Đã gần đến bình minh, trong rừng đã có chút ánh sáng mờ mờ, đầu lâu trên bầu trời phát ra ánh sáng xanh lè, khiến người ta có cảm giác dựng tóc gáy. Sirius và Snape bước đến khoảnh đất trống cách đó không xa, Sirius ếm vài bùa Tĩnh Âm, nghĩ nghĩ, lại thêm một bùa chiếu sáng. Làm xong, y mới xoay người lại, đánh giá Snape.
Sirius không thể không thừa nhận, Snape so với khoảng thời gian làm trò hề lúc xưa đã khác biệt nhiều lắm. Y phục Muggle của y rất đáng chú ý, chiếc quần được may gọn gàng hòa hợp với áo sơ mi lộ ra dáng người cao to của Snape. Y lúc này mới phát hiện, Snape kỳ thật không hề ốm yếu, thân thể Snape kỳ thật rất hảo. Mái tóc cũng không còn nhờn dầu, nhìn qua thập phần trơn mượt gọn gàng, không biết y dùng dầu gội gì? Nếu không… lần sau đến mượn y dùng thử? Trong đầu Sirius đột nhiên hiện ra một ý nghĩ kỳ quái. Y lắc lắc đầu, hòng đem cái ý nghĩ kỳ lạ kia đuổi đi.
“Ta nghĩ… ngươi không phải gọi ta đến chỉ để nhìn ngươi lắc đầu một cách ngu ngốc? Thật sự rất tiếc, cái đầu vụng về của ngươi dù lắc như thế nào trí thông minh cũng không nhiều hơn đâu. Cẩn thận không lại đem trí tuệ không nhiều lắm làm rớt ra hết!” Snape đối với hành động buồn cười của y châm chọc.
“Mũi thò lò chết tiệt!” Sirius nhất thời liền phát hỏa, “Nếu không phải vì Harry, ngươi nghĩ ta muốn thấy ngươi sao?”
“Hừm, có chuyện gì thì nói nhanh.” Snape trừng mắt nhìn y, hắn thật sự không có kiên nhẫn đối với con chó ngu ngốc này, nhưng nghe y nói có chuyện liên quan đến Harry, Snape vẫn chịu đựng tính tình của đối phương để nghe y nói.
“Snape, ngươi, đến tột cùng là có ý đồ gì?” Sirius nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi đối với Harry, đến tột cùng là có ý đồ gì?’
“Trong đầu ngươi đều là cặn bã hay sao?” Snape nhướng một bên mày, “Harry là học trò của ta, ta là giáo sư của y! Ta có trách nhiệm dạy y, ta có thể đối y có ý đồ gì được chứ?”
“Ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao! Ngươi vẫn hận James, vì James cướp Lily, hiện tại, ngươi nghĩ cướp Harry, hảo hảo trả thù James trong quá khứ đã vũ nhục ngươi!” Sirius lạnh lùng nói.
“Cướp Harry?” Snape cười lạnh, “Cáp, trí tưởng tượng của ngươi đúng là rất phong phú, Black.”
“Hừ! Ngươi đừng nói xạo! Ta đã nhìn thấy! Ngươi là cố ý, cố ý tiếp cận Harry, cố ý quan tâm y, cố ý khiến cho y thích ngươi. Hiện tại, mục đích của ngươi đã đạt được rồi. Sau đó, ngươi sẽ ruồng bỏ y, cho y thương tâm cả đời! Đúng hay không?” Sirius cười lạnh nói.
“Harry… thích ta?” Snape nghi hoặc hỏi lại, “Ngươi chắc đã uống nhầm thuốc rồi, con chó ngu ngốc. Harry như thế nào lại thích ta?”
“Còn nói không phải. Ta đã nhìn thấy tất cả! Ánh mắt của Harry khi nhìn ngươi… Mục đích của ngươi không phải như vậy sao?” Sirius quát.
“Chuyện đó là không có khả năng!” Snape ngay cả châm chọc cũng lười, “Harry không có khả năng thích ta, ngươi nhất định nghĩ sai rồi!”
“Vậy ngươi vì sao lúc nào cũng quấn quýt lấy y?”
Đến tột cùng là ai quấn quýt lấy ai a? Snape đối diện với con chó ngu ngốc mà nhân loại không đủ khả năng lý giải thật sự là không có gì để nói: “Chúng ta là bằng hữu!”
“Bằng hữu?” Sirius vẫn nhìn y, “Vậy ngươi không quấn quýt lấy y. Tránh xa y ra! Giống như ta đã từng nói qua, xin ngươi… buông tha y! Y không phải là James, ngươi không cần hận y.”
