Hôm sau là ngày cuối tuần, Harry ngủ thẳng đến qua mười giờ mới rời giường, vì tối hôm trước Ron cùng hai đồng học khác vì hưng phấn là thảo luận mọi chuyện về Tam Pháp Thuật, nháo thẳng đến khuya mới ngủ, khiến hắn ngủ cũng không ngon. Khi rời giường, trong phòng ngủ đã không còn ai, bọn Ron hiển nhiên đã đến lễ đường – không cần nói cũng biết, khẳng định là đi xem Hỏa Diễm Bôi.
Đại sảnh hôm nay đã được trang hoàng mới. Vì đêm nay là Halloween, một đàn dơi trên trần nhà (trầ nhà hôm nay hiện ra ánh nắng mặt trời chiếu rực rỡ) chung quanh đập cánh bay máu, hàng ngàn hàng vạn những trái bí đỏ được khắc thủ công thành những mặt quỷ ở trong góc nhìn lén mọi người. Harry ngồi xuống cạnh Ron và Hermione, hai người họ đang thảo luận học trò nào của Hogwarts đủ tư cách để tham gia thi đấu.
“Ai ai cũng cho là Cedric Diggory.” Hermione nói, “Y được xem như học trò ưu tú vừa đủ tuổi nhất.”
“Ta thật sự không thích hắn!” Ron chán nản ghé vào trên bàn, y thấy Harry bước tới, hướng hắn gật gật đầu, “Thật đáng tiếc Harry không đủ tuổi, bằng không, dũng sĩ của Hogwarts nhất định sẽ là Harry.”
“Nhưng, không có nhiều chuyện ‘bằng không’.” Harry ngồi xuống cạnh bọn họ, “Tình huống hiện tại ra sao rồi?”
“Học trò Durmstrang đều đã đem tên bỏ vào hết rồi.” Ron nói, “Nghe nói có mấy học trò Slytherin cũng bỏ vào, Angelina học viện chúng ta vừa rồi cũng mới ném tên họ vào.”
“Thật đáng tiếc ngươi không thấy được, Fred và George…” Hermione cười đến nỗi không ngồi thẳng dậy được.
“Đúng vậy, hai người bọn uống tăng linh tề lên, vừa bước qua Niên Linh tuyến đã bị bắn ra! Lập tức mọc ra bộ râu bạc thật dài!” Ron mắc cười, “Rất hảo ngoạn.”
Harry nhớ đến cảnh tượng hắn đã từng thấy qua, không khỏi buồn cười, sau đó nói: “Nếu không phải không được phép, ta đoán chừng, Sirius cũng đã sớm viết tên mình quăng vào. Khi ở nhà, y liền oán hận với Remus y cũng muốn tham gia thi đấu.”
“Ngàn vạn lần đừng cho y tham gia!” Ron nhớ đến mấy trò đùa của Sirius và hai anh em sinh đôi, nhưng chính mình lại là người thí nghiệm số một, “Y nếu tham gia, còn không nháo ngất trời đi!”
Lúc này, đội hình Beauxbatons bước vào, từng người từng người tiến qua Niên Linh tuyến, đem tấm da dê ném vào trong ngọn lửa màu trắng xanh. Từng cái tên tiến vào trong ngọn lửa, màu trắng xanh liền biến sang màu đỏ, còn phát ra mấy tia lửa. Harry thấy Layla và Emma, hắn hướng hai nàng cười cười, xem như cổ vũ.
Sau khi kết thúc bữa trưa, Harry cùng hai vị hảo bằng hữu nói rằng mình muốn dạo ngoài hồ, lập tức ra khỏi lễ đường.
