HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 51: Tin đồn – Ngày lễ




“Lại muốn đến rừng Cấm chơi, ân… Bằng không ngươi biến thành như vậy để làm gì?” Snape gõ xuống đầu Harry, “Lại bị ta bắt được, xem ta như thế nào trừng phạt ngươi!”

Không có a, không có a Tiểu Hắc Hồ liều mạng lắc đầu, giơ hai cái chân múp míp khua loạn xạ mà biểu đạt: ta kỳ thật chính là muốn đi ra ngoài một chút, biến thành như vậy so ra an toàn, Severus ngươi phải tin tưởng ta nga (kỳ thật là hắn muốn đến rừng Cấm ngoạn một chút, nhưng không dám thừa nhận).

Đáng tiếc, hắn khoa tay múa chân thật sự không ai thèm quan tâm, Tiểu Hắc Hồ ô ô kêu vài tiếng, thấy Snape vẫn không một chút thay đổi như trước, biết y nghe không hiểu, đành phải ngoan ngoãn lui vào trong lòng y.

Snape vuốt cái đuôi to xù của hắn: “Được rồi, nghe lời một chút.” Y ôm Harry đi qua đại môn lâu đài, dọc theo đường đi, vô số tiểu động vật đều bắt gặp tiểu hắc hồ trong lòng Snape, Xà vương mang theo nụ cười vuốt ve tiểu hắc hồ trong lòng y. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả đều sợ đến mức người ngã ngựa đổ.

Nhóm Tiểu sư tử dùng hết sức lực dụi mắt, thì thào tự nói: “Đây là ảo giác, đây là ảo giác…” kèm theo nhéo nhéo chính mình.

Nhóm Tiểu xà thì cứng ngắc tại chỗ, chớp mắt liên tục, cố gắng bảo trì phong thái quý tộc của mình: “Viện trưởng y…”.

Nhóm Tiểu ưng thì nhanh chóng một bên lấy ra bút ký, một bên nói: “Giáo sư Snape tính tình đột biến, đây là một đề tài tốt, phải hảo hảo nghiên cứu một chút…”.

Nhóm Tiểu hoan bị đánh trực diện, một đám mục trừng khẩu ngốc, còn lại vài đứa đang đi trên đường thì trực tiếp đâm vào cột. Đủ loại tình cảnh khiến Harry được mở rộng tầm mắt, thật sự là cực kỳ thú vị.

“Severus, đây là… sủng vật của ngươi?” Trên hành lang, Snape gặp được Hiệu trưởng đại nhân của chúng ta, Dumbledore vuốt chòm râu bạc, rõ ràng có chút giật mình, “Thật sự là một tiểu tử đáng yêu.” Y vươn tay ra muốn sờ sờ bộ lông của tiểu hắc hồ.

“Albus, nếu ngươi đối với cuộc sống của ta cảm thấy hứng thú như vậy, chi bằng ngươi dành nhiều thời gian một chút đi quan tâm phượng hoàng của ngươi, miễn cho nó nơi nơi bay loạn.” Snape tránh né tay y, tức giận nói, gần đây, con phượng hoàng chết tiệt kia không biết ăn nhầm dược gì, cứ bay loạn xạ lung tung.

“Nga, đương nhiên đương nhiên, Fawkes gần đây có chút hưng phấn, ngươi nên biết nó vừa mới niết bàn (chết)… Bất quá, Severus, dưỡng sủng vật nhất định phải có kiên nhẫn, nên biết…” Dumbledore bắt đầu lải nhải mà giới thiệu kinh nghiệm dưỡng sủng vật của mình.

Snape cắt ngang những câu lải nhải của y: “Ta còn một vạc ma dược cần hoàn thành, ta đi trước.” Cũng không quản biểu tình thất vọng của Dumbledore, nhanh chóng ly khai.

“Nga vật nhỏ thật đáng yêu ” Ngay cửa hầm, Snape lại gặp giáo sư Flitwick, y tán thưởng, “Severus, ngươi cũng bắt đầu dưỡng sủng vật sao?”

“Không phải chuyện của ngươi!” Snape trừng mắt với y một cái, “Ầm” đóng cửa lại, giáo sư Flitwick đáng thương chỉ có thể hít bụi.

Snape tức giận đem tiểu hắc hồ trong lòng ném lên không, Tiểu hắc hồ quay vòng mấy cái, rớt xuống đất, hóa thành thiếu niên tóc đen, hắn bĩu môi: “Hắc, Severus, ngươi muốn quăng chết ta sao?”

“Não của ngươi không lẽ cũng thoái hóa thành não động vật sao, Potter tiên sinh.” Snape hừ lạnh.

Harry ngồi vào ghế: “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy hiệu trưởng nhìn ra chút gì đó…” Hắn nhớ đến đôi mắt xanh lam ẩn ẩn của Dumbledore liền cảm thấy run rẩy trong lòng, chung quy vẫn có cảm giác y phát hiện ra chuyện gì.