“Ta đương nhiên biết y không phải là Potter! Ta cũng không hận y! Harry là bằng hữu của ta, là học trò của ta. Y đối với ta tôn trọng giống như một vị trưởng bối, ta chiếu cố y cũng chỉ như vậy. Y là đứa nhỏ của Lily, ta hẳn phải nên chiếu cố đến y, ta sẽ không đối y hạ độc thủ.”
“Harry không cần sự chiếu cố của ngươi! Cho dù y là đứa nhỏ của Lily, y đã có ta và Remus, còn có rất nhiều bằng hữu của y! Không – cần – đến – ngươi!” Sirius gằn từng chữ, một lát sau nói tiếp, “Loại Thực Tử đồ giống như ngươi chỉ biết hại y! Loại người không ai yêu như ngươi, sẽ làm hại cuộc đời của y.”
“Sirius!” Một tiếng quát to đánh gãy lời y. Hai người theo thanh âm kia nhìn lại, Harry từ trong bóng tối bước ra, đôi mắt xanh tức giận nhìn chằm chằm Sirius, “Đừng nói gì nữa!”
“Nhưng, Harry…” Sirius còn muốn biện giải.
“Seveus cũng không như ngươi nói làm hư ta, y rất chiếu cố ta, hơn nữa luôn thầm lặng đứng một bên bảo hộ ta!” Harry nói, “Ta cũng không còn là tiểu hài tử, ta có thể nhận biết được thiện ác.”
“Ngươi gọi hắn là… Severus?” Sirius đột nhiên nhớ ra, vừa rồi Snape cũng gọi thẳng tên của Harry, y lập tức căm ghét Snape, “Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên thánh của Harry?”
“Chúng ta là bằng hữu!” Harry tức giận nói, “Sirius, ngươi đừng tất cả đều nhằm vào Severus.”
“Harry! Y là Thực Tử đồ tà ác! Y có bao nhiêu thủ đoạn lừa gạt ngươi, mê hoặc ngươi, ngươi có biết không?”
“Vậy ngươi có biết Severus đã vì bảo hộ ta mà hy sinh rất nhiều không. Ngươi vì cái gì cứ giữ thành kiến với y?”
“Y là Slytherin tà ác!” Sirius kiên quyết giữ ý kiến của mình.
“Mũ phân loại cũng từng muốn phân ta vào Slytherin!” Harry nó, “Nếu ta cũng vào Slytherin, như vậy ta không phải cũng tà ác sao?”
Sirius hiển nhiên xem ra sợ hãi, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Ngươi… sẽ không… như thế nào có thể? Ngươi… Nhưng hiện tại ngươi không phải là một Gryffindor sao? Ngươi… vẫn khác với Slytherin tà ác…”
“Nhưng, không thể phủ nhận, ta có đặc điểm của Slytherin.” Harry nhìn hắn nhẹ giọng nói.
Sirius thở dài: “Harry, ta nghĩ không ra, ngươi vì sao… luôn che chở cho ‘Mũi thò lò’ kia. Ngươi… có hay không ngươi thật sự đã thích y?” Y hy vọng mình đã nghĩ sai.
Nhưng câu nói tiếp theo của Harry đã đem y đánh tan thành từng mảnh: “Đúng vậy, ta thích y, không, phải nói rằng, ta yêu y.”
***** Ta là Giáo sư sợ ngây người phân cách tuyến *****
Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, Sirius bị đánh trúng không dám nói một câu nào, sắc mặt đã tái mét.
Snape đứng một bên vẻ mặt cũng ngạc nhiên: Harry thích mình? Chuyện này… như thế nào có thể. Mình có gì đáng để hắn thích. Mình là Thực Tử đồ ác độc, ở dơ, cả đời sống trong căn hầm u tối, hắn như thế nào lại thích mình. Hắn là một đứa nhỏ thanh khiết, hoạt bát, hắn phải được sống dưới ánh mặt trời, nhận được một tình yêu trong sáng tốt đẹp, chứ không phải là một lão già cô đơn dơ bẩn như mình.
Bên kia, Sirius rốt cuộc từ trong đả kích tỉnh lại, y lập tức giậm chân, không thể tin được mà quát: “Ngươi như thế nào… ngươi thích nam nhân ta cũng không phản đối, nhưng… trên đời này còn nhiều nam nhân tốt như vậy, ngươi sao lại cố tình thích một người như thế! Y so với ngươi lớn hơn hai mươi tuổi, lớn đến mức có thể làm phụ thân của ngươi rồi! Y là một tên âm trầm, ở dơ, mũi thò lò! Ngươi….” Y không biết phải nói gì nữa, chỉ hận không thể rút ma trượng mà cho Snape một ác chú.
