Harry đối với chiến thắng trong trận đấu đầu tiên đã được định trước, hiển nhiên, Viktor Krum và Fleur Delacour cũng đã chuẩn bị thập phần đầy đủ, điểm này từ vẻ mặt thoải mái của bọn họ trong mấy ngày nay có thể nhìn thấy được. Còn lại Cedric Diggory hoàn toàn không biết gì, vẫn cố ý mà như vô tình luôn nhắm vào Harry, Harry cũng không tức giận, dù sao y cũng không cao hứng thêm được mấy ngày.
Hạng mục thi đấu đầu tiên của Tam Pháp Thuật được tiến hành vào buổi chiều. Harry nhàn nhã ăn cơm trưa, Cedric hiển nhiên rất khẩn trương, bộ dáng thực bất tri kỳ vị. Sau khi bữa trưa chấm dứt, giáo sư McGonagall có ý gọi bọn họ đến: “Hiện tại, các dũng sĩ sẽ ra sân thi đấu, chuẩn bị cho trận thi đấu đầu tiên của các ngươi.”
Bọn họ đi cùng giáo sư McGonagall ly khai lễ đường, Harry nghe thấy bên trong truyền ra một trận âm thanh thảo luận ong ong, bọn họ bước xuống thềm đá, hướng về phía sân thi đấu mà đi. Người giáo sư McGonagall khẽ run, xem ra nàng cũng thập phần khẩn trương.
Trước khi bước vào sân đấu, giáo sư McGonagall đặt tay lên vai bọn họ, thấp giọng nói: “Hiện tại, không cần khẩn trương làm gì, các ngươi phải bảo trì một trí óc bình tĩnh, vạn nhất tình huống không khống chế được, sẽ có những pháp sư ra tay, điều quan trọng nhất chính là phải nỗ lực, cố lên, bọn nhỏ!” Đây là lần đầu tiên nghe thấy nàng xưng hô với mình như vậy.
Nàng dẫn bọn họ hướng về nơi đang giấu mấy con rồng, dọc theo sát bìa rừng, đến gần bên cạnh tường rào bằng cây, Harry nhìn thấy một căn lều mới vừa được dựng lên, nó nằm trên con đường đối diện bọn họ, che khuất mấy con rồng.
“Các ngươi cùng những dũng sĩ khác chờ ở đây.” Thanh âm của giáo sư McGonagall gần như run rẩy, “Bagman tiên sinh đang ở trong đó, y sẽ nói với các ngươi trình tự thi đấu cụ thể, chúc các ngươi may mắn.”
“Cám ơn.” Harry bình tĩnh nói, hắn thoáng nhìn qua Cedric, y có vẻ lo sợ bất an.
Tất cả các dũng sĩ đã có mặt đông đủ, Ludo Bagman lấy ra một cái túi bằng lụa màu tím, ý bảo mỗi người bắt một cái – đây là địch thủ bọn họ sắp sửa đối mặt.
Fleur khéo léo lấy ra một cái, là mô hình con rồng màu xanh biếc – là Lục long xứ Wales. Bởi trước đó nàng đã biết sẽ đối mặt với rồng, nên vẻ mặt trấn tĩnh. Cedric thấy mô hình đó, nhất thời xanh cả mặt – y cuối cùng cũng hiểu được mình sắp sửa đối mặt với thứ có bao nhiêu đáng sợ.
Krum ngẫu nhiên lấy được con Đuôi gai Hungary nguyên bản thuộc về Harry, điều này làm Harry có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng khi người gặp họa: gai của con Đuôi gai Hungary cũng không phải dễ chịu.
Sắc mặt của Cedric hiện tại đã trắng bệch giống như người chết, y run rẩy lấy ra con Hỏa cầu Trung Hoa. Harry thở dài: người xui xẻo quả nhiên uống nước cũng giắt răng a Liệt hỏa của con Hỏa cầu Trung Hoa phun ra có thể so với những con rồng khác còn lớn hơn, hơn nữa mức nguy hiểm của lửa còn cao hơn. Chỉ có thể nói rằng, nguyện Merlin phù hộ cho ngươi, Cedric
Cuối cùng là Harry, không cần nói, hắn cũng biết mình sẽ lấy được cái gì – là con rồng Mũi cụt Thụy Điển màu lam – Ok, hắn sẽ là người đầu tiên thi đấu.
“Bây giờ, thỉnh dũng sĩ đầu tiên – vị dũng sĩ nhỏ tuổi nhất của chúng ta – Harry Potter!” Thanh âm của Ludo Bagman truyền đến.
Harry mang theo một nụ cười nhẹ bước ra khỏi lều, tiến vào tường rào. Hàng ngàn hàng vạn khán giả phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. Hắn thấy, con cự long màu lam bạc toàn thân phủ kín gai nhọn. Hai cánh cửa mở ra, một luồng gió thổi tới. Thân mình của nó thập phần to lớn, tựa hồ một cước có thể giẫm chết Harry. Nó đứng ở bên kia góc rào chắn trông chừng những cái trứng của nó, đôi mắt vàng khè giận dữ lồi hẳn ra ngoài mà nhìn chằm chằm Harry, cũng lớn tiếng gào rống. Trên khán đài phát ra một trận thanh âm sợ hãi nín lặng.
