HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 64: Bói toán – Xung đột




Chương trình học ngày đầu tiên của năm học mới quả thực là cơn ác mộng đối với không ít người. Sáng hôm nay, bão đã ngừng, nhưng trên trần nhà vẫn còn mây đen dày đặc. Harry kiểm tra thời khóa biểu của mình, bên tai truyền đến tiếng thảo luận của hai anh em sinh đôi làm thế nào để mình hợp tuổi, hoàn hảo tham gia vào cuộc thi Tam Pháp Thuật. Ân, hoàn hảo hôm nay không có tiết Ma Dược. Nghĩ đến Snape, trong lòng Harry xẹt lên một tia đau đớn, thật không biết đối mặt với y như thế nào.

Buổi sáng là lớp Thảo Dược của giáo Sprout, ở khu nhà thứ ba. Nhóm tiểu sư tử Gryffindor không thể không mang theo găng tay da rồng, vắt ra thứ dịch nhớt nhợt ghê tởm. Biểu tình trên mặt Ron như muốn nói nếu bữa tối hôm qua vẫn còn cũng nhất định sẽ ói ra hết.

Tiếp theo lớp Sinh vật Huyền bí của Sirius – Tôm đuôi nổ chết tiệt! Hagrid cư nhiên càng ngày càng đề cử thứ này thứ nọ với y! Mà Sirius cư nhiên cũng đáp ứng, nói cái gì mà rèn luyện khả năng chịu đựng của bọn họ! Đối với sinh vật có đuôi gai nhọn lại còn phát ra lửa, trong lòng Harry vẫn còn sợ hãi chúng. Cũng chỉ có Hagrid cho rằng chúng nó đáng yêu. Cảnh này khiến Draco đều duy trì cách xa ba thước với sinh vật nguy hiểm kia suốt cả tiết học.

Buổi chiều, lớp Bói toán thôi miên học trò lại bắt đầu. Trelawney mang chiếc kính to cực kỳ không tương xứng với khuôn mặt ốm yếu của nàng, mơ màng hỏi thăm bọn họ. Vòng cổ và vòng tay trên người nàng lấp lánh, nổi bật dưới ánh nến khiến người ta choáng váng hoa mắt. Vừa nhìn thấy Harry, nàng dùng giọng nói tràn ngập bi thương thì thầm: “Cưng ơi, nội nhãn của ta xuyên thấu qua gương mặt dũng cảm của ngươi, thấy được nội tâm phiền não của ngươi…”

“Xin lỗi, giáo sư, hiện giờ chúng ta đang giờ học, về vận mệnh ‘bi thảm’ kia của ta, ngài có thể sau khi tan lớp kể lại để ta tham khảo.” Harry đánh gãy những lời sắp thao thao bất tuyệt của nàng, không ít học trò dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn.

“Đương nhiên…” Giáo sư Trelawney trở lại đề tài chính, “Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về những vì sao, những người có thể lý giải những bước thần vũ của chúng, mới có thể thấy được chuyển động của các hành tinh cùng những điềm báo thần bí. Vận mệnh của nhân loại có thể dùng ánh sáng của các hành tinh để giải thích, đó là những ánh sáng hòa hợp…”

Harry không tập trung nghe, từ trong túi lấy ra bộ bài Tarot, bày ra bàn. Phương pháp tiên đoán bằng tinh tượng đối với hắn mà nói còn quá thâm ảo, huống hồ, nghe những lời dối trá bất tận của Trelawney, không bằng hắn đến rừng Cấm thỉnh giáo Nhân mã – dù sao, bọn họ mới là bậc cao thủ trong phương diện đoán sao.

“Harry!” Ron đột nhiên thấp giọng gọi hắn.

“Chuyện gì?” Harry tập trung lại, hắn nhìn quanh, phát hiện toàn bộ đồng học trong lớp đều đang nhìn hắn. Sao vậy? Lúc này hắn mới phát hiện Trelawney tựa hồ đang nói chuyện gì đó liên quan đến mình.

