HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 13: Tự hỏi – Dụ địch




Trong Hogwarts tính cả học trò, giáo sư và nhân viên tổng cộng có năm ngàn người, Harry cũng không ngốc đến nỗi đi đến từng người mà hỏi linh tinh như “Ngươi có nhặt được vương miện hay không?”. Nhưng như thế nào để tìm ra được người này?

Nếu Snape chịu trợ giúp mình thì sẽ thuận tiện hơn, trong tay hắn có bài tập Ma Dược của toàn bộ học trò trong trường, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể phát hiện thành tích của học trò nào đột nhiên tiến bộ. Nhưng hiện tại, chỉ có thể dựa vào bản thân mình… Harry thở dài, đem hình bóng Snape ở trong đầu đuổi đi, tiếp tục tự truy vấn vấn đề vương miện. Căn cứ theo diễn tiến của vở kịch, trước tiên tự mình kiểm tra Ginny, nhưng vẫn hy vọng không phải là nàng.

Đến bữa tối, Harry nghiêng đầu nhìn Ginny chăm chú. Thấy nàng vẫn thực bình thường, đang cùng nữ sinh bên cạnh trò chuyện vui vẻ. Nàng để ý đến ánh mắt Harry, hướng hắn mỉm cười e lệ. Merlin a, Harry che mặt, nàng sẽ không cho rằng mình đối nàng có ý gì đi.

Harry khều khều Ron: “Ron, Ginny gần đây thế nào?”

“Thế nào cái gì?” Ron đang gặm đùi gà, cái miệng đầy dầu mỡ.

“Ân… Là nàng gần đây có thường hoảng hốt hay không? Thành tích có đi xuống hay không?” Harry một bên suy nghĩ, một bên đưa cho y cái khăn tay.

“Vẫn hảo…” Ron tiếp nhận chiếc khăn tay lau miệng, “Hắc, bồ tèo! Ta nói… Ngươi sẽ không… để ý muội muội của ta đi?”

“Như thế nào có thể!” Mặt Harry trắng bệch, “Ta đã có người mình thích.”

“Nga, tiểu Harry của chúng ta…”

“Tiểu Vương tử Gryffindor của chúng ta, tâm của hắn…”

“Đã thất thủ, vì một người khác mà làm tù binh, này thật sự…”

“Làm người ta rất kinh ngạc, ngươi…”

“Làm tan nát không ít trái tim thiếu nữ nga ” Fred cùng George làm một bộ dáng thương tâm của các chàng trai, lau đi khoé mắt căn bản không tồn tại một giọt nước mắt, “Nga tiểu Harry, ngươi sao lại vứt bỏ chúng ta ” Hai người biểu hiện tâm trạng như các oán phụ.

Hai người bọn họ Harry làm bộ như không thấy bọn họ đang hướng về mình mà quăng “nước mắt”. Không ít người ha ha cười, màn biểu diễn của anh em sinh đôi Weasley thực làm người ta vui vẻ.

Draco cũng hướng Harry cười giả lả: “Tâm Potter thánh nhân rơi vào tay giặc cáp, không biết là tên nào may mắn ”

Harry rất muốn nói một câu “Là cha đỡ đầu của ngươi” để thấy sự đả kích trên gương mặt cười giả tạo của y, nhưng chỉ sợ Snape sẽ lập tức bay đến đây mà hạ độc mình. Nên hắn cũng quay lại đối phương cười một cái: “Draco, nếu ngươi nói như vậy, ta liền nói cho bọn họ, ngươi mỗi buổi sáng soi gương mười lăm lần, đổi tám bộ quần áo, dùng năm loại dầu thơm, còn có…”

Draco tức giận đến nỗi không thèm để ý có giáo sư ở đó hay không, tung ra một bùa ‘Petrificus totalus’ (Trói toàn thân), Harry cười lớn thoát được: “Muốn ta nói cho bọn họ ngươi dùng nhãn hiệu Mỹ Bạch Sương?” Draco trực tiếp xông đến hắn, hai người cãi nhau ầm ĩ.

