Sau buối tối ngày hôm đó, Harry cũng không đến tìm Snape nữa. Những ngày nghỉ kế tiếp trở nên buồn tẻ chán ngắt, khiến hắn cảm thấy muốn phát điên lên. Để giảm bớt sự thống khổ này, Harry bắt đầu nghiên cứu những quyển sách hắc ma pháp hắn mang theo về, tự một mình luyện tập trong tầng hầm nhà cũ của Black; hắn tập vẽ đồ án tử vi, sử dụng bài Tarrot, tự nâng cao năng lực bói toán của mình. Hắn muốn làm cho mình bận rộn, để quên đi chuyện kia.
Sau khi trở lại số 12 Quảng trường Grimmauld, Harry cũng nói chuyện với Sirius một lần. Đương nhiên, hắn cũng không thập phần thẳng thắn với y (dù sao Sirius cũng là đồ miệng rộng (nhiều chuyện), hắn không hy vọng sẽ bị Dumbledore phát hiện ra cái gì), hắn chỉ nói mình vào năm thứ nhất phát hiện Snape vì bảo hộ mình mà bị mọi người hiểu lầm, còn y vẫn tiếp tục chiếu cố hắn như thế nào, bản thân dưới sự bảo hộ của y đã dần dần thích y. Harry cũng nói với Sirius, hắn biết rất rõ người Snape thích là mẹ, giữa bọn họ sẽ không có kết quả. Cho nên hắn nếu đã nói rõ tâm ý của mình, hắn sẽ không tiếp tục đi tìm y, bởi vậy, Sirius không cần lo lắng gì nữa. Sirius tuy rằng đối với chuyện này vẫn còn nhiều lời muốn nói, nhưng khi nghe Harry nói như vậy, y cũng không mở miệng nói nữa.
Đến khi Harry đem mấy quyển sách hắc ma pháp đều nghiên cứu qua một lần, mà bài Tarrot hắn cũng đã thập phần thành thạo, thì nghỉ hè cuối cùng cũng kết thúc. Hắn nhẹ nhàng thở ra, tối thiểu, khi trở lại trường, hắn sẽ có không ít chuyện để làm, sẽ không như bây giờ ngột ngạt đến phát điên.
Trước ngày nghỉ hè kết thúc một tuần, Sirius nhận được thư của Dumbledore: mời dự cuộc họp của các giáo sư. Nhưng sau khi y trở về vẻ mặt rất hưng phấn, thỉnh thoảng nói với Remus đại loại như ‘Sao lúc đó chúng ta lại không có cơ hội này’, cũng đối Harry giữ một bộ dáng thần thần bí bí. Harry không cần đoán cũng biết là về chuyện Tam Pháp Thuật, xem ra năm nay mình trốn không thoát, cuối cùng vẫn phải đến đối diện với gương mặt rắn của Voldermort một lần.
Sáng sớm ngày một tháng Chín, Harry mang theo hành lý mà Sirius đã chuẩn bị hảo cho mình (đêm qua hắn không thể giả bộ như không phát hiện ra một bộ lễ phục kiểu dáng đẳng cấp Gryffindor), liều lĩnh băng qua mưa gió, xuyên qua ga số Chín Ba phần Tư, leo lên tàu tốc hành Hogwarts.
Ngồi trong toa xe, bốn người Harry làm thành một vòng tròn, đàm luận về chuyện xảy ra đêm World Cup. Ron tuy rằng nghe được một ít thông tin rời rạc từ Weasley tiên sinh, nhưng đến khi Harry thuật lại vẫn sợ hãi.
“Sử dụng Thần chú Không Thể Tha Thứ là bất hợp pháp sao?” Ron hỏi.
“Nhưng y xuống tay với gia tinh, hơn nữa y có quyền xử người hầu của mình, đây là hợp pháp.” Hermione nói, “Điều luật này được Ma Pháp bộ cho phép.”
“Ta nghĩ, hình như Barty Crouch đang giấu chuyện gì.” Draco nói, y đã được nghe mọi chuyện xảy ra từ Lucius, “Thực rõ ràng, Barty Crouch không muốn để cho gia tinh nói ra bí mật không thể để cho bất kỳ ai biết.”
“Chẳng lẽ có liên quan đến Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy?” Hermione suy đoán, “Crouch tiên sinh từng có liên quan gì đến Thực Tử đồ sao?”
Draco nói: “Chuyện này ta từng nghe phụ thân nhắc qua, đứa con của Barty Crouch gia nhập Thực Tử đồ, sau bị chính tay y đưa vào ngục Azkaban, mấy năm sau thì chết vì bệnh.”
“Ngay cả đứa con của mình cũng xuống tay, xem ra y đối gia tinh làm như vậy cũng không làm người khác ngạc nhiên.” Ron nói.