“Cưng ơi, ta nói ngươi rõ ràng sinh ra dưới tác động xấu của sao Thổ,” Giáo sư Trelawney nói, nàng bắt gặp Harry rõ ràng không nghe mình giảng, có chút phẫn nộ. Nhưng, nàng rất nhanh liền chú ý đến bộ bài Tarot của hắn trên bàn, tựa hồ có chút kinh ngạc mở miệng nói, “Đứa nhỏ, rõ ràng, ngươi sử dụng thứ này còn quá sớm, các ngươi đến năm thứ năm mới học… Ngươi hiện muốn nhìn cũng không ra được gì…”

“Nhưng ta cảm thấy ta có thể.” Harry nhẹ nhàng nói, khiến xung quanh kinh ngạc một mảnh mà nín thở.

“Vậy ngươi có thể xem cho ta một quẻ không? Xem vận mệnh của ta, coi thử ngươi sẽ nhìn được chuyện gì.” Trelawney đối với sự kiêu ngạo của hắn hiển nhiên có chút tức giận.

Harry nhìn nàng một cái, cúi đầu, rất nhanh xáo bài rồi bày bài. Hắn sử dụng bài trận tam giác giản đơn nhất. Hắn ngẩng đầu cười với nàng: “Vậy ta dùng bài trận đơn giản nhất mà ta hay dùng để xem, nếu ta nói có gì không đúng, hy vọng giáo sư ngài sẽ chỉ đạo nhiều hơn.”

Mở lần nhứ nhất, tiêu biểu cho quá khứ: Kẻ ngốc, nghịch vị. “Ngài có thiên phú hơn người, nhưng do sự trói buộc của lý trí… phải sống lang thang, nghèo túng chán nản… Không sợ bôn tẩu khắp nơi…”

Mở lần thứ hai, tiêu biểu cho hiện tại: Ẩn sĩ, nghịch vị. “Ngài đã vượt qua sự kiện nào đó, có được sự an nhàn tạm thời… nóng lòng muốn thành công…Giả vờ như ngài có được tài năng kỳ thật chỉ là kỹ xảo chứng tỏ ngài vẫn chưa hoàn thiện được mình…”

Mở lần thứ ba, tiêu biểu cho tương lai: Tháp, chính vị. “Nhược điểm của ngài bị tiết lộ, cũng bị đẩy vào vị trí bất lợi… Ngài sẽ gặp phải sự phá hoại, thương tổn… nhưng vẫn có những chuyển biến rất lớn…”

“OK, đây là quẻ bói của ta.” Harry lại ngước đầu nhìn Trelawney: “Ngài cho rằng ta có nói gì không đúng không?”

Sắc mặt Trelawney trở nên cực kỳ tái nhợt, nàng thì thào tự nói: “Phá hoại? Không…”

“Nhưng không phải không có chuyển biến.” Harry thu lại bài, “Nói rõ hơn một chút… Ân, có lẽ không quá một năm Ngài sẽ bị đuổi việc.” Mức độ chính xác của chuyện này rất lớn Chỉ cần đến gần con cóc màu hồng kia, Trelawney lập tức phải xách hành lý rời đi.

“Ngươi nói cái gì?” Trelawney rõ ràng đã bị chọc tức, “Ta do đích thân hiệu trưởng Dumbledore mời đến, y sẽ không đuổi việc ta, sẽ không!”

“Đây chỉ là tiên đoán từ phía ta, giáo sư.” Harry nhún vai, lúc này, chuông tan học reo vang, “Hiện tại, ta nghĩ chúng ta phải tan lớp, phải không, giáo sư?”

Trelawney mệt mỏi không chịu nổi mà ngã vào ghế dựa, cố gắng phất phất tay. Harry gật gật đầu với nàng, ra khỏi lớp học.