Ron mang vẻ mặt cầu xin: “Ta còn chưa quen… Malfoy thật sự cùng đứng chung với chúng ta”. Từ khi khai giảng đến nay, Draco thường xuyên đến tìm Harry, cùng ba người một nhóm đến thư viện… Đương nhiên, Ron và y vừa thấy mặt liền cãi vã ầm ĩ không ngừng.

“Ngươi từ từ sẽ quen thôi.” Hermione an ủi y.

Snape nhìn chằm chằm Harry và Draco đùa giỡn, đột nhiên cảm thấy thức ăn không còn mùi vị gì. Hừ, còn nhỏ như vậy đã bắt đầu theo đuổi nữ sinh, mười phần giống James Potter kia cực kỳ, cũng mới năm nhất đã bắt đầu theo đuổi Lily.

Buổi sáng hôm sau là giờ Ma Dược, như thường lệ là Gryffindor học cùng Slytherin. Snape huy động trường bào giống như một đạo lốc xoáy đen ngòm cuốn vào phòng học, ánh mắt y sắc bén mà lướt qua từng người, không ít học trò Gryffindor sợ hãi mà co người lại. Ánh mắt dừng lại trên người Harry một chút, hắn, vẫn không ngẩng đầu, trong lòng Snape dâng lên một tia cổ quái. Hắn hắng giọng, dùng thanh âm trầm thấp gần như thì thầm nói: “Hôm nay chúng ta cùng chế tác… thuốc giải độc…”

Harry thót trong bụng một cái, mơ hồ nghe thấy không ít người khe khẽ nói nhỏ, trong sách không có bài học này. Harry đương nhiên biết, đây là chương trình học năm thứ năm mới có, lúc trước, mình đã dùng một viên sỏi dê mà có được lời khen của giáo sư Slugho … Lần này, xem ra lại phải dùng một lần nữa, dù sao thuốc giải độc cũng quá phức tạp, hắn không quá chắc chắn sẽ thành công.

Mọi người bắt đầu dựa theo hướng dẫn trên bảng mà bắt đầu thao tác, Ron cũng luống cuống tay chân. Harry đến trước tủ dược liệu, cẩn thận tìm kiếm một phen, hảo, trong dược quỹ vừa vặn có một viên sỏi dê. Hắn chuẩn bị đưa tay lấy, một bàn tay to lớn đầy những vết chai đã bắt ngay cổ tay hắn — là Snape. Y giả cười: “Potter tiên sinh… hãy để ta nhắc nhở ngươi, đầu cơ trục lợi là không thể được…”

“Thả tay ra…” Harry bực bội kéo tay ra, y dựa vào cái gì mà cản trở mình, “Ta đã tránh xa cuộc sống của ngươi, không phải sao?” Đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào con ngươi đen, đây là lần đầu tiên sau lần tranh cãi hắn nhìn thẳng Snape, Snape bị hắn nhìn chăm chú mà kinh hãi. Đúng thế, ánh mắt tuyệt không giống Lily, đôi mắt Lily ôn nhu như nước, mà mắt hắn… kiên nghị, quật cường… hàm chứa rất nhiều ý nghĩ, thâm thuý như biển.

Trong lớp, học trò đã nhận ra sự khác thường, nghiêng đầu mà ngó, chỉ thấy ‘Cậu bé sống sót’ dám cùng viện trưởng Xà viện la to, không khỏi khâm phục trong lòng, đồng thời cũng vì vận mệnh của hắn mà lo lắng.

“Gryffindor không tôn trọng giáo sư, trừ năm mươi điểm!” Snape rống to, sau đó hướng vài đứa học trò trừng mắt muốn giết người, mọi người đều quay đầu đi.