Ba người (Harry không mở miệng nói chuyện, nhắm mắt giả vờ ngủ gật) lại thảo luận một trận, cũng không kết luận được chuyện gì. Sau đó, Ron nhắc đến chuyện Weasley phu nhân chuẩn bị cho y một bộ lễ phục: “Mẹ cùng ba ba lúc nào cũng thần thần bí bí, nói cái gì năm sẽ chính thức…”
“Thế nhưng ta lại nghe ba ba ta nói, năm nay Hogwarts sẽ tổ chức Tam Pháp Thuật.” Draco công bố sự thật.
“Sao… Tam Pháp Thuật không phải đã ngưng tổ chức trong nhiều năm rồi sao? Bởi vì nó rất nguy hiểm, cho nên không phải đã nói không cho học trò tham gia nữa sao?” Hermione nói.
“Nghe nói Dumbledore đề nghị tổ chức lại, hơn nữa cũng nghe nói năm nay sẽ tăng cường đề phòng, sẽ giảm tối đa sự nguy hiểm.” Draco nói, “Ba ba ta vốn cũng không đồng ý tổ chức cuộc thi nguy hiểm như vậy, nhưng các giáo sư khác đều đồng ý, y cũng chỉ có thể thuận theo… Trường Beauxbatons và Durmstrang sẽ gửi học trò đến, năm nay còn có vũ hội…”
“Vũ hội? Vì vậy mà ta phải mặc quần áo khó coi như thế này sao?” Ron từ trong rương hành lý kéo ra cái được gọi là lễ phục: Lễ phục thật dài màu trà bằng nhung mượt mà, cổ tay áo được viền ren xỉn màu.
Từ trong cổ Draco phát ra một thanh âm không thể kiềm chế được: “Oh Nội y Merlin, đây là thẩm mỹ của gia đình ngươi sao?”
“Hắc, đừng dùng thẩm mỹ của gia tộc Malfoy đến chê cười ta!” Ron tức giận nói, y sầu thảm mà kéo kéo miếng viền ren, “Mặc cái này sao? Còn không bằng trực tiếp giết ta ”
“Nếu vậy… thử đưa cho ta đi?” Hermione cầm lấy bộ lễ phục, “Vũ hội còn cách khá xa, ta sẽ nghĩ biện pháp sửa nó lại cho đẹp hơn.”
Ron xúc động nhìn nàng: “Hermione, ngươi thật sự có biện pháp? Thật quá tốt, ngươi thật sự là cứu tinh của ta!” Y nhào tới ôm nàng một cái thật chặt, sau đó, mới nhớ hành động vừa rồi có bao nhiêu thất lễ, không khỏi đỏ mặt lên. Hermione cũng xấu hổ, xoay mặt ra ngoài cửa sổ. Draco thấy thế liền hiểu, có chút cảm khái: Hermione tuy rằng là Muggle, nhưng nếu với Weasley… Thật sự đáng tiếc!
***** Ta là nghi thức phân viện phân cách tuyến *****
Cả một đám ướt nhẹp tháp tháp bước xuống xe ngựa, may mắn bốn người Harry đã sớm có sự chuẩn bị, một bùa “Impervius” là giải quyết vấn đề. Trên bậc thang bằng đá cẩm thạch trước tiền sảnh, Peeves đang đùa giỡn bằng cách ném mấy trái bóng nước, khiến không ít học trò càng thêm chật vật khó khăn. Giáo sư McGonagall hổn hển gào thét với nó, Peeves chỉ cười khanh khách mà không để ý đến nàng. Nhưng khi bọn Harry bước lên bậc thang, Harry nghiêm khắc nhìn nó một cái, Peeves không lên tiếng, nhưng cũng không dám ném bóng nước vào bọn họ, mà lại quăng trúng một tiểu nữ sinh năm thứ hai. Thân là người thừa kế học viện, lũ yêu ma nhất định phải tôn trọng bọn họ – đây là luật định từ ngàn năm của Hogwarts.
Bước vào lễ đường, Harry liếc mắt liền thấy được Snape đang ngồi trên bàn giáo sư, y nhìn qua gầy đi không ít, hai gò má hõm xuống, có vẻ hơi tiều tụy, tóc trên đầu lại đầy dầu, rối lại thành một đoàn, dán lên trên mặt. Y nhìn thấy Harry, môi giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó. Harry lướt qua, ngồi vào vị trí của mình.
Y bị sao vậy? Vì sao lại không biết tự chiếu cố mình? Harry lo lắng trong lòng. Snape cũng để ý thấy Harry gầy hơn một chút, tiểu quỷ chết tiệt, hắn vốn đã gầy tong gầy teo, hiện tại cũng chỉ còn một bộ xương, con chó ngu ngốc kia cũng không biết chiếu cố hắn cho tốt sao?