Bước ra hồ, Harry vừa tản bộ vừa xoa mi tâm, tưởng tượng đến tối nay tên mình sẽ được bắn ra từ Hỏa Diễm Bôi, hắn liền đau đầu. Dù sao dũng cảm ra đấu với rồng lửa cũng không phải là chuyện gì thú vị, còn có… Hắn đột nhiên nhớ đến hạng mục thi đấu thứ hai, trân bảo mình phải bơi xuống hồ giải cứu… Chết tiệt, hắn như thế nào lại quên chuyện này! Ngay hoàn cảnh hiện tại mà nói, trân bảo tối trọng yếu không phải là… Snape sao? Merlin! Muốn mình trước mắt bao nhiêu người đi cứu Snape… Không cần nói cũng biết, đây chính là một tin tức chấn động! Hắn ngược lại không lo lắng mấy bài báo viết loạn của nữ nhân Rita Skeeter kia, hắn lo lắng chính là, nếu để Dumbledore biết sự quan trọng của Snape đối với mình, y nhất định sẽ hảo hảo lợi dụng chuyện này, đến lúc đó… làm không tốt, y sẽ lợi dụng điểm này khiến Snape lại đi làm gián điệp hai mặt.
Không được! Nhất định phải nghĩ ra một biện pháp mới được! Harry nhíu mày, nhưng hắn đối với chuyện tìm ra trân bảo của dũng sĩ cũng không biết rõ ràng, trước tiên hắn nhất định phải tìm hiểu cách thức chọn trân bảo của dũng sĩ như thế nào.
“Dobby!” Harry nhớ đến gia tinh của mình, lập tức gọi nó đến.
‘Ba’ một tiếng, Dobby mặc khăn trải bàn có thêu chữ Hogwarts xuất hiện trước mặt Harry, tinh thần hưng phấn mà thét to: “Dobby đến gặp Harry chủ nhân, Harry chủ nhân có gì phân phó cho Dobby?”
“Dobby, gần đây hiệu trưởng Dumbledore có tìm ngươi hay không?” Harry hỏi.
“Hiệu trưởng rất ít khi tìm Harry, từ sau khi hỏi Dobby một ít chuyện về Malfoy tiên sinh, y chỉ bảo Dobby hảo hảo giám sát Harry chủ nhân, không nói về những chuyện khác.” Dobby vuốt hai lỗ tai, “Dobby ấn theo sự phân phó của Harry chủ nhân, chỉ nói Harry chủ nhân vẫn ngoan ngoãn học hành, Hiệu trưởng cũng không nghi ngờ gì.”
“Làm tốt lắm!” Harry khích lệ nói, “Phi thường tốt!”
Dobby mặt trướng đỏ bừng, liên tục lắc đầu: “Đây là chuyện Dobby phải làm, Dobby là gia tinh tốt.”
“Hảo, từ giờ trở đi, người giúp ta để ý đến hiệu trưởng Dumbledore, chuyện gì của y có liên quan đến thi đấu Tam Pháp Thuật phải báo cáo với ta, được không?” Harry nói.
“Dobby rất cao hứng được đem tài năng làm việc cho chủ nhân Harry!” Dobby cố gắng cúi đầu.
“Để an toàn… ngươi đem tin tức giao cho Kreacher, để nó đem tin tức đến cho ta.”
“Dobby hiểu, Dobby nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” nói xong, Dobby cúi người thật thấp, sau đó tiêu thất.
***** Ta là tuyên bố danh sách dũng sĩ phân cách tuyến *****
Đêm Halloween lần này đặc biệt dài, có thể bởi vì đây là thịnh yến thứ hai, tất cả không giống như mọi ngày đều thích các món ăn gia tinh đã cẩn thận chuẩn bị, mọi người đều lộ vẻ bất an, một đám cứ nhóng cái cổ lên nhìn Dumbledore trên bàn giáo sư, không hề lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, có mấy người thường xuyên đứng lên xem y rốt cuộc đã ăn xong hay chưa. Dumbledore vẫn luôn híp mắt cười, từng miếng từng miếng ăn món bánh ngọt đến ngấy người mà y thích nhất.