“Giáo sư!” Harry cười lạnh, “Ngài có thể đem toàn bộ điểm của Gryffindor trừ sạch sẽ, nhưng… cũng nên nhớ với thân phận của ta… ta cũng có thể đem toàn bộ điểm của Slytherin trừ hết, hoặc là cho Gryffindor thêm năm trăm điểm!” Đối với việc cộng trừ điểm cho học viện, không chỉ có giáo sư và nhân viên có thể, thân là người thừa kế học viện, học viện đã thành tài sản tư nhân, hắn hoàn toàn có quyền thay đổi điểm.

“Ngươi…” Snape siết chặt cổ tay hắn, chưa từng có người… dám đối mình mà nói như thế!

Harry chấn kinh, chết tiệt, y làm hắn đau muốn chết! Lần này y dùng sức rất mạnh, hắn hoài nghi xương cốt đã gần như bị đứt rời. Hắn trấn định một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm Snape: “Hiện tại… Ngài có thể buông tay ra không? Giáo sư!”

Snape nhìn chằm chằm như muốn giết hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng buông tay ra, mặt đen lại nghiêm khắc mà quay lại bục giảng,

Thật đáng chết… thật sự là gãy rồi. Harry vô lực buông thõng tay phải xuống, những giọt mồ hôi lớn cứ từ trên mặt chảy xuống, đau đến chết mất. Hắn cắn chặt răng, đúng, chính là vậy, ngươi oán hận ta, cứ tiếp tục oán hận ta, nên ngươi sẽ không quên ta… Hắn vươn tay trái nắm chặt viên sỏi dê, chậm rãi quay trở lại chỗ ngồi.

Một giờ sau, Snape bắt đầu kiểm tra những vạc thuốc. Màu sắc tễ thuốc có đủ loại, ngay cả của Hermione cũng hiện ra một màu xám bất thường. Snape đi đến cạnh Draco, ngửi ngửi vạc thuốc của y, khoé miệng cong lên: “Slytherin cộng năm mươi điểm, Malfoy tiên sinh, phi thường tốt.”

Đây là cái mà người ta gọi là sự đào tạo quý tộc, đích xác phải nhanh hơn người ta một bước, Harry nghĩ, đem viên sỏi dê đặt lên bàn.

“Harry, của ngươi là…” Ron tò mò ghé qua hỏi.

Harry chỉ mỉm cười.

Snape nhìn chăm chú viên sỏi dê, không nói gì. Trở lại bục giảng, đưa ra vài bài tập rồi tuyên bố tan lớp.

“Lão biên bức đầu dơ cư nhiên không trừ điểm!” Ron hô to.

“Đủ rồi, Ron, y vừa trừ năm mươi điểm.” Hermione nhìn xuống viên sỏi dê, nhăn mày, “Harry có phải hay không rất mưu lợi?”

“Y chỉ cần thuốc giải độc, sỏi dê có thể giải hầu hết các loại độc, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của y, không phải sao?” Harry nhún vai.

“Ta đoán y là không còn gì để nói với ngươi rồi.” Draco cũng nhào qua, “Cho nên nhìn đi… Ngươi bị sao vậy?” Hắn để ý đến sắc mặt Harry trắng bệch, “Có gì không thoải mái sao?”

“Không sao, ta đến bệnh thất một chút.” Harry vội vàng đứng dậy, “Giúp ta thu dọn đồ, Draco.”

***** Ta là tiểu H quật cường phân cách tuyến *****

Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, năm dấu ngón tay xanh tím càng ngày càng rõ hơn. Pomfrey phu nhân cơ hồ rống to: “Ai làm, xương cổ tay của ngươi gần như là dập nát! Là tên hỗn đản nào làm? Ta sẽ đi nói với hiệu trưởng…”

“Một chút thương tích nhỏ thôi, phu nhân.” Harry mỉm cười, “Ngài có thể chữa lành nó dễ dàng mà, không phải sao?”