“Ta muốn…” Sirius gấp đến độ không kiềm chế được, vẫn rút ma trượng ra chỉa thẳng vào Snape.
Nhưng Harry đã đứng chắn trước mặt đối phương, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sirius, dừng tay.”
“Harry!” Sirius thật sự chịu không nổi khi thấy đứa con nuôi của mình che chắn cho Snape như thế, “Y có cái gì tốt!”
“Nhưng ta thích y!” Harry nói, “Sirius, trái tim của ta không khống chế được.”
Sirius chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, cứng họng: “Harry…” Harry do dự cắn môi, “Sirius, ta hiểu được sự lo lắng của ngươi, ta cũng biết rõ là ta không nên, nhưng… Tóm lại, ta đáp ứng ngươi, sẽ không cùng hắn gặp gỡ…Ngươi… về trước đi.”
“Nhưng…” Sirius còn muốn nói thêm, nhưng phía sau có người kéo góc áo của y. Y quay đầu lại, là Remus.
Lang nhân hiển nhiên đã đến từ lâu, y vẫn ôn hòa mỉm cười như trước: “Sirius, Harry đã trưởng thành, chuyện của y hãy để y tự giải quyết.”
Sirius liếc nhìn người yêu một cái, cuối cùng vẫn gật gật đầu, lại nhìn nhìn Harry, theo Remus ly khai.
Ánh bình minh đã vươn vào trong rừng, chiếu sáng cây cối um tùm. Hiện tại, trên khoảnh đất trống chỉ còn lại hai người Harry và Snape, cả hai nhất thời đều không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng, vẫn là Snape lên tiếng trước: “Harry, ngươi… Ta không xứng với ngươi…”
“Ta đã nói rồi, ngươi rất xứng.” Harry nhìn y, đôi mắt xanh biếc như hai viên ngọc lục bảo, lóe sáng đến chói mắt, “Ngươi không cần viện cớ này cớ nọ.”
“Nhưng ta đã già rồi, ngươi còn quá nhỏ…”
“Ngươi biết rất rõ, ta đã không còn nhỏ.” Harry nhẹ nhàng nói, “Ngươi không cần nhiều lời, ta biết người ngươi thích chính là mẫu thân của ta, không phải ta…” Ngay cả buổi tối ngươi ôm ta, người ngươi gọi, trước sau vẫn là Lily. Cũng là bản thân mình đã quá hấp tấp, nhất thời không ngậm miệng lại, chỉ lo phản bác Sirius, liền đem tâm tư của mình nói ra.
“…Ngươi hiểu được là tốt rồi…” Snape há miệng thở dốc, chỉ có thể phun ra vài chữ như vậy. (Hiểu cái đầu đá của ông á, khiến ta tức chết) (Kirei: Anh à, anh làm em thất vọng quá đi)
“Cho nên… Xin lỗi đã gây ra phiền phức cho ngươi.” Harry thở dài, “Ta… tóm lại, thực xin lỗi… Sau này, ta cũng sẽ không đến quấy rầy Ngài, thực xin lỗi, Se… Giáo sư!” Hắn lễ phép cúi đầu với y, “Thành thực xin lỗi, giáo sư Snape.”
Harry đứng thẳng người lại, nhìn y một cái thật sâu, nói: “Tái kiến, giáo sư Snape!” hắn xoay người, nhanh chóng ly khai khoảnh đất trống. Hắn nhất định phải nhanh chân rời khỏi chỗ này, hắn sợ bản thân nếu không nhanh lên, nước mắt hắn sẽ rơi xuống.
Harry biết rất rõ, tâm tư này một khi được bày tỏ, bản thân mình và Snape sau này sẽ thành người xa lạ. Y sẽ không chịu nhận tâm ý của mình, mà mình lại cứ đợi bên cạnh y sẽ khiến y thêm phiền muộn chán nản. Chẳng thà, tự tay chặt đứt đoạn tình cảm này, còn có thể giữ lại một phần tôn nghiêm của mình.
Snape vẫn nhìn chăm chú vào thân ảnh của Harry, thân thể tinh tế, gầy yếu, vẻ như bi thương, khổ sở… Hắn… sẽ không còn đến quấy rầy mình, như vậy, mình… rồi sẽ trở lại những ngày tháng trong âm u và cô đơn sao? (Là do ông mà ra, ráng mà chịu đi.)