Cuối cùng, khi món điểm tâm trong cái dĩa cuối cùng cũng biến mất, lúc này Dumbledore mới đứng dậy, tiếng ồn ào huyên náo trong lễ đường nhất thời biến mất không còn một mảnh, vẻ mặt mọi người khẩn trương, ánh mắt đầy mong chờ nhìn y, ngay cả Maxime phu nhân và Karkaroff cũng thế. Ludo Bagman mỉm cười hướng vài học trò nháy mắt, còn lại Barty Crouch vẻ mặt lạnh lùng, thật chí còn mang một tia không kiên nhẫn.
Còn một phút nữa, Hỏa Diễm Bôi sẽ chọn ra dũng sĩ xứng đáng nhất. Dumbledore vung ma trượng lên, trừ bỏ mấy ngọn nến trong mấy trái bí đỏ mặt quỷ, những ngọn nến khác trong lễ đường đều bị dập tắt. Lễ đường nhất thời chìm trong bóng tối mờ mờ, chỉ còn Hỏa Diễm Bôi phát ra ánh sáng trắng xanh chói đến nhức mắt từng học trò. Tất cả mọi người đều nín thở, im lặng chờ đợi. Ánh mắt Harry dừng lại ở thân ảnh hắc sắc ngồi nơi góc tường, nhìn chăm chú y vài giây, thấy y đã phát hiện ra mình đang nhìn y chăm chú liền dời ánh mắt đi.
Đã đến giờ! Ngọn lửa trong Bôi đột nhiên chuyển sang màu đỏ, những tia lửa bắn ra bốn phía, một lúc sau, ngọn lửa phun thẳng lên trên, hé ra tấm da dê bị đốt cháy đen bay đến tay Dumbledore – không ít người hít một hơi khí lạnh.
“Dũng sĩ thi đấu của trường Durmstrang là – Viktor Krum!”
“Dũng sĩ thi đấu của trường Beauxbatons là – Fleur Delacour!”
“Dũng sĩ thi đấu của trường Hogwarts là – Cedric Diggory!”
Ba vị dũng sĩ dựa theo hướng dẫn, đi dọc theo bàn ăn giáo bước vào cánh cửa phòng kế bên, nơi đó bọn họ sẽ nhận chỉ thị thứ nhất.
Nhưng, trong lúc nơi đây đang trong tình trạng hưng phấn cùng náo nhiệt, ngọn lửa trong chiếc cốc lại một lần nữa chuyển thành màu đỏ! Tia lửa bắn ra xung quanh, đột nhiên phun ra một tia lửa thật dài, phía trên tia lửa hé ra một tấm da dê, chuyện dị thường khiến mọi người nhất thời im lặng. Dumbledore do dự một chút, vẫn là cầm lấy tấm da dê, mở ra.
Harry trong lòng chùng xuống, chuyện gì đến sẽ phải đến. Ánh mắt của hắn không tránh khỏi nhìn thoáng qua Snape – y đang giấu mình trong một góc tối, không nhìn thấy rõ được. Nhưng Harry có cảm giác y đang nhìn mình, mang theo một tia lo lắng mà nhìn mình. Chuyện này khiến trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, hắn quay đầu lại, chuẩn bị nhận vận mệnh của mình.
Những người khác trong lễ đường lúc này đều đang nhìn chằm chằm Dumbledore, sau một lúc trầm mặc thật lâu, Dumbledore hắng hắng giọng, rốt cục kêu – “Harry Potter!”
Không một tiếng vỗ tay, chỉ có tiếng ong ong nghị luận trong lễ đường. Harry cũng không mở miệng, chỉ bình tĩnh ngồi im tại chỗ. Hắn cảm giác được, Ron và Hermione ngồi bên cạnh cũng đang chấn động,
Dumbledore cùng mấy giáo sư chụm đầu thì thầm một trận, lại nhướn mày, nhìn nhìn Harry, tựa hồ như muốn nói gì.