“Cho dù y phát hiện chuyện gì thì nhiều nhất chỉ là ngươi đang luyện tập thuật Hóa Thú, huống chi ngươi có được tiền lệ của đại cẩu đỡ đầu ngu ngốc kia, thì cũng không có gì.” Snape biến ra cái ghế dựa rồi ngồi xuống, chỉ chỉ vào góc tường, “Còn bây giờ, đem mấy đôi đá mặt trăng cắt lát dài, mấy lớp dưới cần dùng chúng, Potter tiên sinh, ngay lập tức.”

“Severus, ngươi là ngược đãi ” Tiểu hắc hồ xù lông lên.

Ngay khi Harry khóc không ra nước mắt mà cắt đôi đá mặt trăng, dưới sự đồn đãi của vài học trò cùng giáo sư miệng rộng, toàn trường không ai không biết giáo sư Snape đang dưỡng sủng vật – là một tiểu hắc hồ cực kỳ đáng yêu. Không ít người thề thốt họ tận mắt chứng kiến giáo sư Snape ôm sủng vật của y như thế nào, cũng đối tiểu hồ ly kia hảo ra sao. Nhưng đối với cảnh tượng mà xác suất có thể xảy ra được tính là cực kỳ thấp, mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi.

Bởi vậy, sủng vật của giáo sư Snape trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong tất cả mọi câu chuyện, mỗi người đều đoán, giáo sư Snape sao lại có thể dưỡng một tiểu động vật đáng yêu như vậy được, hay… đó là một nguyên liệu ma dược mới? Không thể nào, vật nhỏ đáng yêu như vậy liền bỏ mạng dưới tay lão biên bức!

Ngày hôm sau, mọi người ở Hogwart đều phát hiện, tiểu hồ ly hôm qua đã không còn thấy. Vì thế, mọi người cho rằng sự phỏng đoán hôm qua có thể tính rất lớn, tiểu hắc hồ kia thật sự đã thành oan hồn trong vạc ma dược…

Giáo sư Snape hảo tàn nhẫn

***** Ta là Lễ tình nhân phân cách tuyến *****

Thiếu Gilderoy Lockhart, lễ tình nhân không đáng sợ và tệ hại như năm thứ hai. Cho nên lễ tình nhân năm nay cũng thật yên lặng, trừ bỏ một đống to chocolate và thiệp mừng, Harry không cảm thấy quá nhiều phiền phức.

“Ân, thiệt nhiều a, bồ tèo ” Trong phòng sinh hoạt chung, Ron xốc mấy tấm thiệp và mấy thanh chocolate lên, “Ngươi được rất nhiều nữ sinh theo đuổi, thiệt nhiều nữ sinh viết thư tình… Không thể nào, còn có cả nam sinh!”

“Ách! Thật sự!” Lee hưng phấn một phen mà đoạt lấy lá thư trên tay y, “Để ta xem… Nga Harry thân mến đôi mắt xanh mê hồn của ngươi như ngọc lục bảo xinh đẹp làm cho ta đắm đuối thân ảnh mảnh khảnh của ngươi lúc nào cũng xuất hiện trước mắt ta Nga Ta là say mê ngươi như điếu đổ Nga Ha… Hắc!”

Y trừng mắt kháng nghị người vừa cướp lá thư trong y, nhưng lập tức xìu xuống – hai mắt Tiểu Hắc Hồ đang như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

“Cái – này – là – ai – viết?” Harry siết chặt lá thư trong tay.

“Ân, là một đứa Hufflepuff, tên là…” Hermione lật bì thư xem, “Nga, Joy Kay.”

“Y chết chắc!” Harry xé vụn lá thư, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta sẽ cho y rạng danh” (chúc Joy Kay ngươi may mắn)

“Ân” Mọi người trong phòng sinh hoạt chung bất giác lui về sau mấy bước, giống như thấy ngọn lửa của hắn đang hừng hực thiêu đốt lên đến tận trời cao.

“Ngươi là Joy Kay tiên sinh?” Vào bữa tối, một thanh âm đánh gãy Joy Kay lúc này đang ăn đến lang thôn hổ yết, y ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng, không ngừng vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Ân, đúng đúng rồi… Harry, ngươi ngươi ngươi… sao ngươi lại qua đây?” Y lau lau miệng, đứng lên.

“Đây là ngươi viết?” Harry đưa ra một đống giấy vụn.

Joy Kay liếc mắt nhìn một cái, gật gật đầu: “Ân…”

“Đây là quà đáp lễ của ta, mang về ăn thử đi.” Harry đưa cho y một hộp chocolate, rồi quay lại bàn ăn Gryffindor.

