HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 112: Đàm phán – Lôi kéo




Đã chín giờ tối, trong văn phòng bộ trưởng Ma pháp bộ, vị bộ trưởng Ma Pháp bộ mới nhậm chức Scrimgerour đang ngồi nơi bàn làm việc. Đây đã là ngày thứ ba y nhậm chức, nếu có thể nói, y thật sự là không muốn làm Bộ trưởng Ma pháp bộ này.

Scrimgerour nhức đầu mà ấn ấn huyệt thái dương, hiện tại thanh danh của Ma pháp bộ thật sự là hỏng bét, dân chúng đã mất tin tưởng vào Ma pháp bộ. Dumbledore nắm giữ tâm tình của dân chúng, mình là bộ trưởng bất quá cũng chỉ là bù nhìn, phần lớn quyền lợi đều nằm trong tay Dumbledore.

Scrimgerour không phủ nhận mình có dã tâm, y cũng có chí hướng thực hiện những kế hoạch táo bạo, nhưng tình cảnh hiện tại… Hừ, mình không thể để Fudge cười trộm lên kết quả của mình! Nghĩ đến dây, Scrimgerour hung hăng đập xuống bàn một cái.

“Xem ra tâm tình của ngài không tốt lắm a tân bộ trưởng đại nhân ” một thiếu niên im lặng dựa vào cửa, nhẹ nhàng mỉm cười, nói.

“Ai!” Scrimgerour cả kinh, chỉ thấy một thiếu niên mặc trường bào hắc sắc xuất hiện trước mắt mình.

“Ngươi là ai?” Scrimgerour hỏi, tinh tế đánh giá thiếu niên trước mặt, hắn có mái tóc đen bóng mượt, đôi mắt xanh biếc hàm chứa tiếu ý… Khoan đã, mắt xanh biếc! Mắt Scrimgerour dừng chỗ trán của hắn, nhưng tóc mái của hắn thật dài, thật sự là nhìn không thấy được vết sẹo nào. Thiếu niên tựa hồ nhìn thấy được suy nghĩ của y, kéo tóc mình lên… Scrimgerour cơ hồ mất ngất đi luôn, vết sẹo đây rồi! Thật dài, vết sẹo hình tia chớp!

“Ngươi… Ngươi là… Harry Potter!” Scrimgerour kinh hô, “Ngươi… Ngươi đến đây làm gì! Ngươi vào bằng cách nào!” Xung quanh Ma Pháp bộ đều có bố trí vòng phòng vệ, chưa được mình cho phép, thì người có khả năng cũng chưa chắc đã vào được.

“Chỉ là Ma Pháp bộ làm sao ngăn được ta.” Harry cười nhạt, ngồi xuống đối diện y.

“…” Scrimgerour trấn định một chút, vuốt y phục, “Ngài, ân, Potter tiên sinh đến có chuyện gì?”

“Chỉ là thăm hỏi theo đúng nghi lễ mà thôi.” Harry nói, “Ta nghĩ ngài đã nhận được bức thư thăm hỏi của ta.”

“Ân?” Scrimgerour cẩn thận nhớ lại, thư thăm hỏi? Sao y không có ấn tượng gì cả, nhưng… mắt y dừng lại cổ tay trường bào của hắn, hoa văn màu đỏ kia… “Ngươi là thành viên của T&H?” Y nhớ mình thật sự có nhận được thư của T&H.

“Harry Potter – thủ lĩnh của T&H.” Harry vươn tay ra với y, “Scrimgerour tiên sinh, chào ngài.”

“Ngài… chào ngài.” Scrimgerour lắp bắp vươn tay ra, y cũng không dám coi thường thiếu niên trước mặt, thân phận của hắn thật sự khiến y chấn động.

“Ta nghĩ… về ý đồ của ta, trong thư đã nói rất rõ.” Harry búng tay một cái, trên bàn đột nhiên hiện ra hai tách café, hắn cầm một ly lên uống, tỏ ý mời Scrimgerour cầm ly kia.

Vô trượng vô âm ma pháp! Scrimgerour bị thực lực của thiếu niên bất quả chỉ mười lăm tuổi trước mặt làm cho chấn kinh! Y vội vàng cầm ly café kia lên, uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngài… ý muốn… chúng ta hợp tác?”

“Đúng vậy.” Harry nói, “Hiện tại thực lực của T&H ra sao ta nghĩ ngài biết rất rõ, hợp tác với chúng ta ngài sẽ không thiệt thòi.”