***** Ta là Moody xuất trướng phân cách tuyến *****

“Hắc, bồ tèo, ta nói, ngươi thật sự biết bói toán?” Ron bất khả tư nghị, “Nàng thật sẽ bị đuổi việc sao?”

“Đó chỉ là tiên đoán của ta.” Harry thần bí nói, “Chính xác hay không, để thời gian chứng minh đi.”

Hắn nhìn lướt bốn phía xung quanh, hiển nhiên màn vừa rồi trong lớp khiến không ít người nhỏ giọng nghị luận về hắn. Vẻ mặt Lavender Brown nhìn hắn khủng hoảng. Hai người một bên trò chuyện, một bên đi về phía lễ đường.

“Hắc, Weasley!” Trên hành động, Draco vẫy tờ “Nhật báo Tiên tri” lớn tiếng gọi, “Xem này!”

Ron bước lên phía trước lấy tờ báo, xem kỹ: “Rita Skeeter chết tiệt!”, trên báo viết rất nhiều lời chửi bới Weasley tiên sinh, cùng với tật nghi thần nghi quỷ của Moody.

“Nữ nhân điên khùng này!” Draco than thở, “Nàng một lần còn viết một đống lời chửi cha ta, ai cũng có thể quản trừ nàng!” Nói xong liền đặt tay lên vai Harry.

“Không được chạm vào y!” Một thanh âm khàn khàn truyền đến, lập tức một đạo bạch quang xuất hiện!

Trong lòng Harry cả kinh, theo bản năng đẩy Draco ra đất, tránh được đạo bạch quang kia. Thần chú đánh thẳng xuống đất, để lại một cái hố thật sâu.

Hai người khó khăn ngước đầu lên nhìn, Mad-eye Moody khập khiễng từ trên bậc thang bước xuống, chiếc chân gỗ của y phát ra tiếng lộc cộc vang trên hành lang. Y tựa hồ rất kinh ngạc khi Harry giúp Draco, nhưng bởi trên gương mặt đầy sẹo, cho nên sự kinh ngạc trên mặt cũng không thấy rõ.

“Ngươi… vì sao…” Moody lớn tiếng nói, “Y thuộc nhà Malfoy! Lucius Malfoy phụ thân của y là một Thực Tử đồ!”

“Nhưng Draco là bằng hữu của ta, chuyện đó và phụ thân y không liên quan.” Harry đỡ Draco đứng dậy, nói: “Hơn nữa đây là trường học, trong trường học không sử dụng thuật Biến hình với học trò… Đây là trái với nội quy dạy học của trường!”

“Người như vậy không đáng làm bằng hữu!” Moody trừng mắt với hắn, “Harry, Draco Malfoy rất rõ ràng là một Thực Tử đồ dự bị!”

“Để ta xem đang xảy ra chuyện gì… Ân? Một giáo sư, hạ chú với một học trò?” Snape từ cầu thang bước xuống, trường bào hắc sắc cuộn sóng rất có khí thế kinh người.

“Snape? Hừ, chỗ này thật nhiều lão bằng hữu!” Moody cười lạnh, “Chúng ta đã lâu không gặp đi!”

“Xem ra ngươi đối với chuyện nghiên cứu thùng rác có một bước tiến lớn (Chú thích: sự kiện thùng rác xem thêm tập thứ tư HP, câu trên là giáo sư chọc Moody nghi thần nghi quỷ).” Snape cười lạnh, “Hoặc có thể nói… cái này coi như là bệnh nghề nghiệp của đám Thần Sáng… Dễ như vậy đã có thể đoán được nghề nghiệp tương lai của học trò?”

“Snape! Ta nhớ rõ ngươi cùng lão Malfoy quan hệ không tệ… Quả là rắc chuột một ổ!” Con mắt ma thuật của Moody xoay vòng vòng, “Nhanh như vậy đã muốn bênh vực cho đứa con nuôi của ngươi!”