Sau khi một đám tiểu động vật bẩn hề hề được mũ phân loại phân vào từng học viện khác nhau, Dumbledore đứng dậy, thanh âm ong ong nói chuyện trong lễ đường lập tức ngừng lại, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng mưa và gió đang gầm rú bên ngoài. Dumbledore bắt đầu tuyên bố một ít nội quy trường học, Harry không để ý nghe lấy một chút, hắn chú ý thấy trần nhà năm nay trở nên thật hơn bao giờ hết, hoàn toàn dựa theo bầu trời bên ngoài mà biến hóa: mây mang dấu hiệu bão táp đã thành màu tím đen cuồn cuộn trên bầu trời, từ bên ngoài dội vào một tiếng sấm, một tia sét lâu lâu cũng xẹt ngang qua trần nhà. Đây không phải là cảnh báo, Ma pháp giới năm nay sẽ có đại sự phát sinh a? Xem ra Dumbledore đã bố trí trước không ít chuyện, ví dụ như, Tam Pháp Thuật. Hừ, chỉ hy vọng… tất cả sẽ thuận lợi như sự bố trí của y… Khóe miệng Harry dần hiện ra một nụ cười mỉa mai.
“Ta rất tiếc khi nói với các ngươi, năm nay Cúp Quidditch của trường sẽ không được tổ chức… Bởi vì vào đầu tháng mười năm nay sẽ bắt đầu một cuộc thi khác, và kéo dài suốt năm học… Nhưng ta cam đoan, các ngươi sẽ rất thích cuộc thi đấu này…”
Cuối cùng đã nói đến vấn đề quan trọng, Harry cũng không chú ý quá nhiều vào biểu tình thất vọng rồi kinh ngạc của các thành viên trong đội, hắn bắt đầu chú ý tình hình ngoài cửa. “… Ta rất hào hứng tuyên bố, Hogwarts, năm nay…” Dumbledore còn nói chưa xong, lúc này, một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, cánh cửa lễ đường phanh một tiếng mở ra.
Một người đã đứng ngoài cửa, một tay chống gậy, người trùm chiếc áo choàng lữ hành màu đen, y bước vào lễ đường, từng bước đi tạo thành những tiếng khanh khách trong lễ đường giờ đã trở nêm im ắng, một tia sét đánh ngang qua trần nhà, chiếu sáng rõ khuôn mặt người kia. Không ít học trò nhát gan đã kêu lên một tiếng sợ hãi, đó là khuôn mặt đáng sợ hung tợn: những vết sẹo ngang dọc, miệng giống như một vết cắt sâu méo mó, mũi bị thiếu mất một miếng, nhưng làm người ta sợ nhất chính là đôi mắt người kia, trong đó một con mắt rất bình thường, vừa nhỏ vừa đen, nhưng con mắt kia vừa lớn lại tròn, màu xanh lam. Con mắt xanh lam đó không ngừng chuyển động, cũng không chớp mắt, trên chuyển dưới chuyển, liếc trái nhìn phải, không giống như một con mắt bình thường, con mắt xanh lam chuyển qua bên phải, hướng về sau gáy, nên chỉ có thể thấy con mắt của y trắng dã.
Mad-eye Moody! Harry cười lạnh đánh giá y, tiểu Barty Crouch đã mất rất lớn một phen công phu!
Dumbledore nói cùng y vài câu, rồi giới thiệu với mọi người: “Đây là giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp của chúng ta năm nay – giáo sư Moody!”
Những tiếng nghị luận khe khẽ nổi lên về vị giáo sư này, Ron và Hermione bắt đầu nói về chuyện liên quan đến Moody mà sáng nay Weasley tiên sinh phải xử lý.
Sau khi trầm mặc một lúc, Dumbledore tiếp tục nói: “Ta rất vinh hạnh mà thông báo cho các ngươi, vào tháng sau, Hogwarts sẽ gánh vác một việc trọng đại cực kỳ hào hứng – Tam Pháp Thuật…” Tiếp theo, y giới thiệu một ít về lịch sử Tam Pháp Thuật cùng sự an toàn trong thi đấu của năm nay, sau đó nói, “Hiệu trưởng hai trường Beauxbatons và Durmstrang sẽ cùng học trò đến trường chúng ta vào tháng mười, ba vị tuyển thủ sẽ được tiến hành tuyển chọn vào đêm lễ hội Halloween, đến lúc đó sẽ có một vị trọng tài công chính liêm minh quyết định người nào đủ tư chất giành cúp, đó là quang vinh của trường học bọn họ, người chiến thắng còn được một ngàn đồng Galleon vàng tiền thưởng.”
Sau một trận ong ong thảo luận hào hứng, Dumbledore còn nói minh bạch rằng quy định học trò chưa đủ mười bảy tuổi thì không được tham gia thi đấu, khiến cho một ít người bất mãn.
Chưa đủ mười bảy tuổi thì không được tham thi đấu? Hừ, thôi đi! Harry cười lạnh, vậy lúc đó Tiểu Barty Crouch sao có thể lôi ta vào cuộc? Nếu không có đồng ý ngầm của ngươi, Hỏa Diễm Bôi sao có thể khinh địch bị che mắt như vậy, kia chính là ma pháp vật cổ xưa, như thế nào bị một lời nguyền lú lẫn dễ dàng lừa gạt được! Dumbledore, tất cả tất cả không phải đều là hảo an bài của ngươi sao?
Nhìn nhóm tiểu động vật thảo luận sôi nổi, Harry cười nhẹ: hảo, ta sẽ chờ, nhìn xem ngươi an bài cho ta trò hay nào…