Nhưng không đợi đến lúc Dumbledore mở miệng, Sirius là người đầu tiên nhảy dựng lên, kêu lớn: “Điều này không có khả năng! Y còn chưa tới mười bảy tuổi, y sao có thể tham gia trận đấu nguy hiểm như vậy a! Hiệu trưởng Dumbledore, Niên Linh tuyến của ngươi có phải hay không có vấn đề!”
Ron cũng đứng lên, phản đối: “Đúng, hiệu trưởng Dumbledore, ta dám cam đoan Harry không đem của y bỏ vào Hỏa Diễm Bôi! Nhất định là có âm mưu!”
“Đúng, chúng ta tin Harry!” Hermione cũng đứng lên nói.
Trong lòng Harry bỗng nhiên ấm áp, hắn nguyên bản còn tưởng rằng Ron sẽ giống như quá khứ nghi ngờ mình, không nghĩ đến… y vẫn giúp đỡ mình!
“Đúng vậy!” Draco cũng lên tiếng, “Danh tiếng của Harry đã đủ lớn, ta nghĩ y không cần dệt hoa trên gấm! Nhất định đã có người lừa Hỏa Diễm Bôi, cố tình hãm hại Harry!”
“Harry… ngươi có hay không đem tên bỏ vào Hỏa Diễm Bôi?” Dumbledore nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
“Không.” Harry trả lời ngắn gọn, “Ta cũng không hề sử dụng thủ đoạn gì đem tên mình bỏ vào Bôi. Hơn nữa… nếu được phép nói, ta thỉnh cầu đừng cho ta tham gia thi đấu.”
Lời vừa được nói ra, cả trường liền ồ lên. Mọi người lập tức châu đầu ghé tai, khe khẽ bàn tán.
“Ta e rằng không được, Harry.” Dumbledore ý nói mọi người im lặng, “Ta trước đã nói qua, một khi tên của ngươi được chọn, khế ước sẽ được lập thành, ngươi nhất định phải tham gia thi đấu.”
“Nhưng đây không phải là ta tự nguyện, giống như Draco đã nói, chỉ e rằng, có người muốn hãm hại ta.” Harry trầm ngâm một lúc, nói tiếp, “Muốn qua mặt được Hỏa Diễm Bôi cũng không phải chuyện đơn giản, hơn nữa, ta gây thù chuốc oán cũng nhiều…”
Hắn nói thực khéo, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đang muốn ám chỉ đến Thực Tử đồ, dù sao hắn cũng là “Cậu bé sống sót”. Không ít người còn liên tưởng đến hành động vượt ngục để trả thù của vợ chồng Lestrange năm ngoái, bắt đầu vì hắn mà lo lắng.
“Chuyện đó để sau này chúng ta sẽ thương lượng đi, ngươi trước tiên đến phòng phía sau đi.” Dumbledore rốt cuộc vẫn nói như vậy.
Harry gật gật đầu, cho ba hảo bằng hữu đang lo lắng cho mình một ánh mắt trấn an, hướng bàn giáo sư bước đến.
Chỗ Snape ngay cạnh lối ra vào, y liếc nhìn Harry một cái, nhưng cùng lúc, Harry cũng ngẩng đầu nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau. Do dự một lúc, Snape vẫn nói một câu: “Phải cẩn thận.” Harry đáp lại bằng một nụ cười nhợt nhạt.
Chuyện đó bất quá chỉ xảy ra trong vài giây, hơn nữa Snape lại ngồi trong góc khuất, lễ đường thì đang tối mờ mờ, nên không ai phát hiện ra cuộc trao đổi nho nhỏ của hai người, trừ bỏ… Sirius vẫn đang theo dõi đứa con nuôi, thấy cảnh tượng này, y không khỏi khẽ thở dài.
Harry mang một nụ cười khéo léo, đẩy cánh cửa kia ra, bước vào căn phòng nhỏ. Cuộc chiến của hắn, sắp bắt đầu rồi…