“Đương nhiên… chính là thân thể ngươi vốn đã không khoẻ…” Pomfrey phu nhân nói thầm, bôi thuốc lên tay hắn, dùng băng vải băng bó lại hảo, tiếp theo lại bắt hắn uống một bình dược màu xanh, “Đến sáng mai mới lành, nhớ kỹ, không cầm vật vặng.”

“Cám ơn ngài.” Harry mỉm cười ra khỏi bệnh thất.

Harry trở lại phòng ngủ, nằm trên giường nghỉ ngơi một chút. Thấp giọng gọi: [Heleba, ta cần ngươi giúp.]

Chỉ chốc lát sau, Heleba từ ngoài cửa sổ trườn vào, trong miệng còn ngậm một con nhện, nó há miệng nuốt, rồi mới trườn lên gối của Harry: [Tiểu gia hỏa, có chuyện vậy?]

Harry sờ sờ vảy nó: [Cần ngươi giúp ta một việc gấp.]

[Nói đi.] Heleba lật mình lại, ý bảo Harry sờ sờ cái bụng nó. (Tiểu Mộc: Ngươi nghĩ ngươi là cún con chắc?)

[Ngươi trước tiên về lại mất thất, trong khoảng thời gian này sẽ có người mở mật thất gọi ngươi ra. Ngươi giả bộ làm theo lời hắn, nhưng không được giết người, chỉ cần cho bọn họ hoá đá là được. Một khi nhận ra người kia là ai, lập tức quay lại đây báo cho ta biết.]

[Ta không muốn làm ] Heleba làm nũng, [Chính là tiểu tử kia gọi ta… ta mới làm…].

[Yên tâm, sau khi trở về, ta sẽ chuẩn bị rượu đỏ và thịt bò cho ngươi ăn.] Harry an ủi nó.

[Hảo ta đi ngay.] Heleba nhu thuận mà gật đầu, lập tức biến mất ở ngoài cửa sổ.

Harry thở phào một hơi, nhân lúc này, đối phương vẫn chưa bị hồn phiến khống chế, vẫn chưa phát hiện Heleba mất tích, ra một chiêu dụ địch mắc câu phi thường không tồi. Dựa vào trí nhớ, không bao lâu nữa, khi mật thất bị mở ra, cuộc náo động sẽ được trình diễn.

Potter không đến ăn cơm trưa, đây là chuyện thứ nhất Snape để ý, chỗ ngồi cạnh Weasley và Granger trong lúc đó vẫn trống không. Hắn… bị làm sao vậy? Snape nhăn mày. Hiệu trưởng vẫn ngồi bên cạnh lải nhải bàn luận mấy thứ đồ ngọt, Snape tâm không yên mà đáp lời

Lúc này, Pomfrey phu nhân đi đến cạnh y: “Severus, hôm nay lúc đi học, có phải hay không có người ức hiếp Harry?”

“Ta nghĩ trong lớp học của ta không có người dám ức hiếp ‘Hoàng Kim nam hài’ vĩ đại đâu.” Snape cộc cằn nói.

“Vậy tại sao lại như thế…” Pomfrey phu nhân hờn giận nói, “Cổ tay của đứa nhỏ bị người ta siết muốn gãy rời ra… Hắn cũng không chịu nói là ai làm, nếu để ta biết người đó là ai…” (Tiểu Mộc: Phu nhân, hắn đang đứng trước mặt ngài đó, giết hắn đi).

Cổ tay Potter bị đứt gãy! Snape cả kinh thiếu chút nữa làm chiếc dĩa ăn đang cầm trong tay rơi xuống đất. Là do mình đã dùng sức quá mạnh sao? Chết tiệt, hắn sao có thể yếu như vậy.Nhưng trong lòng y lại dâng lên một cỗ lo lắng, hắn… sẽ không có việc gì đi. Chết tiệt, hắn (Harry) không thể chết được. Snape khinh bỉ mình, mà tâm tư cũng lo lắng cùng thương yêu, y ăn qua loa vài miếng, liền rời khỏi lễ đường.