“Chỉ như vậy… Ngài liền cho rằng chúng ta sẽ hợp tác?” Scrimgerour cười lạnh, “T&H bất quá chỉ là một tổ chức vừa xuất hiện, các ngươi có năng lực gì đáng để chúng ta hợp tác?”

“Chỉ bằng lý do chúng ta đều muốn lật đổ Dumbledore, đây là mục tiêu chung, như thế nào?” Harry đặt tách xuống.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Scrimgerour thiếu chút bị café làm cho sặc, y liên tục ho khan, “Dumbledore tiên sinh… Y là Bạch pháp sư vĩ đại nhất đã được Ma pháp giới chúng ta công nhận, ta… vì cái gì lại muốn lật đổ y?”

“Ngài không cần giấu.” Harry mỉm cười, “Dumbledore là dạng người nào, ngươi và ta đều biết rất rõ. Hiện tại Ngài dù là bộ trưởng Ma pháp bộ này thì cũng chỉ là con rối, quyền của Ngài cũng là nằm trong tay y, nếu như làm một con rối, chi bằng đem những quyền lợi chân chân thực thực giữ trong tay mình.”

Scrimgerour trầm mặc, Harry Potter nói trúng tim đen của y, chính xác, ai mà không muốn nắm quyền a? Nhưng… y vẫn không quá tin tưởng vào thiếu niên trước mặt vẫn còn chưa trưởng thành này, dù sao…

“Potter tiên sinh, ngài là đệ tử ưu tú nhất của Dumbledore, ta thật sự nghĩ không ra, ngài vì sao… đối nghịch với ân sư của ngài?” Scrimgerour khó hiểu nhìn hắn, “Ân?”

“Dumbledore luôn lợi dụng ta.” Harry nửa thật nửa giả nói, “Y vẫn luôn lợi dụng danh tiếng của ta để mang lại danh tiếng cho y, ngài cũng đã đọc những tin tức đăng trước đây, y cư nhiên còn cướp đi gia sản của Potter gia! Y nói cái gì mà, sau khi ta trưởng thành sẽ giao cho ta, nhưng… theo ta được biết, khoản tiền kia đã sớm bị y dùng để lấp vào những khoản thiếu hụt trong ngân sách của Hogwarts! Thời thơ ấu của ta bị y giao vào một gia đình Muggle, bọn họ không chỉ căm ghét những gì liên quan đến ma pháp, thậm chí còn ngược đãi, tra tấn ta…” Harry ngừng lại một chút, “Không biết những lý do đó đã đủ chưa a?”

Lời nói hư hư thật thật của Harry khiến Scrimgerour không thể không tin, y nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy… các ngươi xác định đảm bảo có thể lật đổ Dumbledore?”

“Đương nhiên!” Harry mỉm cười, “Ít ra… ta có thể làm cho ngươi thoát khỏi bàn tay của Dumbledore, chân chân chính chính làm một vị bộ trưởng Ma pháp bộ.”

“Các ngươi xác định?” Scrimgerour từ trước đến nay cẩn thận, đối với miếng bánh nướng đột nhiên từ trên trời rơi xuống vẫn có chút khó tin, “Vì sao các ngươi lại chọn ta?”

“Bởi vì ngươi có dã tâm.” Harry nói thẳng ra, “Bởi vì ngươi không cam lòng.” Hắn đến gần y, trong đôi mắt xanh mang theo dụ hoặc, “Thử nghĩ một chút… có được quyền của bộ trưởng Ma pháp bộ, hô phong hoán vũ! Dumbledore căn bản không phải là đối thủ của ngươi!”

“…” Đúng vậy, một tay nắm quyền! Đạp nát Dumbledore dưới chân! Không ai có thể tùy tiện khống chế mình! Trong mắt Scrimgerour tỏa ra ánh sáng chói lọi – Harry biết, mọi chuyện đã thành công.

***** Ta là hợp tác công việc rõ ràng phân cách tuyến *****

“Như vậy…” Harry vươn tay, “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, Scrimgerour tiên sinh?”

“Hợp tác vui vẻ!” Scrimgerour bắt tay hắn, “Potter tiên sinh!”

“Hảo.” Harry gật đầu, “Scrimgerour bộ trưởng, Ngài sẽ là người hợp tác rất tốt.”