“Ta không nghĩ chuyện này có gì phải bênh vực, giáo sư Moody.” Harry rất nhanh xen mồm vào, “Bảo hộ học trò của trường học không bị thương tổn, đây là trách nhiệm căn bản nhất của một vị giáo sư.”

“Harry, ngươi nói rất đúng!” Giáo sư McGonagall ôm một chồng sách thật cao vội vã bước đến, “Giáo sư Moody, ngươi đang làm cái gì đây?”

“Dạy học.” Moody nói, “Ta nhất định phải hảo hảo dạy cho tiểu tử này một bài học!”

“Ngươi có thể cấm túc, hoặc gọi phụ huynh đến, nhưng ngươi không thể dùng thuật Biến hình để đối phó với một đứa nhỏ!” Giáo sư McGonagall nghiêm túc nói, “Ta nghĩ hiệu trưởng Dumbledore hẳn đã nói rõ ràng với ngươi.”

“Đúng, hắn có lẽ đã đề cập qua.” Moody gãi cằm, thờ ơ nói, “Nhưng ta cho rằng, y cần một sự giáo huấn…”

“Nơi đây là Hogwarts chứ không phải văn phòng Thần Sáng của ngươi!” Snape bất mãn nói, “Ta nghĩ ta nhất định phải đến nói chuyện này với Dumbledore, có liên quan đến sự an toàn của học trò trong viện của ta…”

“Ngươi cứ việc đi.” Moody hung hăng nói, “Ta cũng sẽ nói với y, trường học này quản lý… rất lơi lỏng.” Y kéo cái chân gỗ, khập khiễng bước lên tầng trên.

Snape sâu sắc liếc mắt nhìn Harry một cái, sau đó quay người đi về hướng lễ đường. Harry nhìn thân ảnh của y, im lặng không nói gì.

“Y muốn làm cái gì vậy?” Draco nhỏ giọng hỏi, “Ta cái gì cũng không làm, vì sao lại công kích ta?”

“Có lẽ y nghi ngờ ngươi muốn công kích ta.” Harry sửa sang lại y phục của mình, cho chính mình một bùa ‘Rửa sạch.”

“Lại là người hâm mộ trung thành của Cứu thế chủ?” Draco châm chọc.

“Cũng không phải ta muốn y hâm mộ ta! Ta cũng không muốn có một người hâm mộ ‘như thế’.” Harry nói, “Có lẽ, đây là căn bệnh chung của Thần sáng – nghi ngờ tất cả, chỉ hy vọng sau này Sirius sẽ không biến thành như vậy…”

“Nếu ta thật sự trở thành như thế, ngươi sẽ thế nào a?” Sirius đứng sau bọn họ hỏi, hiển nhiên y cũng vừa mới tan lớp, cũng vừa lúc nhìn thấy màn vừa rồi.

“Ta cũng không làm gì, dù sao ngươi cũng là cha đỡ đầu của ta.” Harry cười giả lả, “Bất quá, ta đoán chừng Remus sẽ cho ngươi ngủ dưới đất…”

“Hắc! Ngươi không chừa chút mặt mũi nào cho ta sao?” Sirius che cái miệng của hắn, “Ta hiện tại đang là giáo sư của ngươi.” Y vội vàng nhìn xung quanh có học trò chú ý đến y hay không, hoàn hảo… không có học trò nào chú ý đến bọn họ, chỉ có hai người Draco và Ron đang cười thầm.

“Nhưng ta nói thật mà.” Harry kéo tay y ra, “Mấy hôm trước ngươi không phải là ngủ dưới đất…”

“Đủ rồi!” Sirius níu chặt hắn, “Ngươi – nên – đi – ăn – tối.”

Harry và hai người kia nhìn nhau trao đổi, lén cười mà theo cha đỡ đầu của mình đi về phía lễ đường, xem ra…Sirius rất là đói bụng a! Như thế nào đi nhanh như vậy