Toàn trường ồ lên, khe khẽ nói với nhau, chẳng là Hoàng Kim nam hài lại thích đồ ngu ngốc như vậy! (Không thể nào, sao lại có thể như vậy được!). Trên bàn ăn giáo sư, Sirius khiếp sợ đến gần như muốn nhảy dựng lên (Harry sao có thể thích một tên như vậy), Remus vội vàng kéo y lại (Sirius, ngươi phải bình tĩnh); Snape sắc mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn, chính là hừ lạnh một tiếng (tiểu quỷ này lại định làm chuyện xấu gì nữa); Dumbledore vẫn như trước thực quỷ dị vuốt râu mỉm cười, ăn bánh. Còn Joy Kay thì cao hứng đến nỗi lập tức chạy ra khỏi lễ đường.

Snape quay lại hầm, nhớ đến vừa rồi Harry tặng chocolate cho đồ ngốc kia, luôn luôn có cảm giác hắn đang làm chuyện mờ ám. Y cũng không cho rằng Harry sẽ thích đồ ngốc kia, hộp chocolate kia tám phần… Không, khẳng định là có bỏ thêm chút gì. Đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến một trận gõ gõ, Snape nhìn ra, là một con cú mèo màu xám, nhìn qua có chút quen mắt… Hình như… là con cú mang chocolate cho mình năm ngoái. Năm nay… sẽ không phải lại là chocolate đi? Y mở cửa sổ ra, con cú mèo kia bỏ lại một chiếc túi nhỏ, dường như trốn tránh mà bay nhanh khỏi hầm, ký ức về thái độ của giáo sư đối với nó vào năm ngoái vẫn còn quá mới mẻ.

Snape mở ra chiếc túi nhỏ, bên trong mà một gói chocolate, giống y như năm ngoái: chiếc túi nhỏ bằng tơ tằm nửa trong suốt, được cột lại bằng dây nơ bằng gấm màu xanh biếc. Bên trong hé ra một mảnh giấy nhỏ màu trắng bạc, nét chữ trên đó vẫn giống y như đúc, nội dung chính là: “Thực cảm tạ sự trợ giúp của Ngài từ trước đến nay, đây là một chút nho nhỏ tâm ý, để biểu đạt sự cảm tạ của ta.”

Lại là người đó… Snape cởi dây nơ bằng gấm, bên trong là thanh chocolate nâu nhạt, y thử cắn một ngụm, là chocolate sữa, hương thơm thuần khiết dịu ngọt mà không ngấy, rất hợp với khẩu vị của mình. Nhưng… đến tột cùng là ai a? Người này muốn bày tỏ… chỉ đơn giản là cảm kích thôi sao? (Nói ông ngốc cũng không sai a)

Vào bữa sáng hôm sau, gần như tất cả mọi người đều thảo luận về một việc: học trò Hufflepuff tặng thiệp cho Hoàng kim Nam hài. Đêm qua, không biết tại sao, ôm dính lấy một nam sinh ngủ cùng phòng, lớn tiếng bày tỏ tình yêu của y đối với nam sinh kia, rồi cứ gắt gao ôm lấy y, mấy học trò khác kéo cũng không ra. Thật vất vả mọi người mới đánh y bất tỉnh, đưa y đến bệnh thất, nhưng không tìm ra được nguyên nhân, sáng nay khi y tỉnh lại, vẫn còn liều mạng gọi tên người nam sinh kia…

“Thoạt nhìn có chút giống Tình dược.” Hermione phỏng đoán.

“Nhưng Pomfrey phu nhân cũng không tìm thấy thành phần nào của tình dược a!” Ron nói, “Nên ta đoán y có thể hay không đầu óc bị rối loạn?”

“Ân, nói không chừng y là do không kìm lòng được?” Harry nói, “Vì yêu mà phát điên?”

“Đừng giả bộ, Harry.” Hermione và Ron tiến sát lại bên tai hắn, “Toàn bộ Gryffindor đều đoán là do ngươi làm… Yên tâm, mọi người sẽ không tiết lộ ra, nhưng chúng ta rất ngạc nhiên…”

“Ngươi đến tột cùng là dùng phương pháp gì?” Hermione hỏi.

“George và Fred còn đang hy vọng ngươi có thể tiết lộ bí phương để bọn họ nghiên cứu.” Ron cũng nói.

“Cái này… không thể nói..” Harry thần bí cười, đi ra khỏi lễ đường, hai người kia cũng vội vàng chạy theo.

“Hắc, nói đi nói đi…”

“Chính là nói đi mà…”

Trên bàn ăn giáo sư, khi Snape biết tin này đã hiểu ra: tiểu quỷ kia vài ngày trước đã nghiên cứu thay đổi Tình dược. Không chỉ mang lại hiệu quả tốt hơn, mà quan trọng là, sau hai mươi bốn giờ, dược tính sẽ dần mất đi hiệu lực, hơn nữa trong cơ thể cũng không lưu lại một chút gì. Khó trách Poppy cái gì cũng không tìm ra được. Tiểu hồ ly sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Snape thở dài, nếu đã biết nguyên nhân, nên y sẽ không chế giải dược cho Poppy, dù sao dược tính cũng sẽ dần biến mất, để cho tiểu tử kia được hưởng thụ một trận đi. Snape xấu xa nghĩ.