó – dù sao, vũ hội Giáng Sinh năm nay mới là tâm điểm. Nhóm nữ sinh chuẩn bị cho mình gần ba tiếng đồng hồ, nhóm nam sinh cũng tận lực làm cho mình trông có vẻ anh tuấn hơn một chút.
Harry đương nhiên không mặc bộ trường bào lễ phục theo kiểu Gryffindor mà Sirius đã chuẩn bị cho hắn, hắn đã có một cố vấn trang phục phi thường giỏi – Draco, hai người đã đi một vòng quanh các cửa hàng để chọn một trường bào lễ phục hoàn toàn mới. Harry mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa màu trắng thuần và áo gile, trường bào màu đen, lại khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu đen mượt viền đỏ. Trang phục không đính nhiều trang sức, chỉ có ở cổ áo và cổ tay dùng những viên hồng ngọc kết lại thành hình đóa Mạn Châu Sa Hoa.
“Hắc, Harry, nhìn lễ phục của ta này! Hermione đã sửa nó lại tuyệt vời ” Ron hưng phấn chạy vào phòng tắm, vừa thấy Harry mặc lễ phục, kìm lòng không được lập tức huýt sáo một tiếng, “Thật tuấn tú nga, bồ tèo!”
Harry quay đầu lại nhìn y, y đã thay bộ lễ phục màu trà, Hermione đã sửa lại khá đẹp: những đường viền mốc meo đã được nàng dùng bùa chú biến thành những hoa văn lưu vân màu đen, vạt trường bào cũng sửa nhỏ lại hơn, không còn giống như cái váy, cổ áo được sửa lớn hơn một chút. Sau khi Ron mặc vào thật sự tuấn tú hơn rất nhiều, nhìn qua cũng là kiểu người khiến các nữ hài tử chú ý.
Hai người đi xuống phòng sinh hoạt chung, chuẩn bị đón Hermione. Dọc theo đường đi, mấy nữ sinh đều không ngừng nhìn chằm chằm bọn họ, còn ngóng cổ lên thật cao a
Hermione đứng nơi cửa tầng trên chờ hai người họ, mái tóc nguyên bản màu nâu xù đã trở nên suôn mượt, được búi cao lên phía sau đầu bằng chiếc kẹp tóc màu xanh da trời. Nàng mặc một chiếc váy dài bằng lụa màu xanh da trời, lộ ra cánh tay cùng tấm lưng trắng nõn. Nàng thỉnh thoảng lại mỉm cười ngượng ngùng, lộ ra hai chiếc răng cửa đã được thu nhỏ đi.
Ron ngơ ngẩn nhìn nàng, miệng mở thật lớn.
Harry cười thầm, đánh nhẹ y một cái, Ron ngơ ngác nhìn lại hắn: “… Ngươi đánh ta làm gì?”
“Đi đi!” Harry đẩy y, “Thể hiện sự ga lăng một chút!”
Ron ngượng ngùng mà rờ rờ đầu, bước đến, hướng Hermione vươn tay ra: “Ân, ngươi hôm nay…thật đẹp…”
Hermione đỏ mặt, ***g tay mình vào tay y: “Ngươi hôm nay cũng rất tuyệt.”
“Cái đó phải cảm ơn sự khéo tay của ngươi.” Ron dắt nàng xuống dưới, bước đến trước mặt Harry.
“Mong được sự trợ giúp của ngươi.” Harry thực hiện một nghi lễ đủ tiêu chuẩn quý tộc, “Tiểu thư xinh đẹp.”
Ron đấm nhẹ hắn: “Đi thôi, bồ tèo!”
***** Ta là đêm vũ hội bắt đầu phân cách tuyến *****
Vì Harry phải tập trung lại cùng các dũng sĩ khác, liền dẫn Hermione hướng lễ đường đi trước. Đi ra ký túc xá, bãi cỏ trước mặt tòa lâu đài trang trí rất nhiều đèn tiên nữ xinh xắn, trông giống như những tiên nữ thật ngồi trên khóm hoa hồng, các nàng được bùa chú biến thành, còn có một bức tượng ông già Noel và tuần lộc sáng lấp lánh trên không.