Harry cũng không hấp tấp bước đến gần, chỉ bước ra vị trí để nó thấy được mình, đợi nó bình tĩnh lại. Con rồng Mũi cụt Thụy Điển rống lên một trận, thanh âm dần dần nhỏ xuống, Harry dùng vô trượng ma pháp đem thanh âm của mình truyền thẳng vào tai nó: [Hảo, hiện tại… Ngài có thể nghe ta nói chuyện không, Quý phu nhân?]
[Ân, ngươi có thể hiểu được lời ta nói?] Vẻ mặc con Mũi cụt Thụy Điển an tĩnh một chút, [Ngươi đến đây làm gì, tiểu tử? Cút ngay!]
[Đừng gấp, quý phu nhân.] Harry nói chậm rãi, cầu mong nó có thể nghe được, [Trước tiên, Ngài có thể nhìn những đứa nhỏ của Ngài, có phải hay không có một cái không giống?]
Mũi cụt Thụy Điển nghi hoặc xem xét một trận, quả nhiên phát hiện có một cái trứng không giống: [Chính xác… Ta sao có thể có trứng màu vàng? Trứng của ta đều màu xám a.]
[Đúng vậy, đúng vậy, ta đến… chính là muốn lấy cái trứng vàng kia, Ngài có thể cho phép ta lấy nó không?] Harry thử hỏi, [Cái đó… với Ngài cũng vô dụng, không phải sao?]
[Ngươi xác định? Ngươi sẽ không làm thương tổn hài tử của ta?] Mũi cụt Thụy Điển có chút lo lắng, [Lời nói của loài người các ngươi ta không thể tin được.]
[Được rồi được rồi, ta lấy danh nghĩa là người thừa kế của Godric Gryffindor và Salazar Slytherin xin hứa, được không?] Harry hỏi.
[Ngươi là người thừa kế của Slytherin? Khó trách ngươi có thể hiểu lời chúng ta nói. Nếu là người thừa kế của bọn họ…] Mũi cụt Thụy Điển lơi lỏng phòng ngự, [Được rồi, lấy nó đi, tiểu tử.] Nó tránh qua một bên, ý bảo hắn lấy đi.
[Cám ơn Ngài, quý phu nhân diễm lệ.] Harry mỉm cười, bước đến ôm lấy cái trứng vàng.
[Cám ơn lời khen của ngươi, tiểu tử, ngươi đi đi! Ta còn muốn ngủ a.] Xem ra lời ca ngợi xinh đẹp là trăm phát trăm trúng, ngữ khí của con Mũi Cụt Thụy Điển hiển nhiên dịu đi rất nhiều.
[Hảo, tái kiến, Quý phu nhân!] Harry ôm cái trứng vàng bước ra khỏi tường rào.
Khán giả toàn trường đều ồ lên, bọn họ chỉ thấy Harry đứng bất động, sau một lúc, con rồng kia nhường đường cho hắn bước tới lấy cái trứng vàng. Thật sự là…
“Merlin a Thật sự là bất khả tư nghị!” Ludo Bagman kích động la lớn, “Vị dũng sĩ nhỏ nhất của chúng ta không cần hao tốn nhiều sức lực vẫn lấy được quả trứng vàng, y làm như thế nào. Cực kỳ bất khả tư nghị!…” Y liên tiếp khen ngợi hắn, “Y chỉ dùng tám phút ngắn ngủi, là tám phút! Hơn nữa không hề bị thương dù chỉ một chút! Thực hiện rất tuyệt vời!”
***** Ta là kiểm tra phân cách tuyến *****
“Rồng! Năm trước là Dementor, năm nay là rồng! Tiếp theo bọn họ còn muốn đem cái gì vào trường học nữa đây? Đây là trường học, không phải là nơi thuần hóa thú…” Pomfrey thở hổn hển, một bên kiểm tra cho Harry một bên nói, “Coi như ngươi may mắn, Harry, may mắn ngươi không bị thương gì! Đứa nhỏ đáng thương!” nàng lại nhớ đến chuyện hắn bị ngược đãi, “Sao tất cả mọi bất hạnh lại đổ hết xuống trên người ngươi thế này?… Dumbledore bảo vệ ngươi thế nào vậy?”
“Được rồi, Poppy, y còn phải xem điểm a.” Snape xuất hiện ngay cửa lều, y hôm nay không mặc trường bào hắc sắc, mà một thân y phục quyết đấu gọn gàng: quần đen dài, áo sơ mi màu xanh bạc – hôm nay y là một trong những giáo sư giữ trật tự.