“Bất quá… về chuyện hợp tác chúng ta cụ thể sẽ làm gì đây?” Scrimgerour hỏi, nếu đã hợp tác, sẽ hảo hảo phối hợp với đối phương.

“Tạm thời vẫn chưa cần.” Harry nói, “Ngài hiện tại chỉ cần đứng ngoài quan sát, bất luận chúng ta đối nghịch với Dumbledore, ngài chỉ cần bảo trì sự im lặng, có thể chứ?”

“Có thể.”Scrimgerour gật đầu.

“Bất luận Dumbledore cần sự trợ giúp của ngươi như thế nào, ngươi cũng không cần ra tay.” Harry nói,

“Đương nhiên.” Scrimgerour cam đoan, nói.

“Cuối cùng… khi chúng ta thông tri cho ngươi nói ngươi phái người đến, ngươi nhất định phải phái Thần Sáng đến!” Harry nhấn mạnh từng tiếng.

“Phái Thần Sáng, vì sao?” Scrimgerour khó hiểu.

“Đương nhiên là giúp cho Ma Pháp bộ trở thành người dẫn đầu tiêu diệt Thực Tử đồ và cầm đầu là Voldermort gian ác!” Harry mỉm cười.

“V… Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Thực Tử đồ!” Scrimgerour lắp bắp nói, “Ý của ngươi là… các ngươi muốn…”

“Ngươi không tin chúng ta?” Harry mắc cười nhìn bộ dáng khẩn trương của y.

“Không… Không phải… Nhưng…” Scrimgerour kích động nói, “Nhưng… các ngươi có chắc…”

“Nếu hợp tác với chúng ta, trở thành dũng sĩ chính nghĩa; nếu không thì thành thành thật thật làm con rối của Dumbledore.” Harry nói, “Giữa hai chỉ được chọn một?”

“Nhưng nếu các ngươi thất bại…”

“Vậy các ngươi bất quá cũng chỉ phản ứng nhanh một chút với hoạt động của Thực Tử đồ thôi.” Harry nhìn ra tâm tư của y, “Bất luận là Dumbledore hay Voldermort cũng sẽ không tìm đến ngươi.”

Scrimgerour rùng mình một cái: “Đương… Đương nhiên.” Harry nói rất rõ ràng, chuyện này đối với mình chỉ có lợi không có hại.

“Cho nên… đến lúc đó chỉ cần chúng ta vừa thông tri cho ngươi, ngươi lập tức phái người đến ngay.” Harry nói, “Hiểu chưa?”

“Ta nhất định sẽ hảo hảo phối hợp.” Scrimgerour lập tức nói.

“Còn có… Chuyện quan trọng nhất chính là…” Harry lạnh lùng nhìn chằm chằm y nói, “Ngươi ngàn vạn lần đừng hai chân đạp hai thuyền, lén sau lưng chúng cấu kết với Dumbledore, nếu không… nếu ta có thể im lặng thoải mái vào văn phòng của ngươi, đương nhiên cũng có thể dễ dàng lấy đi mạng của ngươi…”

“Đây là đương nhiên!” Scrimgerour vội vàng rối rít cam đoan.

“Tốt như vậy… chuyện chúng ta hợp tác, ta hy vọng Scrimgerour bộ trưởng giữ mồm giữ miệng, không được tiết lộ ra ngoài, có thể chứ?” Harry nói.

“Ta hiểu rồi.” Scrimgerour nói, y bị cách nói chuyện cùng hành động của Harry khiến cho bội phục sát đất, thực lực hiện tại của vị cứu thế chủ Ma pháp giới khiến y giật mình.

“Hảo, như vậy ta cáo từ trước.” Harry đứng dậy nói. Hắn thấy Scrimgerour muốn đứng lên, vội nói, “Không cần tiễn, thời gian cũng không còn sớm, ngài cũng nên trở về nghỉ ngơi.”

“Hảo a, thỉnh đi thong thả, Potter tiên sinh.” Scrimgerour cung kính nói.

Nhìn thân ảnh Harry biến mất trong màn đêm, Scrimgerour lấy khăn tay lau lau những giọt mồ hôi trên trán. Cứu thế chủ này làm y cảm thấy đáng sợ, trong khi thương lượng từng bước áp sát, hơn nữa ma lực cường đại kia… Merlin! Y đột nhiên có cảm giác như leo lên lưng cọp, chỉ mong vị cứu thế chủ này so với Dumbledore có thể hảo ở chung hơn một chút.