Bọn họ thấy Draco và Blaise Zabini đang chờ mấy học trò Slytherin đi ra, y mặc một chiếc trường bào lễ phục màu lam thẫm, rất rõ ràng y cũng không có bạn nhảy – Tom Riddle giữ người thật không thể khinh thường. Y nhìn thấy Harry, gật đầu với hắn, còn cẩn thận quan sát Hermione đứng bên cạnh, qua một lúc lâu mới bừng tỉnh, vẻ mặt cũng kinh ngạc, thay đổi của Hermione thật sự quá lớn.
Bước vào cửa lễ đường, Harry thấy Viktor Krum dẫn theo bạn nhảy của y – là một nữ sinh hắn không biết, y thấy Hermione bên cạnh Harry, sắc mặt càng trở nên âm trầm – đoán chừng hắn vẫn mời Herminone, nhưng đã bị cự tuyệt. Bạn nhảy của Fleur là Roger Davis, còn Cedric sau một thời gian đeo bám không tha, cuối cùng cũng được Cho Chang gật đầu.
Đợi cho mọi người đã vào trong lễ đường, giáo sư McGonagall bắt những tuyển thủ cùng bạn nhảy của xếp thành một hàng, theo sau nàng tiến vào. Khi các tuyển thủ đi vào đại sảnh, hướng về bàn của ban giám khảo, toàn trường không hẹn đồng loạt lấy tay che miệng.
Toàn bộ những bức tường bên trong lễ đường được trải một lớp bạch kim óng ánh, hàng trăm vòng tầm gửi và thường thanh đằng có ***g những ngôi sao được treo lên trần nhà màu đen. Một khoảng trống chính giữa lễ đường – dùng để khiêu vũ, xung quanh ước chừng có khoảng một trăm cái bàn nhỏ, trên bàn đặt những chiếc đèn ***g, mỗi bàn có thể ngồi được mười hai người.
Các dũng sĩ hướng về bàn chính, Dumbledore đứng dậy mỉm cười, hắn mặc một thân trường bào màu tím tinh nguyệt hoa văn, ngôi sao, trên bộ râu còn thắt một chiếc nơ bướm hồng nhạt. Harry để ý thấy Barty Crouch không có mặt – ngồi vào vị trí của y là Percy – có lẽ đêm nay mình sẽ gặp y, y đã trở thành kẻ điên. Tối nay, Ludo Bagman mặc trường bào màu tím có hoa văn màu vàng, đang nhiệt tình vẫy tay với mấy học trò khác. Còn phu nhân Maxime, nàng thay đổi bộ trường bào bằng gấm màu đen bình thường vẫn mặc bằng trường bào tơ tằm màu tím nhạt phiêu dật, đang lịch sự vẫy tay với bọn họ – Hagrid nhất định sẽ rất thích cách ăn mặc xinh đẹp của nàng đêm nay.
Nhìn xunh quanh, Harry không thấy thân ảnh hắc sắc quen thuộc kia, hay là… y sẽ không đến? Dù sao… y hẳn cũng sẽ không tham gia một chút trong vũ hội hóa trang đi.
Đúng sáu giờ, bốn vị dũng sĩ cùng bạn nhảy của học bước ra khoảng trống, chuẩn bị nhảy mở màn.
Thanh âm violon trầm trầm vang lên chậm rãi, thanh âm của kèn Scotland lập tức nổi lên theo. Harry ôm lấy eo Hermione, hai người chậm rãi nhảy. “Ta chỉ biết nhảy vài bước thông thường.” Harry nhỏ giọng nói với nàng, cái này do hắn thật vất vả mới học được.
“Ta cũng không giỏi khiêu vũ.” Hermione nói, nàng để ý thấy Viktor Krum luôn luôn nhìn chằm chằm mình, có chút bất an mà thay đổi tư thế.
“Sao vậy?” Harry hỏi, “Y giống như đang nhìn chằm chằm vào ngươi.”