“Hảo, ngươi đi đi, Harry.” Pomfrey phu nhân cho hắn uống một lọ thuốc khôi phục thể lực.
Ra khỏi căn lều, Snape nhịn không được liền hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
“So với lần trước bị đuôi rồng đâm, ta nghĩ lần này tốt hơn nhiều.”
“…” Snape trầm mặc một lúc, nói tiếp, “Trận đấu tiếp theo, cỏ mang cá ta đã chuẩn bị tốt, ngươi vài ngày tới dành chút thời gian đến hầm lấy đi.”
Harry có điểm giật mình, tuy nói rằng Snape vẫn luôn mang tâm hắn, nhưng đây là lần đầu tiên y quang minh chính đại biểu hiện ra ngoài, thật sự làm hắn kinh ngạc. Hơn nữa… nhìn thoáng qua Snape có chút là lạ. Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức hướng sân thi đấu đi đến, chuẩn bị xem điểm của mình.
Snape nhìn vào thân ảnh hắn, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, thật sự giống như lúc đó mình nhìn Lily đi về phía Potter chết tiệt kia. Nhưng so với quá khứ, hiện tại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt không thể khống chế được, thật giống như trong lòng mình có một dã thú gào thét, muốn phá bỏ tường rào mà thoát ra…
Năm vị giám khảo đã bắt đầu chấm điểm. Vì biểu hiện của Harry thật sự không thể chê vào đâu được, phu nhân Maxime không thể không cho hắn chín điểm, Barty Crouch cho hắn mười điểm, Dumbledore cũng cho hắn mười điểm, Ludo đồng dạng là mười điểm, đến lượt Karkaroff, y cư nhiên cho Harry năm điểm. Harry nghe thấy không ít người la lối không công bằng, thể hiện của Harry đã quá rõ ràng, cho dù vì bảo hộ cho trường của mình, cũng không cần bất công đến như vậy. Harry cũng tuyệt không để ý, đối với thể hiện của những người tiếp theo, hắn đã biết rất rõ, nhất định là hắn đứng nhất rồi.
Ba người bọn Ron chạy đến cạnh hắn khi trận đấu vừa chấm dứt, Hermione ôm hắn thật chặt, Ron và Draco đối với biểu hiện của hắn khen không ngớt, Ron còn liên tục than vãn mấy câu đại loại như Karkaroff không công bằng.
Sau đó, Harry đứng một bên quan sát ba người kia thi đấu. So với lời tự thuật đơn điệu của trong trí nhớ, quan sát thực tế quả nhiên kinh tâm động phách. Fleur Delacour dùng bùa thôi miên, con rồng lăn ra ngủ, nhưng khi ngáy liền phun ra một ngọn lửa, đem váy của nàng đốt cháy xém, tuy rằng cuối cùng không nguy hiểm gì, nhưng sai lầm này cũng làm cho nàng mất đi không ít điểm. Krum tấn công vào mắt con rồng, đáng tiếc hậu quả thảm hại hơn rất nhiều – con Đuôi gai Hungary kia vì đôi mắt đau đớn mà đem trứng giẫm nát, hơn nữa cái đuôi vung loạn xạ, khiến y không thể tiếp cận, cũng hung hăng đâm trúng y mấy cái. Mặc dù Karkaroff lại bất công (với biểu hiện như vậy mà y cư nhiên vẫn cho mười điểm), nhưng điểm của Viktor Krum chung quy cũng vô cùng thê thảm. Cuối cùng là Cedric Diggory, bởi vì y không hề có sự chuẩn bị, y vừa lên đài liền sử dụng tất cả bùa chú mà y biết, chính là bùa chướng ngại, bùa hôn mê cùng một loạt bùa chú mang tính công kích. Nhưng những bùa chú này đối da rồng quá dày nên vô tác dụng, ngược lại còn chọc giận con Hỏa Cầu Trung hoa kia, trực tiếp hướng hắn phun một quả cầu lửa cực lớn – Cedric Diggory ngất ngay tại chỗ lập tức được đưa vào bệnh thất, ngay cả điểm y cũng không xem được (kỳ thật Harry cảm thấy y có nhìn được hay không cũng không thành vấn đề). Lửa còn lan ra khán dài, cuối cùng phải nhờ đến mấy vị pháp sư thuần hóa rồng ra tay mới dỗ yên được nó.
Thành tích cuối cùng là: Harry đứng hàng đệ nhất: bốn mươi bốn điểm, Fleur đứng thứ hai: ba mươi sáu điểm, Krum đứng thứ ba: ba mươi điểm, Cedric đứng thứ tư: hai mươi lăm điểm. Đây có thể nó là lần đầu tiên trong lịch sử Tam Pháp Thuật, điểm của các vị dũng sĩ có sự chênh lệch lớn như thế. Thực rõ ràng, người đứng nhất và thứ hai kém nhau đến tám điểm, miễn bàn đến người đứng thứ nhất và đứng cuối cùng chênh lệch gần hai mươi điểm.