“Y thường xuyên đến thư viện, cũng vài lần tán gẫu với ta, y… từng mời ta làm bạn nhảy.” Hermione trả lời, “Bất quá ta đã cự tuyệt y.”
“Xem ra… bộ dáng của y giống như đang muốn đánh ta.” Harry liếc nhìn Viktor Krum một cái.
“Không đến mức đó đi ” Hermione cười nói.
“Nhất là hiện tại ngươi xinh đẹp như vậy, y nhất định càng muốn đánh ta!” Harry nói.
“Muốn đánh thì nên đánh Ron!” Hermione nói, nhìn nhìn Ron đang ngồi ở bàn, đang vẫy tay với hai người bọn họ.
“Ron bắt được ngươi thật dự rất tiện nghi cho y.” Harry nói, ngay lúc đó, ánh mắt của hắn dừng lại phía sau nàng – Snape đang bước vào lễ đường. Y vẫn không khác gì trước trường bào hắc sắc, ánh mắt y dừng lại nơi Harry, lộ ra một nụ cười – là một nụ cười thật sự. Harry sợ đến mức nín thở, không dám tiếp tục nhìn y. Trong đầu chỉ còn nụ cười của y, mỉm cười… Merlin a, ta nhất định là thấy ảo giác.
Tiểu tử kia sợ đến mức không nhẹ a! Snape có chút buồn cười nhìn hắn thất kinh lướt qua… Nếu như vậy… sẽ còn làm nhiều chuyện cho hắn kinh ngạc a!
Herminone ngạc nhiên nhìn Harry, lại nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Snape đang đứng đằng kia.
Tiếng nhạc bỗng trở nên mạnh mẽ, Fleur lắc lắc mái tóc bạch kim, khiến mọi người đều liếc nhìn. Harry nhìn Hermione: “Muốn hay không trở thành người nổi bật một phen?”
“Hảo!” Hermione hiểu được ý của hắn.
Đôi bạn nhảy lập tức bắt đầu những bước nhảy hoa mỹ, từng điệu từng điệu nhẹ nhàng. Những bước nhảy mềm mại vui vẻ, khiến tâm tình mọi người cũng vui vẻ theo. Váy áo màu lam chập chờn, tạo thành những gợn sóng. Trường bào hắc sắc cũng đong đưa theo, những bảo thạch màu đỏ lóe lên những tia sáng linh động giữa vòng xoáy màu đen. Cô gái xinh đẹp cùng thiếu niên anh tuấn chỉ nhảy những bước nhẹ nhàng, nhưng giống như bức họa xinh đẹp.
Snape bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh xinh đẹp ấy khiến y có chút chán ngán, y dời ánh mắt, chỉ nhìn Harry. Bộ dáng của hắn hôm nay thập phần tuấn mỹ, nhưng vì sao những nữ sinh kia lại cứ gắt gao nhìn hắn chằm chằm, giống như một thanh kẹo vừa mới ra lò của tiệm Ong Tước Mật.
Bản nhạc đã gần đến hồi kết, Harry ôm eo Hermione, đẩy nàng về phía trước, sau đó lập tức bước đến đỡ lấy nàng, tạo thành một tư thế hoàn mỹ mà kết thúc điệu nhảy.
“Oa nga ” Mọi người đều lấy tay che miệng, vì màn khiêu vũ hoa mỹ mà cảm thấy thán phục. Fleur đối với hai người đã cướp đoạt sự nổi bật của nàng ta rất bất mãn, nàng hất mái tóc, thở phì phì quay lại chỗ ngồi. Cho Chang nhìn Harry sùng bái, thuận tiện ném cho Hermione một ánh mắt ghen tỵ. Krum và Cedric vì Harry đã đoạt lấy sự chú ý của những nữ sinh họ thích cảm thấy cực độ bất mãn.
Có thể nói, trừ bỏ Harry và Hermione, ba người khác đều thập phần mất hứng mà quay trở lại chỗ ngồi của họ. Sau đó, dưới sự mở đầu của Dumbledore, tất cả mọi người đều thưởng thức những món ăn mình thích nhất, tiệc tối chính thức bắt đầu.